EDITOR: GOBLIN

Trương Thịnh Đức nói Hoàng thượng hy vọng hắn mau chóng hồi triều, nhưng lại không nói rõ thời gian cụ thể cho nên Sở Tỷ trái kéo phải kéo, rề rề rà rà từ đông nguyệt[1] đến tận lạp nguyệt[2].
[1] Đông nguyệt (tháng Tý): tháng 11, [2] Lạp nguyệt (tháng Chạp): tháng 12
Hoàng thượng bên kia cũng không nói gì, chỉ là thi thoảng phái người đến hối thúc vài câu mà thôi.

Tiểu viện này cách cấm cung nói xa không xa, chỉ mất một buổi cả đi lẫn về.
Mà nếu nói gần thì cũng không gần, đây là vùng hẻo lánh khó tránh đường sá gập ghềnh, tuy các công công mỗi lần đến thúc giục không nói gì, nhưng phỏng chừng trong bụng đã oán hận ngút trời.
Sở Tỷ không thể làm gì khác hơn, dẫn theo Vương Nhị và vài gã sai vặt thông minh lanh lợi vào kinh.
Đoàn người khởi hành từ rất sớm, khi cách cửa thành chừng vài dặm, xa xa đã thấy vài bóng người đứng chờ ở đấy.

Đợi xe ngựa lộc cộc đến cổng mới vỡ lẽ, hoá ra là Trương công công mang người tới nghênh đó.
“Sở đại nhân.” Trương Thịnh Đức hiện tại là thái giám được hoàng thưởng sủng ái nhất, dù gánh cái danh hoạn quan nhưng văn võ trong triều thấy gã cũng không dám mỉa mai châm chọc, ngược lại rất chi là nể mặt gọi một tiếng ‘Trương công công’.

Con người Trương Thịnh Đức cũng rất biết điều, chưa bao giờ cậy quyền phách lối trước mặt ai, điển hình như đối mặt với Sở Tỷ, gã vẫn tuân theo lễ nghi chào hỏi.
“Hoàng thượng hay tin hôm nay Trương đại nhân khởi hành hồi cung nên sai nô tài đến đây chờ, đón ngài hồi cung.”
“Vất vả cho Trương công công quá.” Sở Tỷ không cảm thấy có gì không ổn, tuỳ ý để người của Trương Thịnh Đức giúp mình xách hành lý.
Trương Thịnh Đức lại nói: “Hoàng thượng còn căn dặn, ngay sau khi ngài đến cung thì mời ngài đến gặp bệ hạ phục chỉ.”
Sở Tỷ lấy làm kinh ngạc: “Gấp vậy sao?” Song sau đó lại nghĩ, bản thân kéo dài lâu như vậy Thiệu Cảnh sốt ruột cũng là lẽ thường tình, gật đầu: “Được rồi, mời dẫn đường.”
Dứt lời, nghiêng đầu dặn dò Vương Nhị vài câu rồi lên cỗ kiệu được Trương công công chuẩn bị từ sớm, hai nhóm người rẽ thành hai hướng vội đi về mục tiêu đã định sẵn.
Sở Tỷ sống ở nơi hẻo lánh, sau khi về hưu do sức khoẻ sa sút nên không hay ra ngoài dạo chơi, phạm vi hoạt động chỉ vỏn vẹn trong tiểu viện của mình cũng như ngọn núi nhỏ lần trước Vương Nhị tìm thấy hắn.


Mỗi ngày có thể leo núi, ngắm cảnh, phẩm trà, đọc sách an nhàn khôn cùng.

Một cuộc sống thanh tĩnh thong dong khiến người ta quên hết hồng trần ba nghìn phồn hoa, chẳng còn mặn mà những thứ xô bồ ngoài kia nữa.
May mắn gia sản Sở Tỷ có chút sung túc lại có lão nô trung thành vì hắn chuẩn bị mọi thứ, không cần lo nghĩ chi tiêu ăn mặc, cuộc sống tu tâm dưỡng tính này cứ thế bất giác đã qua năm năm.
Sở Tỷ ngồi trong kiệu, nghe tiếng người cười nói rôm rả trên đường, khi vắng vẻ lúc náo nhiệt rồi lại trở về sự vắng vẻ ban đầu, Sở Tỷ biết cấm cung đã gần ngay trước mắt.
Cả đoạn đường hắn chỉ im lặng ngồi trong kiệu, chẳng thiết vén màn nhìn ngắm cảnh vật kinh thành lấy một lần, Trương Thịnh Đức cố ý đi gần cỗ kiệu bắt chuyện hai câu thế nhưng Sở Tỷ lại chẳng hề hiếu kỳ về kinh đô nhiều năm không gặp, dọc đường không nói tiếng nào, Trương Thịnh Đức sợ mình lắm lời mạo phạm Sở Tỷ cũng liền ngậm miệng.

Cả một đội ngũ chìm trong không khí kỳ dị như thế chậm rãi vào cung.
Kiệu phu hạ kiệu xuống, đế kiệu bằng gỗ va chạm với nền đá cẩm thạch phát ra âm thanh nặng nề.

Trương Thịnh Đức vén màn kiệu lên, nói: “Sở đại nhân, kiệu chỉ có thể đi tới đây, Hoàng thượng đang xử lý chính vụ tại điện Văn Đức.

Mời ngài.”
Sở Tỷ xuống kiệu, đáp: “Làm phiền Trương công công.”
Sở Tỷ ngẩng đầu, cung vũ[3] cao ngất năm năm không gặp hiện tại đang sừng sững đứng nơi xa ấy.

Dãy tường hồng, ngói lưu ly, lan can cẩm thạch điêu khắc tinh xảo – hết thảy thật thân thuộc, hệt như hai năm qua hắn chưa từng rời đi nơi này mà chỉ là một kỳ nghỉ phép ngắn hạn.

Sở Tỷ thở dài, chậm rãi bước từng bước về phía điện Văn Đức.
[3] Mái cung đình

“Hoàng thượng, Sở đại nhân đến phục chỉ.”
Thiệu Cảnh đang xem tấu chương, chấm bút lông vào nghiên mực đỏ phê vài chữ trên tấu chương, mắt thấy một nét tròn hoàn mỹ sắp sửa hoàn thành tay lại đột nhiên run lên, nét chữ chệch ra ngoài.

Thiệu Cảnh bất động thanh sắc khép tấu chương lại để sang một bên, nói với thái giám: “Truyền.”
Sở Tỷ đứng chờ ngoài điện nghe bên trong lên tiếng xác nhận mới khom người cúi đầu tiến vào.
Đứng trước mặt Thiệu Cảnh, hắn trực tiếp quỳ xuống, nói: “Vi thần thỉnh an Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Một lạy, hai lạy, ba lạy.

Đứng dậy, quỳ xuống rồi lại dập đầu ba cái.

Như thế lặp lại ba lần.

Lần cuối cùng, Sở Tỷ để trán mình tiếp xúc với nền đá rồi cứ vậy quỳ sấp ở đó.
Thiệu Cảnh nhìn Sở Tỷ ba quỳ chín lạy, cuối cùng giữ nguyên tư thế đầu rạp xuống đất trước mặt mình, nhưng không lên tiếng gọi y đứng dậy chỉ chăm chú nhìn chằm chằm.

Sở Tỷ cũng không nhúc nhích, dứt khoát quỳ bất động nơi đó.
Quân thần hai người cứ thế giằng co.
Trương Thịnh Đức đi vào hầu hạ, thấy cả hai như thế dự định nói gì đó phá vỡ sự lúng túng này, nào ngờ chưa kịp mở miệng Thiệu Cảnh đã hạ lệnh: “Trương Thịnh Đức, mang toàn bộ người lui xuống đi, giữ lại hai cung nhân ngoài cửa hầu hạ.”
“Vâng.” Trương Thịnh Đức bất đắc dĩ đành phải tuân lệnh kéo một đám cung nữ thái giám ra ngoài.
Thời tiết tháng chạp rất lạnh, địa long ở điện Đồng Đức đốt hết công suất, trên đất còn được trải một lớp thảm dày nên Thiệu Cảnh mới không lo Sở Tỷ bị lạnh.


Giận thì giận, nhưng Thiệu Cảnh vẫn đau lòng Sở Tỷ, tựa như nhận thua nói: “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Sở Tỷ đứng dậy, ngoan ngoãn đứng đấy không nói nhiều một câu.
“Thôi thôi thôi, trẫm thua ngươi rồi đó! Vừa gặp đã hành đại lễ, còn không buồn liếc mắt nhìn trẫm một cái.” Thiệu Cảnh vòng qua ngự án, “Không muốn gặp trẫm đến thế ư?”
Sở Tỷ cúi đầu, thấy đôi giày thêu kim long đã đến trước mặt mình, vội đáp: “Hoàng thượng nói đùa.” một giây sau cằm bị người nắm lấy, ép buộc hắn phải ngẩng đầu.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, cả người Sở Tỷ không khống chế được run rẩy.
“Du Chi, sao ngươi lại sợ hãi như vậy? Ngươi làm sai chuyện gì sao?” Thiệu Cảnh tỉ mỉ quan sát gương mặt đã hai năm không gặp, thấy vẻ mặt phủ đầy kinh sợ của Sở Tỷ liền hỏi.
“Vi...!vi thần sợ...” Trong thâm tâm Sở Tỷ đúng là có thẹn với người này, vừa nghe Thiệu Cảnh hỏi vậy đầu óc thoáng chốc ong ong, cả người choáng váng như sắp ngất đến nơi.
“Du Chi!” Thiệu Cảnh đâu ngờ bản thân hơi gần Sở Tỷ một chút lại khiến người này sinh ra phản ứng lớn như vậy.
“Thần...!thần mang tội, quấy nhiễu thánh giá.” Nói xong lại lại muốn quỳ xuống.
Thiệu Cảnh sao có thể để người trước mắt quỳ nữa, vội hét lên: “Trương Thịnh Đức!”
Trương Thịnh Đức nghe động tĩnh bên trong bụng thầm than không ổn, sau nghe Hoàng thượng gọi mình thì cuống cuồng vào trong điện.
“Mời ngự y lại đây!” Dứt câu liền bế Sở Tỷ vào tẩm điện.
Trương Thịnh Đức bên này nhận được lệnh thì sai tiểu thái giám tức tốc chạy đi mời ngự y, còn bản thân vào trong tẩm điện hầu hạ.
Kỳ thực Sở Tỷ không có gì đáng ngại, chỉ là gặp lại Thiệu Cảnh nên tâm trạng có phần kích động cộng thêm nhiệt độ trong điện hơi cao mới dẫn tới hôn mê, thời điểm được Thiệu Cảnh ôm về giường thì đã tỉnh táo bảy tám phần rồi.
Hắn xốc chăn gấm lên muốn xuống giường nhưng bị Thiệu Cảnh ấn trở về.
“Hoàng thượng, chuyện này không hợp lễ nghi.” Sở Tỷ nhìn cung nhân ra ra vào vào, ánh mắt gần như van xin nhìn về phía Thiệu Cảnh.
Miệng lưỡi con người rất đáng sợ, những năm này không phải Sở Tỷ không quan tâm thế sự, mà là bị lời đồn đãi làm tổn thương sâu sắc.
Thiệu Cảnh như hiểu nỗi lo lắng của Sở Tỷ, an ủi: “Trong cung đều là người của ta, ngươi sợ cái gì? Hơn nữa...”
Thiệu Cảnh ngồi bên mép giường nắm tay Sở Tỷ, “Du Chi, bây giờ ta đã là hoàng đế rồi.”
Thiệu Cảnh tự xưng là ‘ta’ mà không phải ‘trẫm’ cho thấy vẫn còn nhớ tình nghĩa thuở thiếu thời cùng Sở Tỷ hắn, tình cảnh hai người ở chung hiện tại cũng không khác gì nhiều năm về trước.

Có lẽ chuyện Thái tử ngã bệnh chết trẻ, tiên đế sớm hoăng thệ chỉ là trùng hợp, Thiệu Cảnh hắn biết nào phải hạng người lang sói đến mức hại huynh giết cha.
Nhị hoàng tử năm xưa cũng chẳng phải hạng vừa, nhưng ý trời khó trái, cuối cùng Thiệu Cảnh vẫn lên làm hoàng đế.


Huống chi ban nãy Thiệu Cảnh chỉ toả ra một chút khí thế đế vương mà thôi, bản thân đâu cần phản ứng gay gắt thế.

Nghĩ vậy, Sở Tỷ mới thoáng bình tâm lại.
Sức khoẻ Sở Tỷ cơ bản đã không tốt, bôn ba cả ngày vào cấm cung lại ngựa không ngừng vó đến yết kiến, vừa rồi còn bị Thiệu Cảnh hù dọa một phen, tinh thần sớm rệu rã.

Nhưng giờ nhìn thấy thái độ của Thiệu Cảnh, hắn cũng tự trấn an bản thân, bất tri bất giác mơ màn ngủ thiếp đi.
Lúc Ngự y chạy tới Sở Tỷ đã chìm vào giấc nồng, ngự y mở miệng định thỉnh an lại bị Thiệu Cảnh ngăn cản ra hiệu ngự y qua bắt mạch cho Sở Tỷ.
Ngự y này họ Điền, năm nay ngoài sáu mươi tuổi, từ khi học thành tài rồi vào cung phục vụ ngót nghét cũng bốn mươi năm.

Vị nằm trên long sàng kia là ai ông đương nhiên biết rõ, nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản qua chẩn mạch, sau đó chắp tay với Thiệu Cảnh tỏ ý muốn bẩm báo.
“Điền ngự y, thân thể Sở Tỷ thế nào?”
“Không có gì đáng ngại hết ạ, chỉ là bệnh cũ chưa khỏi, hôm nay lại mệt nhọc một ngày nên mới bị ngất xỉu.”
Bệnh cũ kia là gì hai người đều hiểu, Điền ngự y biết mình không cần nhiều lời, trong lòng hoàng đế có lẽ còn rõ hơn cả ông.
“Là thuốc ba phần độc, Sở đại nhân không có gì đáng ngại, nhưng trước mắt thần vẫn sẽ kê cho ngài ấy một toa thuốc.” Điền ngự y lại nói.
“Vậy cũng tốt.” Thiệu Cảnh xoay người vào tẩm điện rồi như chợt nhớ tới điều gì đó, nói: “Điền ngự y, chuyện hôm nay...”
“Hoàng thượng lo lắng việc nước, suy nghĩ quá độ dẫn đến long thể bất an.

Chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, ngoài ra không có gì đáng ngại.” Điền ngự y vội đáp.
“Vẫn là ngự y thông minh.” Thiệu Cảnh khen ngợi, nói: “Xuống lãnh thưởng đi.”
“Tạ bệ hạ ân điển.” Điền ngự y khom người bước lùi từng bước rời khỏi tẩm điện, mãi đến khi cửa điện đóng kín mới dám lau mồ hôi rịn đầy trên trán.

Lăn lộn trong cung bốn mươi năm, hơn ai hết ông hiểu rõ đạo lý có một số việc chỉ có thể nhìn, được phép nói thì nói, không thể nói thì tuyệt không được nói.
Chuyện hôm nay, e là phải giữ mục nát trong lòng cả đời rồi.⊹⊱✿ HẾT CHƯƠNG 2 ✿⊰⊹.