Edited by dzitconlonton

Gia Luật Hoàn Cai nằm xuống giường liền ngủ say, mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy Mãn Ca nhỏ giọng nức nở.

“Làm sao vậy?” Nàng chậm rãi mở mắt ra thì đã thấy Mãn Ca nằm ở bên giường, khóc như một đứa mít ướt vậy.

Mãn Ca nghe vậy, không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn nàng, “Công chúa không biết sao? Hôm qua ngài ra ngoài thì bị cảm lạnh, ngủ cả ngày rồi.”

Gia Luật Hoàn Cai không ngờ mình ra ngoài hóng gió mà lại hóng ra bệnh cảm. “Bệnh cảm…” Nàng cẩn thận nghiền ngẫm hai chữ này, đầu lại bắt đầu trở nên trống rỗng, gương mặt thì hờ hững, dường như người đột nhiên bị bệnh này không phải là mình.

“Thuốc để lâu bị lạnh như vậy còn có thể uống được sao?” Mãn Ca thấy nô tỳ bưng thuốc đi vào, lấy tay chạm vào bên cạnh chén, đột nhiên nổi giận.

Tính tình nàng ấy luôn tốt, đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, làm nô tỳ trước mặt hoảng sợ, run rẩy quỳ xuống.

“Mãn Ca, không nghiêm trọng như vậy đâu.” Vừa tỉnh lại đã trở thành bệnh nhân, Gia Luật Hoàn Cai bây giờ vẫn còn rất tỉnh táo, nàng phất phất tay nô tỳ quỳ kia, “Bưng thuốc đến để ta uống đi.”

Thuốc lạnh cũng không dễ uống, Gia Luật Hoàn Cai vẫn một hơi nuốt xuống, nhưng quả nhiên cau mày trong dự đoán.

Sau này nàng sẽ không còn uống được nữa.

“Công chúa, cần gì phải làm vậy.” Mãn Ca nhìn bộ dạng nô tỳ kia vui sướng đi ra ngoài thì có chút tức giận, “Chủ tử bị bệnh, ngài xem bộ dạng của nàng ta…”

“Nếu biết sớm ra ngoài đi dạo sẽ khiến công chúa bị bệnh, nô tỳ sẽ tình nguyện vẫn ở trong phòng cùng với công chúa.”

“Không tránh được…” Gia Luật Hoàn Cai cười lắc đầu, nắm tay Mãn Ca, nàng đoán, công chúa trong lịch sử này qua đời vì căn bệnh cảm, mặc dù không phải là vậy, ít nhất cũng là một nguyên nhân gây ra thôi.

Nếu hôm qua nàng không đi ra ngoài, có thể sẽ mắc những bệnh khác. Nói tóm lại, một ngày nào đó trong năm, nàng nên nói lời từ biệt với thời đại này. 

Bởi vậy, tâm của Gia Luật Hoàn Cai gần như rơi xuống ngay lập tức, vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều.

“Cái gì không tránh được chứ?” Mãn Ca hơi nghi ngờ, công chúa bây giờ không còn vướng bận gì nữa, làm cho nàng ấy có chút sợ hãi.

“Mãn Ca, nếu như ta cũng đi thì ngươi hãy trở về Nam Kinh, có biết không?” Gia Luật Hoàn Cai hạ quyết tâm, nàng muốn chuẩn bị trước cho Mãn Ca trước tình huống xấu nhất.

Sắc mặt Mãn Ca lập tức trở nên tái nhợt, “Công chúa đang nói cái gì vậy, Mãn Ca nghe không hiểu, công chúa bây giờ đã sắp tốt lên rồi, ta không đi đâu hết, chỉ muốn ở bên cạnh công chúa thôi.”

Hiện tại nàng ấy rất sợ, tại sao tất cả những thứ này đều rơi xuống người bên cạnh mình vậy? Đại vương đột nhiên qua đời, phò mã đột nhiên qua đời, người tiếp theo, chẳng lẽ người thật sự nên đến là công chúa sao?

Thấy Gia Luật Hoàn Cai còn định kéo mình nói gì đó, Mãn Ca đột nhiên tránh khỏi tay nàng, điên cuồng chạy ra ngoài.

Gia Luật Hoàn Cai im lặng ngồi trên giường, mái tóc xõa xuống rối bù che nửa khuôn mặt, ngọn nến không ngừng nhảy lên, làm tôn lên bóng dáng cô đơn vô hạn của nàng.

“Mãn Ca vẫn chưa trở về sao?” Gia Luật Hoàn Cai lẳng lặng nhìn đồ ăn trên bàn, hỏi tỳ nữ bên cạnh.

“Hồi công chúa, không có.”

Gia Luật Hoàn Cai thở dài, xoa xoa đôi lông mày đang cau lại của mình, “Phái thị vệ ra ngoài tìm, phải xem cả ngoại ô trong thành.”

Bây giờ đã là nửa đêm, một tiểu cô nương một mình chạy ra ngoài, nàng sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Mãn Ca trở về vào ngày hôm sau.

Đôi mắt nàng ấy sưng húp như bị ong đốt, giày trên chân cũng nát phân nửa.

Gia Luật Hoàn Cai nhìn thấy nàng ấy hoảng sợ, “Ngươi đi đâu vậy?”

“Quan Sơn.” Mãn Ca ngượng ngùng nói, “Đã làm cho công chúa lo lắng rồi.”

“Chùa Quan Sơn?”

“Vâng.” Mãn Ca do dự, từ trong tay áo lấy ra bùa bình an, “Cái này nô tỳ xin từ các thầy.”

Nếu như bùa bình an thật sự có thể giải trừ bệnh tật của công chúa và những tà khí xung quanh mọi người, thì việc nàng ấy leo thêm mười ngôi chùa Quan Sơn nữa cũng rất đáng giá. 

“Cô nương ngốc.” Gia Luật Hoàn Cai mũi có hơi cay cay, “Chùa Quan Sơn rất linh, ta chắc chắn… Sẽ ổn thôi.”

“Công chúa có thể nghĩ như vậy là tốt lắm rồi!” Mãn Ca yên lòng, vui vẻ cười rộ lên, nhưng lại khiến Gia Luật Hoàn Cai khó chịu trong lòng.

Nếu như có thể làm cho nàng ấy yên tâm, vậy chỉ lừa nàng ấy lần cuối này nữa thôi.

Mãn Ca, nếu thật sự đến ngày đó, đừng hận ta.

……

Ngày thứ ba sau khi uống liều thuốc cuối cùng, Gia Luật Hoàn Cai không hiểu sao lại phát sốt.

Nàng nhìn Mãn Ca không còn hoảng hốt khi nhìn thấy mình bị bệnh nữa, có chút tò mò cô nương này lớn lên nhanh như vậy à.

Nàng cũng đã hỏi như vậy.

Mãn Ca đang cẩn thận lau bàn, không ngẩng đầu đáp, “Mãn Ca tin tưởng bùa bình an kia có tác dụng, hơn nữa, công chúa bây giờ đang tích cực uống thuốc như vậy, nô tỳ lo lắng cái gì nữa.”

Thì ra là thế, Gia Luật Hoàn Cai an tâm cười cười, đồng thời cũng có chút kinh ngạc, thì ra trạng thái tinh thần của mình thật sự sẽ ảnh hưởng đến Mãn Ca.

Nàng rất vui, có vẻ như quyết định những ngày này của nàng là đúng đắn.

Mình có thể sống từng ngày, mặc dù sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ nhưng nàng vẫn muốn Mãn Ca sống vui vẻ thêm vài ngày nữa.

Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người mình, dần dần tiến vào mộng đẹp.

“Tham kiến bệ hạ.”

Tham kiến bệ hạ? Gia Luật Hoàn Cai có chút hoang mang, là Gia Luật Long Tự đến sao?

Nàng muốn mở mắt ra, nhưng hai mí mắt như bị đè nặng, khiến nàng dù thế nào cũng không cử động được.

“Công chúa thế nào rồi?” Nghe được giọng nói này, Gia Luật Hoàn Cai cũng xác định, Gia Luật Long Tự thật sự đã tới, có thể làm kinh động ông tới đây, có lẽ mình đã bệnh rất nặng rồi.

Tiếng khóc của Mãn Ca liên tục lọt vào tai nàng, khi Gia Luật Hoàn Cai nghe thấy thì trong lòng căng thẳng, mấy chữ “Rất xin lỗi” này bị kẹt trong cổ họng nàng, nàng làm thế nào cũng không thể nói ra lời.

Người nàng có lỗi nhất đến bây giờ, là Mãn Ca.

Gia Luật Long Tự nhìn Gia Luật Hoàn Cai đang nhắm chặt mắt trên giường, trong lòng có chút xót xa vì ông trời bất công khiến nàng lần lượt mất đi cha và chồng, giờ đây nàng đang nằm triền miên trên giường bệnh. 

Nếu ông trời có mắt thì nên nhìn kỹ một chút, vì sao lại để cho một tiểu cô nương như vậy lại có số phận như vậy.

Ông cảm thấy có chút hổ thẹn với đệ đệ của mình, chỉ là ông không phải thái y, không phải thần tiên, cho dù ông là cửu ngũ chí tôn, nhưng vẫn không cứu được mạng của người khác.

Gia Luật Long Khánh như thế, nữ nhi của ông ấy cũng vậy.

“Để thái y dốc hết sức trị thương, lấy dược liệu tốt nhất tới đây, có xảy ra bất kỳ tình huống nào thì lập tức nói với trẫm.” Gia Luật Long Tự nói xong, không đành lòng dừng lại thêm một phút nào nữa, xoay người sải bước rời đi.

Gia Luật Hoàn Cai cảm thấy mình đã bị nhốt trong lò kín nhiều ngày, vừa ngột ngạt vừa nóng nực, trước mắt chỉ có một màu đen.

“Mãn Ca, Mãn Ca!” Nàng hét lên, đột nhiên nghe thấy tiếng vang của chính mình từ bốn phía.

Một giây sau, trước mắt nàng rốt cuộc cũng xuất hiện một tia sáng, tiếp đó là đồ trang trí quen thuộc.

“Mãn Ca.” Gia Luật Hoàn Cai nhìn nữ tử nằm sấp bên giường, rốt cuộc rơi lệ.

“Công chúa tỉnh rồi!” Nghe được âm thanh của Gia Luật Hoàn Cai, Mãn Ca phút chốc ngẩng đầu dậy, chỉ thấy Gia Luật Hoàn Cai đang mỉm cười nhìn mình.

“Tuyết rơi nhiều như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng có mặt trời.” Gia Luật Hoàn Cai để Mãn Ca đỡ mình dậy, vừa lúc có thể nhìn thấy quang cảnh ngoài cửa sổ.

“Bây giờ đã mấy giờ rồi?” Nàng hỏi lại.

“Mậu Ngọ.” Mãn Ca hít mũi, trong lòng có một phần hy vọng, công chúa bây giờ có thể ngồi dậy còn có thể nói chuyện được rồi, chắc là sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.

“Công chúa muốn ăn gì không? Nô tỳ bây giờ đi tìm.” Mãn Ca lau nước mắt, đang tính đi ra ngoài thì lại bị Gia Luật Hoàn Cai túm lấy.

Gia Luật Hoàn Cai bình thản nhìn nàng ấy, “Ta không đói, chỉ muốn nói chuyện phiếm với ngươi.”

“Được, nói chuyện phiếm.” Mãn Ca có chút cao hứng, “Tán gẫu vài câu sẽ khiến công chúa càng thêm hăng hái hơn.”

“Thật ra ta vẫn rất ghét mùa đông.” Gia Luật Hoàn Cai mở miệng, nói là nói chuyện phiếm, nhưng nàng lại không cho Mãn Ca có cơ hội để tiếp lời, càng giống như đang độc thoại.

“Phụ thân ra đi vào mùa đông, người ấy cũng ra đi vào mùa đông, điều ta cảm thấy đau lòng chính là, mỗi lần ta có hẹn trước với bọn họ vào mùa xuân tới, thì từng người lại không tới hẹn.”

“Nhưng bây giờ ta ghét nhất là mùa xuân, ngươi có biết tại sao không?” Thấy Mãn Ca ngây thơ lắc đầu, Gia Luật Hoàn Cai nở nụ cười, “Bởi vì ta là người duy nhất ở lại cho đến mùa xuân, thậm chí trước khi rời đi, ta cũng muốn đi vào mùa xuân.” 

“Tại sao ta là người duy nhất nhận được những gì họ không thể chờ đợi? Ta cảm thấy hổ thẹn với bọn họ.”

“Nhưng ta có lỗi với ngươi nhất, Mãn Ca à.” Gia Luật Hoàn Cai nhìn Mãn Ca, nhẹ giọng nói, “Vì để khiến ngươi vui hơn một chút, mà ta đã dùng sức khỏe của mình để gạt ngươi lâu như vậy.”

Nghe đến đây, Mãn Ca tự nhận mình ngu dốt cũng hiểu ra điều gì đó, nàng ấy nắm chặt tay Gia Luật Hoàn Cai, nhưng lại không lên tiếng, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

Gia Luật Hoàn Cai cảm thấy mình sắp kiệt sức, nàng nhất quyết nói hết câu trong một hơi, để không nói nhảm gì đó nữa.

Nàng vươn tay, vô lực chạm vào sợi tóc buông xuống của Mãn Ca, “Nếu kiếp sau chúng ta có thể gặp lại, để ta làm tỷ tỷ của muội, tỷ tỷ ruột…”

Gia Luật Hoàn Cai cũng không biết cuối cùng mình đã nói những gì, đầu nàng rất hỗn loạn, nàng thậm chí đã không biết rốt cuộc mình đã nói tiếng Khiết Đan hay tiếng Hán, giây phút trước khi nhắm mắt, Gia Luật Hoàn Cai chỉ nhìn thấy khuôn mặt của Mãn Ca trở nên vặn vẹo vì hoảng sợ, một ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ phía sau nàng ấy.

——————–