Quắc Quốc Công lần phô trương này thực sự không nhỏ, ngay cả người xưa nay không bao giờ đi vì sợ bị thiên hạ dị nghị thiên vị như Thiệu Chân Đế cũng phái thái tử Văn Tử Diên tới chúc mừng, một là nể Quắc Quốc Công là công thần, nhiều năm nay lại giản dị biết giữ mình, hai là Đỗ Thiên Thiên là cháu gái ruột của Thành Dung hoàng hậu, ông phải giữ vài phần tình mọn cho Thành Dung hoàng hậu.

Văn Tử Hi cùng Văn Tử Diên đại diện mẫu gia Đỗ Thiên Thiên mà ngồi trên ghế nhất tôn, ngồi cùng là ông ngoại của hai người, thân tổ phụ của Đỗ Thiên Thiên, Giang Nam đỗ tri phủ. Trên bàn cũng có mấy hậu sinh trẻ tuổi đầy triển vọng nhà đỗ gia từ giang nam tới.

Mấy người trẻ tuổi cẩn thận chỉ dám nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt mà ăn hai miếng, một câu cũng không dám nhiều lời, vì trước mặt một bên là đại diện cho Thiệu Chân Đế đang ngồi, một bên là đại diện cho Thành Dung hoàng hậu.

Có điều Văn Tử Diên lại không quá câu nệ như vậy, vừa thấy Văn Tử Hi liền đi sờ bụng của nàng, cái đầu nhỏ ghé vào trước bụng Văn Tử Hi nói vừa nói chuyện vừa cười ngây ngô.

“Đệ sờ đủ chưa?” Văn Tử Hi nhìn Văn Tử Diên đã ghé mặt vào bụng nàng cả nửa ngày nói.

Vốn đã quyết định không cho tên tiểu tử thối này tới sờ bụng nàng, nhưng nhìn vẻ mặt tràn đầy hào hứng trông mong của hắn nàng lại mềm lòng, ai kêu tên tiểu tử thối này lần đầu tiên được làm hoàng thúc.

“Cháu trai nhỏ của ta, nhanh nhanh ra đây, nhanh nhanh lớn lên, hoàng thúc sẽ chia cho con rất nhiều đồ ăn ngon, được không? Hoàng thúc có bánh hạnh nhân, bánh bách hợp, còn có thịt cua chiên giòn, sẽ đem hết mời con ăn.” Văn Tử Diên nói mà nước dãi cũng sắp rơi xuống dưới, nhưng giọng vẫn vừa mềm vừa nhẹ, dường như là sợ dọa hài tử trong bụng hoàng tỷ hắn.

“Haha, được, được.” Đỗ tri phủ nhìn hai đứa cháu ngoại khí chất cao quý, anh tuấn, xinh đẹp mà gật gật đầu.

Văn Tử Hi nhịn cười, lại có chút cảm động, nhìn thấy các hậu sinh đỗ gia cùng bàn đang nhìn ngó lén nàng, chỉ có thể dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu của Văn Tử Diên.

“Mau đứng lên, đệ thân là thái tử, bò ra như vậy còn ra thể thống gì, cháu trai đệ không thèm một hoàng thúc không sợ xấu hổ như vậy đâu.”

Văn Tử Diên ngược với Đỗ Thiên Thiên, hy vọng đứa trẻ trong bụng hoàng tỷ hắn là bé trai, vì thế Văn Tử Hi liền nói theo lời của hai người bọn họ, trước mặt Đỗ Thiên Thiên thì xưng là cháu gái, trước mặt Văn Tử Diên lại xưng là cháu trai.

Văn Tử Diên nghe nói cũng thấy đúng, vội vàng ngồi thẳng lại: “Đúng đúng đúng, ta là thái tử, phải có lễ nghĩa khí khái.” Hắn lại vuốt v e cái bụng Văn Tử Hi, “Hoàng thúc sẽ làm tấm gương tốt cho con.”

Lúc xuất cung, mẫu hậu ngàn lần căn dặn, nhất cử nhất động của hắn có liên quan đến thể diện của phụ hoàng mẫu hậu, phải cẩn thận dè dặt, nhất định không thể để lộ ra sức ăn nhiều thực sự của hắn.

Tân lang tử bắt đầu lần lượt đi kính rượu khách.

Trước hết là chỗ bọn họ, Hạ Cẩn kính Văn Tử Hi trước, hắn tự chịu phạt ba ly, xin lỗi hắn ngày đó đã vô lễ đắc tội với công chúa, Văn Tử Hi dưới sự giám sát của Ninh Hoài phía sau Hạ Cẩn liền lấy trà thay rượu, nhìn lại Hạ Cẩn, thấy được bộ dạng hớn hở đắc ý của hắn khi cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về, kìm nén đã lâu mới nhịn được muốn hắn đêm nay hãy cẩn thận một chút.

Rốt cuộc thì nàng vẫn hướng về Đỗ Thiên Thiên nhiều hơn một chút.

Văn Tử Diên mặc dù muốn khống chế lượng ăn, nhưng món vừa mới lên một cái liền không nhịn được vùi đầu mà ăn.

Văn Tử Hi mang thai mấy ngày nay không có gì vừa miệng, gắp được hai đũa liền cảm thấy chẳng có gì ăn, tròng mắt dịch chuyển nhìn theo hướng náo nhiệt nhất.

Hạ Cẩn lần lượt kính rượu từng bàn, ngồi trong bàn trung đại thần rót rượu đã thôi, cung cung kính kính uống hai ngụm là xong chuyện, quan trọng là những bàn đồng trang lứa quan hệ thân thiết với hắn trong kinh thành, bọn họ đều không ngờ Vĩnh An thế tử xưa nay nổi tiếng phong lưu lại thành thân rồi, hứng thú bừng bừng từng người từng người một chuốc rượu Hạ Cẩn.

Chẳng trách được Hạ Cẩn cứ luôn tìm a Hoài hiền lành lương thiện của nàng để đỡ rượu thay cho hắn, Văn Tử Hi nhìn chằm chằm hai người căm giận mà nghĩ, Hạ Cẩn uống cũng không ít, Ninh Hoài được sự ủy thác lại càng uống nhiều hơn, mặt đều đỏ hết cả lên, nhưng vẫn ung dung thản nhiên nhận lấy ly rượu từ những cánh tay mời rượu hai người, nhưng cho dù từ chối đi nữa cũng đã uống không ít rồi.

Tửu lượng của a Hoài...... tốt như vậy.

Thì ra ngày hai người thành thân a Hoài không say, một là bạn bè của a Hoài đều là người của hàn lâm viện, mọi người đều khách khí nhất định sẽ không dốc sức mà rót cho tân lang, hai là tửu lượng của a Hoài tốt, nếu không đã không đi rót rượu mời khách một vòng lớn như vậy.

Văn Tử Hi có chút đau lòng, trong số những người mời rượu nàng quen không ít, ban đầu người người đều muốn làm phò mã, bây giờ nàng đã gả cho Ninh Hoài, đoán rằng những người này biết rõ nhưng không nói, sự đố kị không hài lòng trong lòng vẫn đang tác oai, mượn cớ kính rượu Hạ Cẩn để chuốc rượu Ninh Hoài.

Đây là tiệc cưới của người ta, nàng có không vui đi chăng nữa cũng chỉ có thể nhịn.

Rượu quá ba lượt, trời cũng đã tối.

Các khách mời cũng bắt đầu lần lượt cáo từ, Ninh Hoài không thấy đâu, Văn Tử Hi sợ hắn uống say ở đâu rồi, kéo Văn Tử Diên đi tìm tỷ phu của hắn. Không quấy rầy chủ nhà nữa, mấy công công bên cạnh Văn Tử Diên cũng bị Văn Tử Hi gọi đi tìm phò mã của nàng.

Phủ Quốc Công rất rộng, người trong phủ đều bận rộn tiễn khách, Văn Tử Hi tìm mấy chỗ cũng không có kết quả, nắm tay Văn Tử Diên tới phòng yến tiệc chính của trung đại thần xem xem. Người trong phòng cũng đã đi gần hết rồi, ngoại trừ mấy người vẫn đang hàn huyên, trên bàn đầy là thức ăn cơm thừa canh cặn, có mấy người uống nhiều rồi đang được mấy tên đầy tớ trong phủ Quốc Công đỡ đi.

Còn có một người đang ngồi quay lưng về phía hai người, chắc là đang đợi ai đó, chỉ có điều thoạt nhìn bóng dáng người này quá sức cao lớn, khẳng định không phải Ninh Hoài, Văn Tử Hi bỗng nhiên cảm thấy bóng dáng này có chút quen thuộc, ngay sau đó cũng không nghĩ nhiều, nắm lấy Văn Tử Diên: “Chúng ta đi nơi khác tìm xem.”

“Xin hỏi hai vị đang tìm ai?”

Văn Tử Hi còn chưa kịp quay người, người kia đã quay lại trước.

Người này làn da ngăm đen, ngũ quan cứng rắn, bộ dạng nhiều năm sống trong gió cát nắng nóng.

Văn Tử Diên cảm thấy được lòng bàn tay của hoàng tỷ đang nắm tay hắn đang toát ra một lớp mồ hôi, dường như có chút phát run.

Văn Tử Hi nhìn thấy tướng mạo người này, trong đầu trước tiên là trống rỗng, sau đó, dâng lên hình ảnh nàng bị rơi xuống nước giãy giụa kêu cứu, cuối cùng bất lực đắm mình trong đó mà chết đi.

Nàng đột nhiên thở gấp, giống như quay lại sự bất lực ngày trước khi bị rơi xuống nước.

Là Phùng Uyên!

Phùng Uyên nhìn thấy người nữ tử trước mặt này trong mắt đột nhiên xuất hiện một chút kinh sợ.

Nữ tử này môi hồng da trắng, mắt hạnh má đào, mặt mày tinh xảo như hoa, ẩn chứa sự quyến rũ trong đó.

Ánh mắt của hắn lướt nhanh trên người nàng, dù mặc một bộ quần áo rộng thùng thình nhưng cũng có thể nhìn ra được thân hình lả lướt của cô ấy, đ ẫy đà như nữ tử người Hồ, nhưng lại có phần tinh tế hơn.

Tay nàng đang dắt theo một người, người này hắn có gặp qua lúc hồi triều, thái tử đương triều Văn Tử Diên.

Ánh mắt Phùng Uyên dời đi, cúi thấp đầu cười, cung cung kính kính hành lễ với Văn Tử Diên.

“Thần con trai Trấn Bắc tướng quân Phùng Uyên, tham kiến thái tử gia, thái tử gia kim an.” Hắn khom lưng, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử sắc mặt đột nhiên trắng bệch khiến người khác phải thương tiếc bên cạnh Văn Tử Diên, “Không biết vị này là......”

Văn Tử Hi cảm nhận được ánh nhìn của hắn, nhịn không được mà run lên một cái.

“Đây là hoàng tỷ của ta- Thục Dương công chúa.” Văn Tử Diên đáp.

“Thần tham kiến Thục......”

“Đi đi đi, chúng ta mau đi, mau đi!” Văn Tử Hi sau khi phát run một cái liền hoàn hồn lại, cố kìm nén nội tâm bất lực hoảng loạn, kéo Văn Tử Hi chạy ra, để lại Phùng Uyên đang hành lễ được một nửa.

Có hạ nhân phủ tướng quân tới gọi Phùng Uyên.

“Thiếu gia, tướng quân đang gọi người, phải đi rồi.”

Phùng Uyên đứng thẳng nhìn chằm chằm bóng dáng Văn Tử Hi đang chạy.

Hạ nhân kia nhìn theo tầm mắt của Phùng Uyên: “A, kia không phải là Thục Dương công chúa sao?”

Phùng uyên hồi tưởng lại sự quan sát khi nãy đối với nàng, khóe miệng mang vẻ ý cười, tự nói tự trả lời: “chỉ là phần eo hơi thô một tý.”

“Công chúa có thai rồi, vòng eo đương nhiên không rõ.” Hạ nhân kia không biết vì sao hắn lại nhận xét công chúa như vậy, thuận miệng giải thích.

Phùng uyên như rơi xuống hang băng đá.

——

“Hoàng tỷ tỷ đừng nhanh như vậy. Hoàng tỷ.”

Văn Tử Hi một câu cũng không nói, sắc mặt tái nhợt, kéo Văn Tử Diên chạy nhanh về phía trước.

Không sao, kiếp này nàng căn bản không quen Phùng Uyên, Phùng Uyên không có quan hệ gì với nàng, tất cả các quan viên trong kinh thành đều được Quắc Quốc Công mời, Phùng Uyên ở đây cũng là điều đương nhiên.

Nàng thấy hắn, trong lòng càng tăng thêm sự ghê tởm, ngay cả ý nghĩ báo thù hắn kiếp trước chuyện nhìn thấy nàng chết mà không cứu cũng không có.

Nàng sẽ không bao giờ có bất kỳ dính líu liên quan gì đến hắn nữa.

Văn Tử Hi trong lòng không ngừng an ủi bản thân buông lỏng, nhưng những bước chân lại vẫn không ngừng, người càng nôn nóng, đi càng ngày càng nhanh.

“Hoàng tỷ, hoàng tỷ, cháu trai đệ đang ở trong bụng tỷ đó, đừng đi nhanh như vậy!”

Văn Tử Diên chân ngắn một khúc thực sự không đi nổi với Văn Tử Hi, không nhịn được lớn tiếng nói.

Văn Tử Hi đột nhiên dừng lại, nhìn cái bụng nhỏ của mình.

Đúng rồi, nàng đã có thai với người ta rồi, nàng còn sợ cái gì? Phùng Uyên ở kiếp này, chẳng qua là một người qua đường, nàng không muốn để tâm tới người lạ.

“Hoàng tỷ, tỷ làm sao vậy?” Văn Tử Diên lắc lắc cánh tay nàng hỏi.

“Không sao.” Lúc nãy đột nhiên nghĩ tới chút chuyện.

Có tiếng người.

Vừa hay đụng phải hai tiểu thái giám đang đỡ Ninh Hoài bước chân có chút không vững tiến đến.

Ánh mắt hắn vẫn xem như tỉnh táo, đã say sỉn hơn so với dự đoán của Văn Tử Hi rất nhiều.

Ninh Hoài vừa nhìn thấy Văn Tử Hi liền ôm nàng vào lồ ng ngực, mượn nàng để tựa vào một chút.

“Nương tử, xin lỗi, ta, Phu quân ta hình như có chút say rồi.”

Lại quay trở về vòng tay của Ninh Hoài, Văn Tử Hi đột nhiên thoải mái, cười tươi rói, cũng không chê mùi rượu trên người hắn, vòng tay đỡ lấy hắn, kéo cổ hắn xuống, nhón chân hôn lên môi hắn một cái: “Say rồi thì chúng ta về nhà thôi, tướng công.”

Văn Tử Diên lặng lẽ bịt mắt lại, không nên nhìn.

——

Ninh Hoài lần này xem như say thực sự, nhưng Hạ Cẩn lại vô cùng bái phục chủ ý tới tìm Ninh Hoài đỡ rượu thay cho hắn của mình, bây giờ phải vào động phòng, đầu hắn chỉ là thoáng có chút không tỉnh táo.

Nghĩ tới Đỗ Thiên Thiên đang ngoan ngoãn ngồi trên giường trên người mặc một bộ hỷ phục đỏ thẫm, trùm chiếc khăn voan trên đầu chờ hắn tới động phòng, phần say sỉn trong người hắn cũng bớt đi không ít, hài lòng mà nghĩ sau ngày thành hôn hôm nay, hắn nhất định sẽ đem cái bách luyện cương hóa kia thành nhiễu chỉ nhu của hắn.

Nương tử của mình sau này nhất định sẽ giống như biểu muội công chúa của cô ấy, mỗi ngày đều dính lấy phu quân của mình không thôi, cô ấy sẽ kéo lấy cánh tay hắn mà làm nũng, sẽ bám vào cổ hắn mà hôn, mỗi ngày sẽ cho hắn ăn đến no nê, giống như Ninh Hoài kia vậy.

Tên Ninh Hoài này, Hạ Cẩn cười cười, những ngày công chúa mới mang thai tinh thần cũng sa sút mất mấy ngày, bây giờ lại hành động nhanh nhạy, một bộ dạng như là có vợ là mọi chuyện đều sung túc.

Hạ Cẩn càng nghĩ càng hào hứng, đây cũng là lần đầu hắn đối với một người con gái, để tâm tới như vậy.

Mấy nô tỳ đứng trông ngoài phòng tân hôn thấy thế tử đến liền lập tức lui xuống.

Hạ Cẩn không giấu nổi nụ cười trên mặt, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa vào, vừa mới cất bước vào, đột nhiên bị một cái gì đó vướng vào chân.

Một tiếng lục lạc vang lên.

Cũng may là chân tay hắn nhanh nhẹn mới không bị ngã, Hạ Cẩn nhìn một sợi dây thừng buộc lục lạc trên khung cửa, trong lòng trào lên một dự cảm không tốt.

Trong phòng dường như có động tĩnh.

Hạ Cẩn đóng cửa, rón ra rón rén mà đi vào, “những đặc sắc hiện ra trước mắt” trên mặt đất.

Đầu tiên là một cái màn đỏ, sau đó là một chiếc mũ phượng hoàng điểm thúy, tiếp nữa là một chiếc khăn lau mồ hôi màu đỏ, tiếp đó nữa là một áo cưới màu đỏ lớn hoa văn cát tường.

Cứ thế này…… đợi không được nữa rồi?

Trên mặt Hạ Cẩn có chút nóng bừng, những dự cảm không tốt khi nãy đều đã tan biến, bắt đầu không tự chủ được mà nghĩ tới bộ dạng Đỗ Thiên Thiên đang che một lớp nhung sa mỏng đang ở trên giường chờ hắn.

Sao lại giống như một chàng trai trẻ vậy, Hạ Cẩn dùng tay quạt quạt cho mình, trong lòng chửi thầm.

Hạ Cẩn nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ nhàng tiến đến giường ngủ đang bị che bởi một lớp màn đỏ kia.

Một đôi ủng đỏ đế đen bước trên thảm nhung trải dưới nền không có động tĩnh gì, nhưng lại không cẩn thận đạp trúng chiếc áo cưới màu đỏ lớn bị người vứt bừa dưới nền kia.

Áo cưới dày nặng, hình thức rườm rà, Hạ Cẩn chỉ lo chú ý động tĩnh bên trong, không để ý giày mình bị những trang sức trên áo cưới quấn vào.

Đi thêm một bước là có thể nhìn thấy tân nương tử của hắn rồi, tay Hạ Cẩn vén màn đỏ ra có chút run, bước chân càng sải càng lớn, đôi ủng bị áo quấn lấy của hắn cũng dần dần kéo căng.

Một tiếng “pặc” vang lên.

Đỗ Thiên Thiên thấy một người mặc một bộ tân lang tiến vào.

“Haha! Tên ma men này đến đi cũng không đi nổi. không uổng công ta đi xin bao nhiêu người để bọn họ chuốc cho ngươi uống nhiều một chút.” Đỗ Thiên Thiên phấn khởi đến không kiềm chế được, giọng the thé.

Hạ Cẩn bị ngã một cái, vừa định đứng dậy, lại nghe thấy giọng nói đắc ý của Đỗ Thiên Thiên.

Lén la lén lút.

Hạ Cẩn xoay đầu nhanh, nằm thẳng trên mặt đất không đứng dậy, mắt nhắm nửa hời, trong miệng nói mớ, giả say. Dù sao trên người hắn cũng đang mang hơi men.

Đỗ Thiên Thiên chạy đến trước mặt Hạ Cẩn chống nạnh, ngửi thấy mùi rượu trên người hắn như đã định liệu được từ trước,

“Lấy được ta là muốn chiếm lấy ta sao? Không có cửa đâu!”

Hạ Cẩn từ dưới nhìn lên Đỗ Thiên Thiên, phát hiện nàng từ đâu lại mặc một bộ hành y mà chỉ trong võ quán mới mặc, dáng người tháo vát nhanh nhẹn, không giống thành hôn, lại giống như bất cứ lúc nào cũng muốn đánh người.

Hạ Cẩn muốn cười.

Nàng đã muốn diễn, hắn chiều nàng diễn hết.

“Nương, nương tử……” Hạ Cẩn miệng nói không rõ, thò tay bắt lấy cổ chân Đỗ Thiên Thiên, “Nên động, hihi, nên động phòng rồi.”

“Đi cái đầu ngươi!” Đỗ Thiên Thiên bị tên ma men túm lấy cổ chân một trận sợ hãi, rút chân ra mà đá trước ngực hắn một cái không mạnh không nhẹ, “Ai muốn cùng ngươi động phòng, động cái quỷ phòng.”

Nàng nói xong liền kéo một cái màn xuống muốn trói con ma men này lại, không nửa đêm hắn tỉnh lại lại tới đụng vào nàng.

“A, ta, đau.”

Người nằm trên mặt đất đột nhiên đau đớn r3n rỉ.

Đỗ Thiên Thiên ngưng hành động lại, thấy Hạ Cẩn đang cuộn tròn người giống như một con tôm, hai tay che lấy chỗ ngực vừa bị nàng đá một cái, vẻ mặt vô cùng dữ dằn đau đớn.

Đỗ Thiên Thiên bị dọa một cái, nàng nàng nàng, nàng chẳng qua chỉ đá hắn một cái, hắn sao lại đau đớn đến nỗi như vậy? Hay là, tên này có bệnh gì không tiện nói ra?

Hạ Cẩn trên mặt đất vẫn không ngừng r3n rỉ, có điều âm thanh càng lúc càng nhỏ, cuối cùng yết hầu nức nở vài tiếng, rồi không có động tĩnh gì nữa! Hắn giống như bị người khác lấy mất thần hồn đến cứng đờ, đôi mắt trợn trừng to đùng.

“Uây…… Hạ, Hạ Cẩn.” Đỗ Thiên Thiên không lường trước được tình thế sẽ nghiêm trọng đến vậy, giọng nói đang phát run, “Hạ Cẩn, ngươi…… ngươi không sao chứ.”

Không trả lời. Hạ Cẩn vẫn không chớp mắt, lồ ng ngực dường như không có phập phồng nữa.

“Hạ Cẩn!” Đỗ Thiên Thiên hoảng sợ, ngồi quỳ bên người hắn, nắm lấy bả vai hắn dùng sức lắc, “Hạ Cẩn!”

Người trên mặt đất giống như một khối vỏ rỗng.

Giọng nói Đỗ Thiên Thiên bắt đầu mang theo tiếng khóc nức nở: “Hạ Cẩn, Hạ Cẩn ngươi không sao chứ, ta……huhu……. Ta không phải cố ý.”

Nàng cúi xuống trước mặt Hạ Cẩn, vỗ vỗ mặt hắn, nước mắt còn rơi trên mặt hắn: “Ta xin ngươi đừng có chết, huhu, ngươi chết rồi ta phải làm sao, ta mới gả cho ngươi mà, ta không muốn ở góa…… huhu……”

Đỗ Thiên Thiên khóc đến đau lòng, vừa mới chuẩn bị dùng tay áo lau nước mũi, trong nháy mắt sau đó bị người kéo xuống ôm chặt, bên tai nàng là tiếng đập vô cùng mạnh mẽ của trái tim hắn.

“Còn chưa động phòng hoa chúc, sao ta nỡ chết được.”