Cả đêm hôm đó Triệu Phương An luyện tập, kiểm soát sức mạnh của mình làm sao cho tốt nhất. Huấn Sinh nói sức mạnh của linh thú rất mạnh và dặn Triệu Phương An nên sử dụng nó một cách cẩn thận và hợp lý.

Trời đã sáng Triệu Phương An cùng Huấn Sinh cũng phải trở về nhà chuẩn bị dược phẩm để người dân đến chữa bệnh.

" Tại sao ông không nói cho ta về thứ này từ đầu?" Triệu Phương An có chút trách móc, việc thú vị như vậy mà đến giờ cô mới được biết.

" Lúc đầu nếu linh thú chưa thức tỉnh thì sẽ không ai biết ngươi có ấn ký, còn nếu nó đã thức tỉnh, người của Hắc Đạo Hội sẽ tìm được ngươi. Nếu không giấu được nữa thì ta phải dạy ngươi cách sử dụng sức mạnh để bảo vệ bản thân."

" Bọn người của Hắc Đạo Hội gì đó nguy hiểm vậy sao?" Triệu Phương An lo lắng hỏi.

" Khả năng hồi phục của chủ nhân ấn ký rất nhanh, dù có bị đả thương thế nào cũng sẽ hồi phục lại trong thời gian ngắn nhưng bọn Hắc Đạo Hội có đá diệt hồn, ấn ký sẽ không thể hồi phục được và chúng cũng có ngọc đoạt hồn. Lấy được bốn linh thú, tứ quốc sẽ sụp đổ, nhớ lấy đừng để chúng có được nó" Huấn Sinh nhắc nhở.

Nghe xong, Triệu Phương An hơi run lên, nghe giống như phim vậy nhưng quan trọng là bộ phim này Triệu Phương An lại tham gia và quan trọng cô là một trong những nhân vật chính.

Sáng sớm Triệu Phương An trở về, Bạch Diệp Nhan vẫn chưa tỉnh lại, thật may vì nếu cô ấy tỉnh lại sẽ hỏi cô rất nhiều chuyện tại sao đêm qua không đi nghỉ. Triệu Phương An ngồi xuống giường, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp nhất, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Bạch Diệp Nhan rồi ra ngoài giúp Huấn Sinh chuẩn bị dược phẩm.

Trong lúc chuẩn bị đồ đạc thì Triệu Phương An lại hỏi Huấn Sinh thêm rất nhiều câu hỏi.

" Ta và Chu Quốc có liên quan gì?"

" Người có ấn ký Chu Tước là tam hoàng tử Chu Quốc Chu Cảnh Trịnh, nhưng cũng là người kì lạ nhất vì lẽ thường ai sở hữu ấn ký đều khỏe mạnh hơn người nhưng Cảnh Trịnh này lại ốm yếu đến kỳ lạ. Quanh năm chỉ nằm trên giường, người ngoài chưa ai từng nhìn thấy hắn, Chu Đế từng đến mời ta xem bệnh, bệnh của hắn chính là dựa vào Chu Tước. Chủ nhân linh thú mà không phù hợp thì mang ấn ký chỉ là thêm một gánh nặng to lớn. Và điều mà ta thấy kì lạ nhất đó chính là khuôn mặt của hắn giống hệt ngươi" Huấn Sinh lần đầu gặp Triệu Phương An cứ nghĩ nàng là Cảnh Trịnh thái tử nhưng sau đó mới nhận ra mình đã nhầm.

" Cái gì???? Giống ta?" Triệu Phương An nghe xong giật bắn người, có người giống hệt cô? Cái này có thể sao? Thế giới này còn điều gì quái lạ nữa không vậy?

Đặt đồ ăn lên chiếc ghế nhỏ cho Bạch Diệp Nhan khi tỉnh có thể dùng, Triệu Phương An phải cùng Huấn Sinh chuẩn bị thuốc, đã lâu cô không làm việc này nên có chút chậm chạp hơn khi trước.

Buổi sáng hôm nay thực đông người đến xem bệnh, Triệu Phương An phải chạy tới chạy lui để lấy thuốc cho Huấn Sinh, vì được gặp lại Dương huynh nên các cô nương ở mấy trấn nhỏ dưới  núi lại kéo nhau đến vây quanh Triệu Phương An.

" Dương huynh, huynh mặc bạch y thật tuấn"

" Dương huynh đã tìm được người trong lòng chưa? Bằng không ta nguyện làm người đó"

" Dương huynh đừng nghe nàng nói bừa, ta mới thực hợp đi cùng huynh"

"Dương huynh...."

"Dương huynh..."

.....

Các cô nương ấy kéo nhau, xô đẩy qua lại, tranh giành Triệu Phương An với nhau khiến cô chỉ biết cười khổ, nương tử của ta còn đang nằm trong phòng kia.

Từ đâu một tiếng ho cảnh báo từ đằng sau Triệu Phương An vang lên, chết rồi nàng tỉnh, Triệu Phương An đột nhiên thấy lạnh sống lưng, từ từ quay đầu lại. Bạch Diệp Nhan khuôn mặt vẫn điềm đạm nhưng lại toát ra một ngọn lửa vô cùng lớn.

Dù sao nghỉ ngơi vậy cũng đủ rồi, Bạch Diệp Nhan cũng bị đánh thức bởi tiếng huyên náo bên ngoài, ai ngờ lại thấy một đám nữ nhân vây quanh Triệu Phương An. Bạch Diệp Nhan lập tức hình thành một ngọn lửa giận dữ, nhân lúc cô bệnh lại thừa cơ ở đây cùng các nữ nhân khác buông lời ngon ngọt.

Đi tớ gần Triệu Phương An, Bạch Diệp Nhan liền len lỏi qua đám nữ nhân kia ôm lấy Triệu Phương An mà làm nũng.

" Tướng công, chàng đang làm gì vậy? Giúp đại phu bốc thuốc sao?" Bạch Diệp Nhan diễn kịch.

" Tướng công?", "Tướng công?", "Tướng công? "......

Tất cả các cô nương khác đều đồng thanh kêu lên, sau đó biểu hiện của khuôn mặt chính là nhăn nhó và hụt hẫng hết hi vọng.

" Nương tử, nàng đang bệnh nên ở trong nhà nghỉ ngơi, nàng ra đây sẽ mệt nhọc" Triệu Phương An ôm lấy Bạch Diệp Nhan sau đó nở nụ cười tươi với nàng.

" Ta là nhớ chàng, nằm nhiều thực sự mệt mỏi" Bạch Diệp Nhan miệng chu chu lên nũng nịu.

Mấy cô nương kia lòng đau như cắt, liền giải tán đám đông, mỗi người đều ỉu xìu ra về, có người còn quay lại nhìn Triệu Phương An trong tiếc nuối, có người lại nhìn Bạch Diệp Nhan rồi bĩu môi.

" Ơ thế không khám bệnh sao?" Triệu Phương An thấy mọi người liền một lúc về hết, y quán liền vắng vẻ hơn thì nói.

" Còn muốn mấy nàng ấy ở lại?" Bạch Diệp Nhan xem ra màn kịch của mình đã thành công thì hài lòng,  khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, sau đó quay sang nhằm vào eo của Triệu Phương An nhéo lên một cái khiến người kia đau điếng.

" Không dám, không dám. Nương tử đại nhân, ta chỉ muốn ngươi" Triệu Phương An bị đau liền quay sang ôm ôm lấy Bạch Diệp Nhan cười cười sợ hãi nói.

" Về hoàng cung sẽ hỏi tội ngươi" Bạch Diệp Nhan trừng mắt nhìn Triệu Phương An một cái rồi xoay người vào trong.

Chết rồi... Chọc tức nàng rồi, Triệu Phương An lo lắng run lên, ngoài cười khổ ra thì không biết làm gì. Vậy là Triệu Phương An cùng Bạch Diệp Nhan chỉ ở lại nhà Huấn Sinh một đêm, nhờ máu của Chu Tước Bạch Diệp Nhan khỏe nhanh hơn bình thường.

Buổi chiều cả hai quyết định trở về cung.

" Ngươi để càng ít người biết chuyện này thì càng tốt, nhớ cố gắng kiểm soát và sử dụng nó một cách tốt nhất."trước khi về Huấn Sinh căn dặn.

Triệu Phương An gật đầu rồi cùng Bạch Diệp Nhan cáo từ. Hai người đi bộ xuống núi, dưới chân núi thì thuê người đưa vào trong thành.

Đến tối mịt mới có thể về cung, Triệu Phương An đưa Bạch Diệp Nhan về phòng của nàng nhưng vừa định đi đã bị Bạch Diệp Nhan dồn vào tường.

" Ta chưa quên chuyện hôm nay đâu, ngươi nhân lúc ta không biết liền cùng nữ nhân khác qua lại sao?" Bạch Diệp Nhan sinh khí tức giận.

" Nhan nhi ta đâu có, ta chỉ yêu mình ngươi thôi" Triệu Phương An mồ hôi chảy xuống như nước.

" Lúc đi thì vào thanh lâu, lúc về thì được cả đám nữ nhân vây quanh. Tướng công của ta nếu không giữ cẩn thận có lẽ liền bị người khác cướp đi" Bạch Diệp Nhan nói xong liền nhằm môi Triệu Phương An mà hôn lấy, sau đó từ từ chạy xuống cổ, ngậm lấy rồi đặt ở trên chiếc cổ trắng trẻo đó một vài vệt đỏ thẫm. Nàng còn cố ý làm ở nơi cao nhất, dù Triệu Phương An có kéo cổ áo lên thế nào cũng không che đi được.

Thấy hành động đó của Bạch Diệp Nhan, Triệu Phương An dù khổ sở nhưng vẫn hạnh phúc chấp nhận, chỉ là mình là đầy tớ trong cung mà có thứ đó thì không hay.

Bạch Diệp Nhan làm xong liền đặt trên môi Triệu Phương An một nụ hôn, nhìn thứ trên cổ người kia thì thấy thực hài lòng, sau đó Triệu Phương An cũng phải trở về phòng của mình, Triệu Phương An chỉ xin Bạch Diệp Thanh ra ngoài một đêm mà giờ đã là hai đêm rồi nên phải nhanh trở về.

Triệu Phương An lén lút ngó ngang, sau khi không thấy ai mới yên tâm thở phào đóng cửa phòng rồi về giường, nhưng đóng cửa phòng xong quay lại, Triệu Phương An liền bị dọa chết vì có một bóng người ngồi trên giường của cô.

Nhanh chóng đốt đèn lên, đó chẳng phải ai khác mà chính là Bạch Diệp Thanh. Xong rồi, lại khổ rồi đây, Triệu Phương An thở dài lắc đầu ngao ngán.