Vương mụ đối với Tiểu Ngọc có chút coi trọng, mặc dù cảm thấy cách làm của nàng như vậy, thật sự là không biết thẹn, nhưng nàng đã mang thai, cũng coi là chuyện vui, vội đi bẩm báo Kim lão gia, Kim lão gia nghe Tiểu Ngọc có thai, còn tưởng là Vương Thắng An vụng trộm, cắm lên trên đầu con trai mình, ngay lập tức liền đem Kim đại gia gọi tới hỏi.

Kim đại gia tuy là kẻ ngu, nhưng cũng biết ngày đó cùng Tiểu Ngọc trống trơn ở trên giường, là chuyện thẹn thùng, thấy phụ thân đến hỏi, chẳng qua là cúi đầu không nói lời nào, Vương mụ thấy sắc mặt Kim lão gia thay đổi, có chút gấp gấp, hỏi ra một câu: "Đại gia, hôm đó ngươi cùng Tiểu Ngọc uống rượu, chuyện sau đó có còn nhớ rõ không?."

Kim đại gia thấy Vương mụ hỏi ra lời như vậy, nhăn nhó hồi lâu mới nói: "Tiểu Ngọc nói rồi, lời này không thể nói ra ngoài." Kim lão gia nghe lời này, nghĩ đến chuyện nhi tử đã làm, nhìn hài tử trong bụng Tiểu Ngọc, thuận nước đẩy thuyền, liền bày mấy mâm rượu, đem Tiểu Ngọc gả cho cho Kim đại gia.

Vương mụ nói xong, còn nhìn xéo Tiểu Viên một cái: "Ngươi muốn trèo cao, nhưng là trèo không lên rồi." Vừa nói vừa nhấc lên màn xe, xem một chút bên ngoài, vô hạn cao hứng nói: "Hiện tại Trần gia cũng không cần ngươi." Quay đầu nhìn Tiểu Viên, lời nói từ tận kẽ răng nặn ra: "Ngươi a, hảo hảo ở Kim gia, làm một nha hoàn, đợi đến khi tiểu thư tâm tình tốt rồi, đem ngươi gả cho gã sai vặt, cũng coi như một đời."

Tiểu Viên nghe Tiểu Ngọc vì gả cho Kim đại gia, lại sử dụng loại thủ đoạn này, chưa từng nghe qua, tuy nói trong phủ hoàng thúc, cũng có người tranh thủ tình cảm, dùng chút thủ đoạn, nhưng là mẫu hậu luôn nói, thân là công chúa, việc đê tiện như vậy là chuyện không thể làm.

Tiểu Viên tự nhiên cho là, tranh thủ tình cảm là việc không nên làm, chỉ có người đê tiện mới đi tranh sủng ái của nam nhân, không khỏi âm thầm nói một câu: "Người đê tiện." Vương mụ đang nói cao hứng, nghe Tiểu Viên nói lời này, lúc đầu còn có chút nghe không rõ ràng, sau đó lắng nghe, không khỏi nhíu mày hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Tiểu Viên chẳng qua làm ra dáng vẻ cung kính, Vương mụ hừ một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi, đợi đến khi trở lại Kim gia, sẽ nghĩ biện pháp sửa trị nàng, huống chi cô gia ít ngày nữa sẽ phải nhậm chức, tiểu thư theo hắn đi, Tiểu Viên càng có ít người che chở, dễ sửa trị.

Tiểu Viên không biết những ý nghĩ này của Vương mụ, dựa vào buồng xe, cuộc sống này, hoặc giả cứ như vậy qua, mẫu hậu, nữ nhi cũng không oán ngươi, chẳng qua là sự lựa chọn của ngươi, khiến nữ nhi tiến thoái lưỡng nan.

Đến Kim gia, Tiểu Viên trước nhảy xuống xe, đỡ Vương mụ xuống, Vương mụ xuống xe, cũng không nhìn Tiểu Viên một cái, liền nhấc chân đi vào bên trong, đi vài bước, thấy Tiểu Viên không có theo kịp, quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng: "Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn chạy trốn?" Tiểu Viên tại thời điểm này, quả thật có ý niệm chạy trốn, nhưng đường xá không biết, tiền bạc cũng không có, có thể chạy đi nơi đâu?

Không mở miệng, Tiểu Viên tiếp tục đi bộ, trở lại nhà tù Kim gia.

Như cũ là căn phòng nhỏ kia, Tiểu Viên ôm bọc chỉ có hai kiện quần áo trở lại đây, phòng nhỏ nhất định không có ai quét dọn, để bọc đồ xuống, cầm lên cây chổi, Tiểu Viên quét dọn phòng, tiểu viện của Ngô mụ sạch sẽ ấm áp đột nhiên hiện lên ngay trước mắt, Tiểu Viên đột nhiên thấy hận mình, nếu ngày đó ở Trần phủ dũng cảm một chút, đem thân thế của mình nói ra, bất luận như thế nào, đều không cần tiếp tục ở lại đây.

"Hừ, người muốn trèo cao đã trở lại sao?" Một tiếng giễu cợt vang lên, Tiểu Viên quay đầu, Tiểu Ngọc chải búi tóc phụ nhân, mặc y phục so ngày trước hoa lệ hơn chút, nâng cao bụng còn chưa nhô lên, được một nha hoàn nâng đỡ xuất hiện ở cửa, nha hoàn kia tuổi còn nhỏ, cũng lạ mắt vô cùng, chắc là mới tới.

Tiểu Viên lúc này tràn đầy mệt mỏi, lười phản ứng lại nàng, tiếp tục quét bụi bậm bên trong, phòng tích bụi bậm không ít, Tiểu Viên không khỏi ho khan hai tiếng.

Tiểu Ngọc thấy Tiểu Viên không để ý nàng, có chút tức giận, cất bước đi vào, đứng ở trước mặt Tiểu Viên: "Đồ nha đầu ti tiện, không nghe thấy ta đang nói chuyện với ngươi sao?" Tiểu Viên ngừng lại động tác trong tay, cung kính nói: "Kính xin người đi ra ngoài, nơi này rất bẩn, bụi bẩn sẽ dính vào y phục của người mất."

Tiểu Ngọc còn tưởng là Tiểu Viên biết mình gả cho Kim đại gia, sẽ rất ảo não, vì vậy mới vừa nghe đến Tiểu Viên trở lại, liền vội vã chạy tới khoe khoang, ai ngờ Tiểu Viên không hề coi là quan trọng, không khỏi càng thêm tức giận, ưỡn bụng, đứng thẳng tắp: "Nha đầu nhà ngươi, chẳng lẽ không biết ta là Đại Nãi Nãi, còn không cho ta hành lễ."

Tiểu Viên nhìn Tiểu Ngọc, để xuống cây chổi, chào một cái, cứ tiếp tục quét dọn.

Tiểu Ngọc thấy Tiểu Viên đối với mình cũng không thèm để ý, tức giận càng tăng lên, cũng không để ý mình có bầu mấy tháng, mấy ngày trước còn không ổn, có dấu hiệu ra máu, tiến lên bắt được y phục Tiểu Viên, có một bàn tay đưa ra ngăn nàng, tiểu nha đầu vội vàng khuyên nhủ: "Đại nãi nãi nghỉ ngơi thôi, không cần tự mình động thủ, đả thương mình."

Tiểu Ngọc lúc này mới thu tay lại, mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Viên, Tiểu Viên lúc này đã quét nhà sạch sẽ, lấy cái chăn trong ngăn kéo ra, định trải lên giường, Tiểu Ngọc thấy Tiểu Viên còn chưa để ý nàng, tức giận thở hổn hển, đẩy nha hoàn bên cạnh một cái: "Đi, đem đồ của nàng vứt ra ngoài cho ta."

Nha hoàn nghe nàng nói, tiến lên đem đồ của Tiểu Viên ném ra ngoài, còn dùng chân đạp mấy cái, lúc này mới trở về bên cạnh Tiểu Ngọc, tức giận trong lòng Tiểu Ngọc lúc này mới giảm một chút, ngáp một cái, tiểu nha hoàn vội đỡ nàng, Tiểu Ngọc tựa vào trên người nha hoàn, một bộ mảnh mai dáng vẻ: "Chúng ta trở về đi thôi." Vừa nói vừa đặt tay lên bụng, bên môi lộ ra một tia cười đắc ý, mắt nhìn hướng Tiểu Viên, thanh âm mềm dẻo: "Đứa nhỏ này thật bướng bỉnh."

Vừa nói, cùng nha hoàn xoay người, dáng vẻ mảnh mai bước đi, Tiểu Viên đợi nàng đi, mới đi đem đồ của mình nhặt lên.

Vỗ bụi bậm phía trên, Tiểu Viên không khỏi mệt mỏi nghĩ, coi như đạp mấy đá thì thế nào đây? Vốn không phải là đồ tốt, đệm thì mỏng teo, so cái đệm dầy thì như tờ giấy mỏng.

Tiểu Viên thả tay xuống, định đi tìm chút rơm rạ nhồi vào, mới từ tiểu viện đi ra ngoài, liền nghe có người kêu nàng, trong thanh âm lộ ra thương tâm cùng đau lòng: "Tiểu Viên." Thanh âm có chút quen thuộc, Tiểu Viên lại nhất thời nhớ không nổi là ai, không giống thanh âm Kim đại gia, xoay người nhìn, kêu nàng là Vương Thắng An, mấy tháng không thấy, hắn mặc quan phục, tác phong vẫn nhanh nhẹn như cũ.

Vừa nhìn thấy hắn, Tiểu Viên nghĩ tới, Vương mụ nói, mình trở về Kim gia là do Vương Thắng An nhắc nhở, lý do lại không nói, nhưng lúc này Tiểu Viên cái gì cũng không muốn hỏi, hành lễ, rất cung kính nói: "Cô gia mạnh khỏe."

Vương Thắng An không thấy Tiểu Viên mấy tháng, nghĩ nàng ở Trần gia sống rất tốt, đẫy đà hơn chút, vóc người cũng dài cao, trên người mặc bộ đồ mới do Trần gia làm, càng phát ra vẻ dung mạo xuất chúng, nếu nàng cười một tiếng, tựa như gió xuân hoa tươi phơi phới, hết sức hấp dẫn người.

Nhưng Tiểu Viên như cũ một dạng, lễ phép hành lễ, đứng dậy không nói lời khác nữa, không khỏi có chút gấp gáp, tiến lên vài bước, kéo tay của nàng: "Tiểu Viên, chẳng lẽ ngươi không có lời gì muốn nói với ta sao?"

"Cô gia, tiểu thư cho ta tới tìm người." Thanh âm nũng nịu vang lên, Vương Thắng An đang muốn bày tỏ tâm sự với Tiểu Viên, lại bị người quấy rầy, bây giờ không giống lúc mình mới tới Kim gia, hiện tại trên dưới Kim gia đều phải nhìn sắc mặt của mình, xoay người, đối với người vừa nói chuyện, chính là Lục Khởi- nha hoàn đắc lực của Kim tiểu thư, mặt trầm xuống: "Ta đang có chuyện cần làm, các ngươi cả ngày tìm ta làm cái gì?"

Lục Khởi là vừa mới vào cửa viện, đã thấy Vương Thắng An với Tiểu Viên đang nói chuyện, trong lòng nhanh chóng thấy không ổn, Tiểu Ngọc gả cho Kim đại gia, Tiểu Viên chỉ sợ sẽ bị Vương Thắng An thu làm thiếp, mình ở bên Vương Thắng An mấy tháng như vậy, vẫn không quyến rũ được, lần này Tiểu Viên trở lại, cơ hội của mình sẽ không còn?

Lúc này mới lên tiếng, lấy danh nghĩa Kim tiểu thư gọi Vương Thắng An đi, ai ngờ lại bị Vương Thắng An quở trách, không khỏi đỏ mắt lên, chẳng qua là cúi đầu, không nói lời nào, Vương Thắng An thấy bộ dạng này của nàng ta, càng thêm không thích, phất tay áo nói một câu: "Dong chi tục phấn." Xoay người đi tìm Tiểu Viên.

Lục Khởi vốn cho là mình làm như vậy, là thiên kiều bá mị, nghe được một câu như vậy, tức giận, lệ đầy viền mắt, thấy Vương Thắng An đuổi theo Tiểu Viên, dậm chân một cái, mình không có được, thì Tiểu Viên cũng không thể có được, xoay người đi tìm Kim tiểu thư.

Mấy ngày nay, Kim tiểu thư cùng Vương Thắng An sắp đi nhậm chức rồi, phải đi khắp nơi tạo mối quan hệ, Tiểu Viên trở lại còn chưa nhìn thấy, lúc này mới vừa tới Liễu gia, chỉ thấy Lục Khởi mặt giận đùng đùng ra ngoài. Kim tiểu thư ở trước mặt mọi người bày dáng vẻ phu nhân nhà quan, đối với Lục Khởi nháy mắt, nghiêm nghị nói: "Lục Khởi, đây là có chuyện gì?"

Lục Khởi thấy có không ít người làm ở đây, nhỏ giọng nói ở bên tai Kim tiểu thư, Kim tiểu thư nghe được Tiểu Viên mới trở lại, Vương Thắng An đã đi tìm nàng, trong lòng hỏa khí xông thẳng đến chín tầng trời cao.

Chẳng qua là trên mặt còn phải làm dáng một chút, duỗi tay cho Lục Khởi, để cho nàng đỡ, lúc này mới cười nói: "Tiểu Viên nha đầu kia trở lại?" Vừa nói mắt nhìn Vương mụ, Vương mụ đứng hầu: "Dạ, lão nô vừa đón nàng trở lại, còn chưa có nói cho tiểu thư."

Kim tiểu thư cười duyên hai tiếng, từ từ hướng hậu viện đi tới: "Cũng đã lâu không thấy, ta rất nhớ nàng ta." Lúc nói chuyện, đã đến tiểu viện, Kim tiểu thư đứng ở trong sân, đẩy đẩy Lục Khởi: "Đi, tìm Tiểu Viên ra đây cho ta ." Lục Khởi ứng thanh vâng, vội vã đi tìm.

Trong phòng Tiểu Viên không có ai, Lục Khởi nhớ tới nàng ta vừa mới đi ra ngoài, vội vàng bước nhanh chạy đi, Kim tiểu thư đứng ở trong sân, Vương mụ mang cái ghế tới đây, nàng cũng không vội vàng ngồi xuống, chẳng qua là đùa nghịch khăn trong tay, cắn chặt môi dưới, cũng không biết trong lòng có chủ ý gì.

Bên ngoài truyền đến một hồi ồn ào, tiếng mắng của Lục Khởi truyền đến: "Chưa gặp qua nha đầu nào không biết thẹn như ngươi, vừa trở về, đã đi quyến rũ cô gia, ngươi cũng không soi mặt vào trong nước xem ngươi là cái dạng gì?" Nghe Lục Khởi mắng như vậy, Kim tiểu thư nâng lên một nụ cười đắc ý, Lục Khởi làm thật tốt.