Hôm sau, Triệu Phương An cùng Bạch Diệp Nhan rời khỏi kinh thành Bạch Quốc và lên ngọn núi giữa hai nước Bạch Quốc và Chu Quốc, may mắn là lần trước cùng Huấn Sinh xuống núi, Triệu Phương An vẫn còn nhớ đường, thêm là con đường này đi lại cũng không quá khó khăn nên chắc Bạch Diệp Nhan sẽ không mệt nhọc nhiều.

" An... Ngày đó ta đã bị thổ phỉ tấn công ở trên ngọn núi này" Bạch Diệp Nhan khuôn mặt sợ hãi bám lấy tay của Triệu Phương An nói. Từ khi trở về Bạch Diệp Nhan vẫn chưa lần nào quay lại đây.

Kì lạ, lần trước xuống núi cùng Huấn Sinh, Triệu Phương An không hề gặp ai, có lẽ bọn chúng đã bỏ đi rồi.

" Đừng lo, ta sẽ luôn ở cạnh ngươi" Triệu Phương An ôm Bạch Diệp Nhan, trấn an tinh thần cô ấy một chút.

Dù sao bên cạnh vẫn còn hai người cận thần võ công cũng không kém, huống chi Triệu Phương An bao nhiêu năm đi bảo vệ dân chúng, việc này thật là quá đỗi bình thường đi. Bốn người bắt đầu lên núi, vì người dân hay lên núi khám bệnh nên dần dần hình thành một con đường mòn dẫn lối.

Cứ đi được một đoạn là Triệu Phương An lại hỏi Bạch Diệp Nhan có mệt hay không? Thật sự là Triệu Phương An lo quá rồi, Bạch Diệp Nhan đâu phải lần đầu đi lên đây, cô từ nhỏ đã trốn đi chơi khắp nơi, mấy con đường này đều biết rõ rành rành.

Đi được nửa đường, bỗng nhiên hai người cận thần của Bạch Diệp Nhan ngã bịch xuống đất ngất đi, Triệu Phương An liền vội vàng kéo Bạch Diệp Nhan đứng sau mình, là ai? Triệu Phương An lo lắng làm động tác phòng thủ. Từ bên trên nhảy xuống hai tên hắc y nhân, cùng với đó từ mấy cái cây lớn cũng lộ diện ra mấy tên khác, bọn chúng đều có trường kiếm.

Nhìn thấy vậy Bạch Diệp Nhan sợ hãi bám vào Triệu Phương An, lần trước khi nhìn bọn thổ phỉ giết hết cận thần của mình Bạch Diệp Nhan đã sợ đến hồn bay phách lạc. Bây giờ đi cùng Triệu Phương An, chỉ sợ bọn chúng sẽ đả thương cả hai người.

Bọn chúng có tất cả sáu người, hai cận thần bị bọn chúng đánh gục, vậy chỉ còn Triệu Phương An đối phó với sáu tên hắc y nhân kia. Một mình Triệu Phương An thì không sao nhưng chỉ sợ rằng Bạch Diệp Nhan sẽ bị liên lụy, bọn chúng đông hơn rất nhiều, cô khó có thể bảo vệ Nhan nhi một cách tốt nhất. Triệu Phương An lo lắng mồ hôi chảy xuống, cô cắn răng nghĩ cách đối phó, tim đập liên hồi vì sợ rằng Bạch Diệp Nhan sẽ bị thương.

" Mấy vị huynh đệ có phải nhầm người rồi không? Chúng tôi chỉ là đôi phu thê đang lên núi tìm đại phu mà thôi" Triệu Phương An tạm thời dùng lời nói để lay chuyển bọn chúng.

" Không thể nhầm được công chúa Bạch Quốc. Người đâu mau giết cô ta đoạt lấy ấn ký Bạch Hổ " Một tên hắc y nhân đứng đầu ra lệnh cho mấy tên khác động thủ.

Công chúa Bạch Quốc? ấn ký Bạch Hổ? bọn chúng chính là nhầm Bạch Diệp Nhan với Bạch Diệp Thanh. Không kịp suy nghĩ nữa, cả sáu tên bọn chúng đều xông lên động thủ, Triệu Phương An đẩy Bạch Diệp Nhan lùi ra sau rồi né đi những đường kiếm kia. Cũng may ngày xưa có học khóa đào tạo tay không đấu với mã tấu, nên giờ Triệu Phương An mới có thể né kiếm tốt như vậy.

Cứ một tên hắc y nhân lao tới gần Bạch Diệp Nhan là Triệu Phương An lại lùi về đánh lui hắn, cứ như vậy mấy tên kia đánh một tên lại rình rập bắt lấy Bạch Diệp Nhan khiến Triệu Phương An thật sự khó khăn trong việc bảo vệ nàng, chỉ cần sơ xuất một giây cũng khiến bọn chúng có thể bắt được Bạch Diệp Nhan. Triệu Phương An lo lắng đến mức mồ hôi vã ra như tắm, cuối cùng thì sức lực của Triệu Phương An cũng sẽ nhanh bị cạn kiệt.

Một người vẫn là không thể đấu lại sáu thanh kiếm cùng sáu người võ nghệ cao cường nên nhanh chóng Triệu Phương An bị một lưỡi kiếm lướt qua cánh tay.

Bạch Diệp Nhan nhìn thấy vậy tim như thể đập chậm một nhịp, sợ hãi cả người run lẩy bẩy, Triệu Phương An vẫn là không thể so lại với bọn chúng, chúng quá đông. Bạch Diệp Nhan lo sợ lòng nóng như lửa đốt nhưng cô không thể làm gì ngoài việc đứng nhìn, một khoảnh khắc, Bạch Diệp Nhan trách bản thân mình thật nhiều vì không thể làm được gì cho An. Nhưng khi nhìn thấy một tên hắc y nhân cầm kiếm đâm thẳng vào người Triệu Phương An mà nàng lại không hề hay biết, Bạch Diệp Nhan đẩy Triệu Phương An ra đỡ lấy đường kiếm kia, nó đâm thẳng vào bên trên ngực trái của Bạch Diệp Nhan.

Một khắc nhìn Bạch Diệp Nhan đứng im bất động, lưỡi kiếm kia lún sâu vào trong người của nàng, sau đó tên khốn kiếp kia rút nó ra, thật nhiều máu tươi theo đó mà phun ra, bạch y của Bạch Diệp Nhan nhanh chóng bị hóa đỏ ở thân trên. Triệu Phương An sợ đến khuôn mặt trắng bệch, lại một lần nữa cô có cảm giác như mình sẽ mất Bạch Diệp Nhan một lần nữa, mọi thứ xung quanh dường như im bặt không có lấy một tiếng động. Bạch Diệp Nhan ngã xuống, Triệu Phương An vội vàng đỡ lấy, toàn thân như tê cứng nhìn Bạch Diệp Nhan ngất đi trong vòng tay của cô, Triệu Phương An ôm lấy Bạch Diệp Nhan, trong lòng tràn đầy hận thù và đau đớn.

Mấy tên hắc y nhân đó thừa cơ Triệu Phương An không để ý, chủ nhân Bạch Hổ thì bị trọng thương liền cùng nhau lao vào nhắm hai người kia mà giết.

Bỗng một luồng khí nóng như nổ ra khiến mấy tên hắc y nhân không kịp trở tay liền bị đẩy thật mạnh ra ngoài, bọn chúng người liền bị va đập mạnh vào mấy thân cây lớn gần đó mà trọng thương.

Mấy tên hắc y nhân sợ hãi nhìn quanh, từ đâu? Bọn chúng không biết thứ vừa xảy ra nhưng rồi nhận thức được luồng khí nóng đó phát ra từ tên nam nhân đi cùng chủ nhân Bạch Hổ kia. Cú nổ lớn đó gần như lay động cả ngọn núi, cây cối xung quanh rung chuyển, lá cây bay toán loạn, chim chóc cũng sợ hãi mà bay khỏi khu rừng.

Triệu Phương An thì không để ý có chuyện gì đã xảy ra với cơ thể cô, chỉ biết là cứu Bạch Diệp Nhan thật nhanh không cô ấy sẽ nguy mất. Một tên hắc y nhân cực khổ đứng lên cầm kiếm muốn giết hai người, vừa tiến lại gần, Triệu Phương An đã cảm nhận được, cô mở lòng bàn tay ra chĩa vào phía tên hắc y nhân đó, từ trong lòng bàn tay một luồn khí nóng bắn ra cực mạnh khiến tên hắc y nhân kia một lần nữa bị đẩy ra, va mạnh vào cây mà chết.

Lúc này Triệu Phương An mới nhận thức được cơ thể cô thay đổi, như thể có thứ gì trong người muốn được giải thoát vậy. Triệu Phương An liền một lần nữa giơ bàn tay lên, một thứ gì đó trong lòng bàn tay trắng của cô liền chạy ra, như một cú đẩy không khí vậy, lực mạnh đến mức cánh tay của Triệu Phương An không thể giữ nguyên được mà bị đẩy ra sau, 'gì vậy? Sao lại giống Iron Man chứ?'  Triệu Phương An hoảng loạn nghĩ.

Sau hàng loạt những bất ngờ, Triệu Phương An liền nhận ra mấy tên kia bị trọng thương mà bất tỉnh nhân sự rồi. Triệu Phương An nhanh chóng bế Bạch Diệp Nhan lên chạy một mạch lên núi, cô cứ ngỡ sức lực của mình bị cạn kiệt rồi nhưng không ngờ sau điều kì lạ kia thì cô như được tăng thêm gấp mười lần sức lực bình thường.

Nhanh chóng, Triệu Phương An bế Bạch Diệp Nhan lên tới đỉnh núi chỉ trong vòng thời gian ngắn, điều mà bình thường phải mất tới hơn nửa ngày. Chạy thật nhanh vào nhà Huấn Sinh, may mắn là ông ta đang ở nhà, bộ dạng ấy giống như đang chờ Triệu Phương An lên vậy.

" Huấn Sinh, cứu nàng" Triệu Phương An nhìn thấy Huấn Sinh thì cầu khẩn.

" Mang vào bên trong" Huấn Sinh cũng vội vàng đi theo Triệu Phương An vào nhà.
--------au--------
Cho bạn An làm siêu nhân nha mọi người :3