Hôm sau, Triệu Phương An xin nghỉ một ngày để có thời gian đi siêu thị và hướng dẫn Bạch Diệp Nhan mọi thứ ở thế giới này. Bạch Diệp Nhan nghe nói thứ gọi là siêu thị kia có rất nhiều đồ ăn ngon thì thích thú.

Lần nào được ra ngoài đường Bạch Diệp Nhan cũng đều thích thú, mặc dù bị lạc đến một thế giới xa lạ mới chỉ vài ngày nhưng Bạch Diệp Nhan bây giờ đã không còn sợ hãi nhiều nữa mà trái lại vô cùng thích thú, vốn tính cách của cô là thích khám phá mấy cái mới lạ, vì vậy mới hay sang Chu Quốc, Huyền Quốc, Thanh Quốc chơi, chỉ là không ngờ lần đi Chu Quốc vừa rồi bọn thổ phỉ từ đâu kéo tới làm cô gặp phải rắc rối.

Đến siêu thị, Triệu Phương An bảo Bạch Diệp Nhan đứng đợi để cô đi gửi xe, Bạch Diệp Nhan vui vẻ gập đầu, cô không nghĩ thứ gọi là siêu thị lại to đến như vậy, chắc chắn bên trong có rất nhiều thứ kì lạ.

Triệu Phương An đi gửi xe quay trở lại thấy Bạch Diệp Nhan đứng nhìn xung quanh siêu thị với vẻ nóng lòng muốn được vào trong, cô lại thấy buồn cười.

Nhanh chân bước đến chỗ của Bạch Diệp Nhan, kéo tay cô ta đi vào bên trong siêu thị, đúng như Triệu Phương An dự đoán, cô ta như là muốn hét ầm lên mất, đã vậy còn chạy lung tung làm Triệu Phương An chạy theo không kịp.

"Cô đừng có chạy lung tung được không, nãy giờ cô đụng chạm đồ của người ta làm tôi ngại muốn chết rồi đây, ngoan thì tôi sẽ mua socola cho" Triệu Phương An thở dài nói.

Nghe được mua cho socola thì Bạch Diệp Nhan thích thú vô cùng, đến đôi mắt cũng trở nên long lanh.

Triệu Phương An đi tìm một chiếc xe đẩy để đựng đồ, Bạch Diệp Nhan nhìn thấy chiếc xe đẩy thì liền tranh của cô, đúng là người cổ đại mà cái gì cũng thích.

Xem nào, phải mua bàn chải đánh răng, khăn mặt, một vài bộ quần áo cho cô ta...

"Ngươi, thứ này rất mềm, có ăn được không vậy?" Bạch Diệp Nhan nãy giờ tò mò biết bao nhiêu thứ, thật sự trong này như là chứa cả thế giới vậy.

" Này cô, đó là miếng bọt biển để rửa chén. Cô không phải cứ thứ gì cũng quy thành đồ ăn chứ" Triệu Phương An nhìn Bạch Diệp Nhan cầm miếng bọt biển nhìn tới nhìn lui thì cười trừ.

Lát sau, cả hai người đẩy xe ra quầy đồ ăn, ở đây cá và thịt đều được đựng trong một chiếc hộp sắt. Nhưng không hiểu sao lúc chạm vào thì lại rất lạnh, chẳng lẽ chiếc hộp sắt này chứa ma thuật.

Sau khi Triệu Phương An chọn đồ ăn để nấu bữa tối xong, cuối cùng cô cũng đưa Bạch Diệp Nhan ra quầy bán socola và đồ ăn vặt, sau khi nghe thấy tất cả chỗ bim bim, kẹo dẻo ở đây đều ăn được, hơn nữa lại ăn rất ngon thì Bạch Diệp Nhan hớn hở, chạy tới vơ hết mọi thứ xuống xe đẩy.

Triệu Phương An vừa quay đi quay lại liền giật mình, chiếc xe đẩy đã toàn đồ ăn của cô ta.

"Túi tiền của tôi có hạn, cô tính vác luôn cả cái siêu thị này về sao?" Triệu Phương An cầm mấy thứ đồ ở xe xếp lại lên quầy.

" Nhưng mà ta muốn ăn, ngươi cứ đem hết số ngân lượng ngươi có ra, đợi đến khi về hoàng cung, ngươi muốn bao nhiêu ta cũng có thể đáp ứng ngươi hết."

" Cho tôi xin, tôi giờ còn chẳng biết cái thế giới kia của cô có thật sự tồn tại hay không, mà còn đòi tiêu ngân lượng của cô."

Đem mọi thứ ra quầy tính tiền, Triệu Phương An tròn mắt nhìn hóa đơn, trời ạ một nửa tháng lương của mình tiêu trong một ngày, vì một người từ trên trời rơi xuống.

Bạch Diệp Nhan thì rất sung sướng vì có rất nhiều đồ ăn ngon còn Triệu Phương An thì ngược lại, cô vẫn đang tiếc nửa tháng lương bay nhanh quá.

Về đến nhà, bây giờ mới thật sự là khó khăn, làm sao để hướng dẫn cô ta mọi thứ bây giờ.

----------------------------------

Việc đầu tiên, Đánh răng

Bạch Diệp Nhan nói ở cổ đại cũng đánh răng nhưng không phải với một chiếc que, Triệu Phương An liền lấy bàn chải đánh răng của mình từ từ bóp kem đánh răng ra rồi hướng dẫn cô ta làm sao để đánh răng một cách sạch sẽ nhất. Thấy Bạch Diệp Nhan nhìn chăm chú gật đầu lia lịa rồi, Triệu Phương An an tâm đưa kem đánh răng và bàn chải cho cô ta.

Bạch Diệp Nhan vừa cầm lọ kem đánh răng, không để ý tay ấn mạnh một phát, bao nhiêu kem đánh răng bị phun ra bên ngoài, làm Triệu Phương An kêu toáng lên.

"Trời ạ, nhẹ thôi, nhẹ thôi ạ"

Triệu Phương An đặt chiếc bàn chải vào miệng rồi bảo cô ta làm theo, Bạch Diệp Nhan vừa chải được hai lượt đã kêu lên vì không biết Triệu Phương An cho mình ăn cái gì mà cay đến như vậy. Đến lúc xúc miệng Triệu Phương An uống một ngụm nước, ngước cổ lên, xúc miệng ọc ọc rồi nhổ ra, quay sang nhìn Bạch Diệp Nhan xem cô ta làm đến đâu rồi, thì chưa gì cô ta đã uống luôn vào bụng rồi, Triệu Phương An thở dài đành bó tay.

Chắc phải mất cả một tiếng để hướng dẫn cô ta đánh răng mất, Triệu Phương An đi từng chỗ, hướng dẫn và dạy cô ta từng tên của mỗi đồ vật.

"Đây là tủ lạnh, nó giúp ta bảo quản đồ ăn không bị ôi thiu, và ngăn trên là có chức năng làm đóng đá, nếu cô muốn ăn gì hãy lấy từ trong này ra" Triệu Phương An với mỗi thứ đều hướng dẫn tận tình chu đáo.

" Ở đây tại sao lại có nhiều hộp sắt thú vị như vậy chứ?" Bạch Diệp Nhan với mỗi đồ vật đều tỏ ra một sự ngưỡng mộ và thích thú vô cùng.

" Cô đừng có cái gì cũng gọi nó là hộp sắt chứ, chúng nó cũng có tên nha. Như tôi vậy, tôi tên là Triệu Phương An, cô có thể gọi là Phương An, Cảnh An, Cảnh sát Triệu... tùy cô. Chứ không phải là "ngươi...ngươi". Đây là thế giới của tôi và đây là nhà tôi do tôi làm chủ, tôi không biết cô là công chúa hay nữ chúa hay thiên chúa gì hết, ở đây là phải nghe theo tôi" Triệu Phương An lúc nào cũng bị gọi là "Ngươi...ngươi" thì có chút bực mình.

Bạch Diệp Nhan bị Triệu Phương An giáo huấn một hồi thì im lặng, cô ta dám lớn tiếng với công chúa, đợi khi về hoàng cung sẽ cho cô ta một trận nhừ tử.

Hồi lâu không thấy Bạch Diệp Nhan trả lời, Triệu Phương An mới nhận ra mình hơi lớn tiếng với cô ta một chút liền xin lỗi và lấy trong tủ ra cho cô ta một viên kẹo socola. Bạch Diệp Nhan nhìn thấy socola là mắt sáng lên, không còn để ý mấy lời kia nữa.

Buổi tối khi cả hai ngồi ăn cơm, bỗng nhiên Bạch Diệp Nhan lên tiếng làm Triệu Phương An hơi bất ngờ.

" Đúng là ta là một công chúa, nhưng vì ta đang ở nhờ thế giới của ngươi, ăn nhờ ngân lượng của ngươi nên ta sẽ đồng ý nghe theo lời của ngươi để biết thêm về thế giới này, ta mặc dù có chút ương bướng nhưng không phải không biết nghe lời."

Triệu Phương An nghe mấy lời của cô công chúa kia nói, trong lòng cười thầm, không nghĩ công chúa bướng bỉnh như cô ta mà cũng nói được mấy lời này, còn tưởng cô ta ăn nhờ ở đậu mà còn dám lên mặt với mình.

"Được rồi, nếu cô nghe theo lời tôi, mỗi tuần tôi sẽ đưa cô đi ăn bánh ngọt, còn không cô sẽ phải lao động để chịu phạt thưa công chúa điện hạ"

Bạch Diệp Nhan nghe thấy được ăn thì nửa vui, nghe thấy bị phạt lao động thì cũng nửa buồn, suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý.

"Được, chúng ta thỏa thuận như vậy, nếu ta không mắc lỗi gì, ngươi phải đưa ta đi ăn đồ ăn ngon nhất thế giới này"

Triệu Phương An nghe xong thì buồn cười, thứ ngon nhất thế giới tôi còn chẳng biết là cái gì nữa.

"Được, nếu cô mắc lỗi thì bất cứ lời nào của tôi cô đều phải ngoan ngoãn nghe theo" Triệu Phương An cười nham hiểm nói.

"À... điều cuối, gọi tôi là Phương An, Cảnh An, cảnh sát Triệu... hoặc gì đó chứ không phải "ngươi"".

"hmmmmmm.........ta thích độc nhất nên sẽ chỉ là An thôi"

"Vậy cô muốn tôi gọi là công chúa hay Diệp Nhan"

"Tạm thời ta muốn ngươi gọi ta là công chúa, ta đã quen với nó rồi"

"Được rồi công chúa, chào mừng cô đến với thế giới này"