EDITOR: GOBLIN

“Ngươi....” Sở Tỷ giận run mình, “Mạng ta do ta giữ! Ta muốn cho người nào thì cho người đó! Ngươi là quái gì mà muốn xen vào cuộc đời ta!”
Những lời này của Sở Tỷ thật sự chọc điên Tô Hách Ba Khổng, y nắm cổ áo hắn, “Lâu rồi không gặp, ta còn định dịu dàng với em....!nhưng giờ xem ra, em đâu có cần.”
Theo giọng điệu lạnh lùng ấy, vạt áo của Sở Tỷ bị xốc lên.
Cơn ác mộng đêm ấy lần nữa bao trùm tâm trí Sở Tỷ, trong nháy mắt lời kêu cứu sắp tuôn ra khỏi miệng lại bị hắn nhốt chặt trong cổ họng — đây là Tần phủ, Tần Trung Hải đã cấu kết với Tô Hách Ba Khổng, quanh đây đều là thuộc hạ của Tô Hách Ba Khổng — sẽ chẳng ai có thể cứu được hắn.

Đây là quốc thổ Đại Thiệu, hắn không thể làm lớn chuyện này được, chẳng may ai đó biết được.....
Tô Hách Ba Khổng đè chặt cơ thể mình ngày đêm mong nhớ dưới thân, bàn tay xoa nắn cơ ngực của Sở Tỷ: “Mới mấy ngày không gặp, sao em gầy đi nhiều vậy?”
Sở Tỷ mím chặt môi, nghiêng đầu qua một bên không để ý y.
“Sở Tỷ.” Tô Hách Ba Khổng nhìn bộ dạng này của hắn, tâm trạng cáu kỉnh dần lắng xuống: “Ta không muốn tổn thương em, em cần gì tự chuốc khổ vào người như vậy?”
“Tự chuốc khổ vào người mà ngươi nói chính là không thuận theo ý ngươi sao?” Sở Tỷ giương mắt nhìn y, “Tô Hách Ba Khổng, đối với ta, ngươi chỉ là ngoại tộc, là địch nhân, còn...!còn từng xâm phạm ta, ngươi dựa vào đâu mà đòi hỏi ta phải vui vẻ, khúm núm, lấy lòng ngươi?”
“Ta trong mắt em là người như vậy sao?” Tô Hách Ba Khổng nhỏ giọng hỏi.
“Bằng không ngươi tưởng là gì?” Sở Tỷ đáp, “Cút khỏi người ta, đừng khiến ta hận ngươi.”
Tô Hách Ba Khổng từ phía trên nhìn xuống, rất lâu rất lâu, rốt cuộc nhận thua, thả lỏng cánh tay đang kiềm chế hắn: “Em đúng là trời cao ban xuống khắc ta....”
Sở Tỷ đứng dậy kéo vạt áo bị Tô Hách Ba Khổng dày vò đến nhàu nhỉ, nói: “Đừng nói như mình là tình thánh vậy.”
Tô Hách Ba Khổng không để tâm nụ cười châm chọc của hắn, kéo người đang muốn né tránh mình lại gần: “Ngày nào đó em sẽ hiểu, còn giờ....”
Đột nhiên bị kéo giật ngược lại, Sở Tỷ mất trọng tâm, ngã nhào vào lòng Tô Hách Ba Khổng, sau đó bị y hôn ngấu nghiến.

“Ưm...ưm...” Sở Tỷ ngớ người, chờ khi hơi thở của Tô Hách Ba Khổng đã lan tràn khắp khoang miệng, hắn mới hoảng hồn dùng sức đẩy y ra.
“Đừng động.” Tô Hách Ba Khổng bất đắc dĩ, buông tha miệng hắn: “Ta chỉ hôn thôi.”
Sở Tỷ cảm nhận được kiềm nén trong nhịp thở của Tô Hách Ba Khổng, chân y áp sát đùi hắn, lớp vải mỏng manh chẳng ngăn được nhiệt độ nóng bỏng từ người y sang người hắn.

Vì từng trải nghiệm thân thể cường tráng của người đàn ông trước mắt, hắn càng hiểu rõ mùi vị nam tính trên thân thể này hoàn toàn khác mình, dưới cơ bắp chắc nịch ấy, là sức mạnh kinh người nhường nào.
Hắn nhanh chóng thỏa hiệp, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Quên đi hôn thì hôn, xem như bị Vượng Tài liếm vậy...
Tô Hách Ba Khổng thấy dáng vẻ nhắm mắt ngoan ngoãn mặc người ngắt hái, trong lòng thoáng rung động, hôn thêm lần nữa.
Dịu dàng mút mát, thân mật hơn bao giờ hết.
Lỗ tai mẫn cảm của Sở Tỷ đã bị Tô Hách Ba Khổng vuốt ve đến hồng hồng, cả người cũng run rẩy theo.
“Đừng sờ....” Cả người Sở Tỷ mềm nhũn, không nhịn được hừ hừ, đỏ mặt, mở to mắt, vừa giận vừa xấu hổ nói: “Này! Đủ rồi đấy!”
“Chưa đủ.

Nhiêu đó sao thỏa mãn được ta...” Tô Hách Ba Khổng kề môi bên tai hắn nói thủ thỉ, chất giọng trầm mang theo chút khiêu gợi rót vào tai, khiến Sở Tỷ thêm run rẩy.
“Tô Hách...!Ba Khổng....” Sở Tỷ nghiến răng nắm vai áo Tô Hách Ba Khổng, năm ngón báu chặt đến nỗi nhăn nhúm vô cùng.
Có vẻ như điều này kích thích trí não Tô Hách Ba Khổng, y bắt lấy bàn tay đang nắm vai áo mình, kéo vào trong cổ áo.
“Ngươi muốn làm gì —!” Sở Tỷ bị cưỡng ép tiếp xúc với cơ thể Tô Hách Ba Khổng, không hiểu sao thể trạng cường tráng của y làm hắn sợ....!Khoan đã, sao da thịt nơi này là gồ lên?
“Sờ được không.” Tô Hách Ba Khổng ép chặt tay hắn vào chỗ ấy, nói: “Là...!quà em tặng ta.”

Sở Tỷ nghe vậy mới nhớ, chỗ thịt lồi này chính là vết thẹo do dao găm hắn đâm Tô Hách Ba Khổng để lại!
“Ta...!“Sở Tỷ túng quẩn muốn rụt tay về, nhưng bị Tô Hách Ba Khổng ấn lại.
“Em thế nào, hửm?” Tô Hách Ba Khổng rất hài lòng phản ứng của hắn, “Nói em sợ ta, nhưng lại lạnh lùng đâm ta một đao, nói em không sợ ta, nhưng hiện tại lại...”
Y vòng tay ôm chặt eo Sở Tỷ: “Đang run rẩy.”
≈ ο ≈
“Hoàng thượng, đã có kết quả điều tra.” Trương Thịnh Đức nhận được tin, vội vã đến thư phòng bẩm báo với Thiệu Cảnh.
“Thế nào?!”
“Người...!đang bị Tần Thừa bắt giữ.” Trương Thịnh Đức quan sát sắc mặt Thiệu Cảnh, dè dặt nói: “Nô tài đã qua Tần phủ, nhưng ý Tần Thừa là – chờ hoàng thượng đại hôn xong, ông ta sẽ đến thỉnh tội với Sở đại nhân.

Hy vọng bệ hạ thương cho tấm lòng người làm cha, sợ con gái mình...”
“Láo xược!!!” Thiệu Cảnh điên tiết, “Ông ta rõ ràng đang thị uy trên đầu trẫm!! Mới dám động đến cả người của trẫm!! Phản rồi, phản rồi!!!!”
Trương Thịnh Đức thấy Thiệu Cảnh giận mất lý trí, biết giờ có khuyên gì cũng vô dụng, bèn âm thầm sai tiểu thái giám đến quý phủ mời Vinh Quốc Công.
Nào ngờ Vinh Quốc Công đã rời phủ, tiểu thái giám sợ không thể phục mệnh, thuyết phục mãi mới mời được thế tử Vinh Quốc phủ Bàng Hi.
“Ây za, mới mấy ngày không gặp, ai làm gì mà khiến ngài giận thế?” Lúc Bàng Hi đến vừa lúc Thiệu Cảnh đang đập một bộ trà, đâu đâu trong thư phòng cũng hỗn độn như bãi chiến trường.
“Bàng Hi, sao ngươi lại tới đây.” Thiệu Cảnh nhíu mày, nhưng sắc mặt dịu đi hơn trước.
Bàng Hi và hắn xấp xỉ tuổi nhau, nhưng theo vai vế lại là tiểu cửu của hắn, có điều cả hai gần như lớn lên cùng nhau, bình thường vẫn xưng hô bằng tên.
“Hoàng thượng.” Bàng Hi hơi khom mình, sau đó đến chỗ Thiệu Cảnh, “Không nhịn được chuyện nhỏ, sẽ làm hỏng đại sự.


Ông ta chỉ ra oai thế thôi, sẽ không làm gì Sở đại nhân đâu.”
“Bàng Hi.” Lúc này Thiệu Cảnh đã bình tĩnh hơn ban nãy, “Cơn giận này, ngươi bảo ta làm sao nuốt trôi đây?”
“Hoàng thượng, Tần Trung Hải có gan làm vậy, chứng minh ông ta không sợ.

Tuy ông ta có uy vọng nhất định trong triều đình, nhưng nếu không có ngoại lực giúp đỡ, ông ta chắc chắn không dám công khai khiêu khích cửu ngũ chí tôn.” Nói đến đây Bàng Hi hạ thấp giọng: “Gần đây, mật thám phát hiện có vài kẻ lạ mặt ra vào Tần phủ....”
“Ý ngươi là....” Thiệu Cảnh thầm kinh hãi.
“E là ông ta đang muốn đánh lạc hướng...!quan tâm quá sẽ bị loạn a bệ hạ.”
Tô Hách Ba Khổng vạch trần không chút nương tay, khiến Sở Tỷ còn muốn cậy mạnh không đáp lại được câu nào.
Tô Hách Ba Khổng nói: “Sở Tỷ, ta sẽ không bao giờ tổn thương em, em không cần sợ ta như vậy.”
“....” Sở Tỷ cúi đầu, hồi lâu sau, cuối cùng cũng tìm được âm thanh chính mình, “Không cần sợ ngươi? Tô Hách Ba Khổng, ngươi nhiều lần lăm le xâm chiếm Đại Thiệu ta, rồi bảo ta đừng cảnh giác với ngươi ư?”
“Cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua thua làm giặc.” Tô Hách Ba Khổng bình tĩnh đáp: “Ta sai chỗ nào? Chẳng lẽ lãnh thổ Đại Thiệu các người đều do quân chủ các nước nhỏ lân cận tự tay dâng lên ư?”
“....” Nhất thời Sở Tỷ nghẹn họng, đành lãng sang chuyện khác, “Thả ta ra, chúng ta đàng hoàng nói chuyện.”
“Được.” Tô Hách Ba Khổng đã đòi được cái mình muốn, không làm khó Sở Tỷ nữa.
Sở Tỷ chỉnh lại quần áo, ngồi trên ghế hỏi: “Mục đích ngươi tới Đại Thiệu là gì?”
“Thì là...!đã làm Kha hãn, nên đến nước láng giềng thể hiện tình hảo hữu ấy mà.”
“Kha hãn?!” Sở Tỷ sửng sốt, “Ngươi đã thành....!nhanh vậy?”
Chuyện Tô Hách Ba Khổng lên làm Khả hãn, không chỉ nội bộ Tác-ta mà ngay cả một ít thế lực chú ý đến tình hình chính quyền của Tác-ta đều ngầm hiểu, nhưng không ngờ rằng, chỉ hơn một tháng, Tô Hách Ba Khổng đã đăng lâm Hãn vị.
“Lâm Đan ngồi vị trí ấy quá lâu rồi, đã đến lúc nên thoái vị.” Nụ cười của Tô Hách Ba Khổng rất nhạt, nhưng Sở Tỷ cảm nhận được đằng sau nó là ánh đao huyết ảnh.
“Nếu là hảo hữu viếng thăm, vì sao không đưa bái thiếp, mà lại mờ ám tránh trong phủ Thừa tướng?” Sở Tỷ sắc bén hỏi.
“Nếu ta nói, ta đến giúp hoàng đế Đại Thiệu, em tin không?” Tô Hách Ba Khổng không đáp thẳng vào vấn đề, mà đặt một vấn đề khác cho Sở Tỷ.

“Tin!” Sở Tỷ nói như chém đinh chặt sắt, “Ta mà tin ngươi thì có thể bỏ vào nồi nấu lại ấy!!”
“Ta thành thật em lại không tin, vậy hỏi làm gì?” Trong mắt Tô Hách Ba Khổng loang loáng ý cười, y thật sự yêu chết dang vẻ giương nanh múa vuốt nhưng chỉ dám hăm he chứ không dám cào y của Sở Tỷ.
Đúng là một con mèo hư hỏng.
Có vẻ như biết ý cười trong mắt Tô Hách Ba Khổng là gì, Sở Tỷ lừ mắt: “Ngươi không thể nói chuyện nghiêm túc một phút à?!”
“Ta không nghiêm túc chỗ nào chứ?” Tô Hách Ba Khổng đáp.
“....” Sở Tỷ quyết định bỏ qua vấn đề này, “Nói chung, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi có ý định đụng đến giang sơn Đại Thiệu, thì trước tiên phải bước qua xác ta!!”
“À....” Tô Hách Ba Khổng à một tiếng đầy thâm ý, sau đó nói: “Tên Thiệu Cảnh kia thì sao, cũng không được đụng luôn hả?”
“Ngươi....” Sở Tỷ lập tức cảnh giác, “Căn bản bệ hạ chính là Đại Thiệu, ngươi gây bất lợi cho hắn, chính là đối địch Đại Thiệu ta!”
“Lúc nào cũng Đại Thiệu Đại Thiệu.” Tô Hách Ba Khổng bất mãn vô cùng, “Vậy còn em? Em với gã kia là gì?”
“Ta...!lòng ta dành cho y không phải giả.” Sở Tỷ bị nói trúng tim đen, sượng mặt, “Thế nhưng trước hết, ta là thần tử, còn y, là quân chủ của ta.”
Sở Tỷ tránh nặng tìm nhẹ, câu từ uyển chuyển, trả lời nhưng cũng như chưa trả lời.
Tô Hách Ba Khổng tự hiếu lấy, hậm hực hừ một tiếng: “Là ta đánh giá gã cao quá....”
Y thong thả bước đến gần Sở Tỷ, nâng cầm hắn lên, “Sở Tỷ, ta nhớ bản thân đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, chỉ là em cứ tự cho đấy là chuyện đùa.

Bây giờ, ta nhắc lại lần nữa, đây không phải trò đùa, em nhớ cho kỹ, Sở Tỷ, đời này của em, chỉ thuộc về mình ta.”
Lại trở về vấn đề ban đầu.
Sở Tỷ thật sự không thể hiểu nỗi chấp nhất của Tô Hách Ba Khổng với mình, lần này hắn không trốn nữa, hỏi thẳng: “Tô Hách Ba Khổng, vì cớ gì ngươi lại chấp nhất với ta như vậy? Ta chỉ là một thư sinh, hơn nữa còn là nam nhân...”
“Sở Tỷ, những người ngoài kia chẳng ai hiểu cả.” Tô Hách Ba Khổng chỉ đáp thế, nửa câu còn lại lại không nói thành lời.
Nhưng, ta hiểu.⊹⊱✿ HẾT CHƯƠNG 20 ✿⊰⊹.