Trong lòng Vương Thắng An còn đang suy nghĩ biện pháp, làm sao thuyết phục Kim lão gia đem Tiểu Viên thả ra, rèm vén lên, Lục Khởi từ bên trong đi ra ngoài, kêu một tiếng: "Lão gia chậm đã." Kim lão gia tức giận hung hăng bảo gã sai vặt đem Tiểu Viên đi, nghe được Lục Khởi nói như vậy, xoay người nói: "Có lời gì?"

Lục Khởi cười tiến lên: "Lão gia, tiểu thư nói rồi, cứ như vậy đem nàng nhốt đói chết, chẳng phải tiện nghi cho nàng?" Kim lão gia không ngờ tới nữ nhi mình còn có ý khác, nhìn về phía Lục Khởi, trên mặt Lục Khởi cười ngọt như mật, nhưng lời nàng nói ra có thể khiến người khác cảm thấy lạnh run: "Tiểu thư nói rồi, sao không giao nàng cho Đại Nãi Nãi xử trí, đến lúc đó chết hay sống, liền do Đại Nãi Nãi định."

Lời này nghe thì như vì tốt cho Tiểu Viên, nhưng ai ai cũng biết, Tiểu Ngọc lúc này hận Tiểu Viên tận xương, nếu để cho nàng xử trí Tiểu Viên, thật sự là so với chết còn khó chịu hơn.

Lục Khởi nói xong, lại đứng im lặng một bên, cũng không quên xem mặt Tiểu Viên, thấy sắc mặt Tiểu Viên trắng bệch một mảnh, trong mắt cũng không còn sáng rạng rỡ, chẳng qua là đứng ở nơi đó, tựa như mất đi sự sống, Lục Khởi trong lòng đắc ý, nhìn xem ngươi còn có thể đi quyến rũ ai?

Trong lòng Tiểu Viên lúc này, cái gì cũng không biết nữa, chẳng lẽ mình sẽ chết ở chỗ này sao? Chẳng lẽ mẫu hậu nói, phải sống nữa, bất luận như thế nào cũng phải sống nữa sẽ không được rồi, muốn nói chuyện, nhưng lúc này nói gì đều vô dụng rồi, đành để mặc cho bọn họ đem mình đẩy đi, đợi đến Lục Khởi ra ngoài, nói ý tứ Kim tiểu thư, lòng Tiểu Viên rơi bịch xuống đất, có thể còn sống là tốt rồi, chỉ cần còn sống, từ nơi này đi ra ngoài, còn tốt hơn ở chỗ này.

Tiểu Viên đang suy nghĩ, những người khác cũng không nhàn rỗi, Kim lão gia trầm tư một hồi, gật đầu nói: "Tiểu thư nói cũng có đạo lý, chẳng qua là nha đầu này..." Vừa nói Kim lão gia xoay người nhìn Tiểu Viên: "dáng dấp hảo, giữ lại mạng của nàng ta, vậy ..."

Kim lão gia còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy tiếng khóc truyền đến, Tiểu Ngọc khoác áo, được Kim tiểu thư đỡ, trên mặt bi thương, khóc nói: "Cha chồng, nha đầu này chính là cậy vào dáng dấp chính mình hảo, mới quyến rũ đại gia." Lúc nói chuyện, mắt thấy Tiểu Viên, vô hạn oán độc: "Tiện nhân, ngươi làm cho ta mất nhi tử, ta nhất định không để cho ngươi sống tốt đâu."

Kim lão gia nghe thấy như vậy, khẽ nhíu mày: "Vậy ý ngươi như thế nào?" Tiểu Ngọc gạt lệ một cái, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Viên, hỗn loạn với oán độc, ghen ghét, lời nói như không phải từ miệng người nói ra, giống như là một con quỷ phun tới: "Cha chồng, nàng là mỹ nhân họa thủy, nên hủy đi mặt của nàng, chọc mù hai mắt của nàng, đánh gãy gân tay chân của nàng, nếu để cho nàng đi dọn nhà vệ sinh, một ngày chỉ cấp một bữa cơm ăn, như vậy nàng ta mới bớt được tội nàng đã gây ra."

Nghe nàng nói như vậy, Kim tiểu thư trong lòng đắc ý, nghiêng người liếc nhìn Tiểu Viên, lời này không phải là do ta nói là được, ngươi dù có hận, cũng đi hận Tiểu Ngọc đi, ai bảo nàng ta thai nhi không vững, chỉ là đụng nhẹ một cái, liền bị đụng sảy thai, Kim tiểu thư còn đang lo chưa có biện pháp dạy dỗ Tiểu Viên, thì có chuyện này.

Kim lão gia tuy biết trong lòng Tiểu Ngọc tràn đầy oán hận, sau khi nghe lời Tiểu Ngọc nói, hít một hơi lãnh khí, cô gái này oán hận, cũng quá mức đi, Vương Thắng An nghe Tiểu Ngọc nói, nhìn về phía Tiểu Viên, thấy nàng vẫn như cũ không nói một lời, đứng ở nơi đó, nếu làm theo như Tiểu Ngọc nói, Tiểu Viên xinh đẹp sẽ không còn nữa, dung mạo như vậy, mình còn chưa được hưởng thụ qua, làm sao lại xảy ra chuyện này?

Nghĩ tới đây, Vương Thắng An đằng hắng một cái, đối với Kim lão gia nói: "Nhạc phụ đại nhân, mợ nghĩ biện pháp, tốt thì tốt, chỉ là…?" Kim lão gia nghe được Vương Thắng An có dị nghị, ngẩng đầu nhìn hướng con rể mình: "Hiền tế, chẳng lẽ ngươi có biện pháp khác hay sao?"

Vương Thắng An đáp: "Nhạc phụ, mợ nghĩ biện pháp đó, cũng là vì hả giận cho hài tử của nàng chưa ra đời, nhưng không nghĩ tới, giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, nếu làm như vậy, sẽ gây nghiệp chướng, còn nếu nói không xuôi tai…” Vương Thắng An cười cười, nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Cữu huynh đã có chút ngu dại, vốn nên làm nhiều việc thiện, mới có thể có phúc báo, nếu thật làm như thế, sợ rằng..."

Không đợi hắn nói xong, Kim lão gia đã hiểu, mặc dù Kim lão gia biết Vương Thắng An nói lời này, nhìn như công bằng, nhưng cũng có chút tư tâm của hắn. Nhi tử của mình, vốn ngu dại, nếu không cũng sẽ không cưới nha hoàn làm vợ, có chửa lại làm sảy. Ngày trước Kim lão gia làm giàu, cũng đã làm một chút chuyện, không có tình người, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy, có phải hay không là trời phạt.

Nghe Vương Thắng An nói như vậy, nghĩ đến, sao không thuận nước đẩy thuyền, liền đáp ứng lời con rể nói, gật đầu một cái, thở dài nói: "Hiền tế nói có lý, chúng ta cũng như người ta, dĩ nhiên là muốn tích đức hành thiện, Đại Nãi Nãi nói những lời đó, cũng chỉ là trong lúc bi thương quá độ, các ngươi ai cũng không cần lên tiếng nữa."

Tiểu Ngọc thấy đề nghị của mình không được chấp nhận, há mồm muốn nói, lại bị Kim tiểu thư bấm một cái, Tiểu Ngọc vốn là nha hoàn của Kim tiểu thư, sau khi gả cho Kim đại gia, Kim tiểu thư chưa bao giờ gọi một tiếng đại tẩu, thấy Kim tiểu thư không cho mình nói chuyện, Tiểu Ngọc vội câm miệng.

Kim tiểu thư đã lên tiếng: "Phụ thân, phu quân nói có lý." Lúc nói chuyện, ý bảo Lục Khởi đi lên đỡ Tiểu Ngọc, Lục Khởi lại không đỡ ổn Tiểu Ngọc, thiếu chút nữa khiến Tiểu Ngọc té xuống, Tiểu Ngọc nào dám nói chuyện, chỉ dám đứng im.

Kim tiểu thư đi tới bên cạnh Kim lão gia, cười nói: "Phụ thân, phu quân thường nói với nữ nhi, là người bề trên, nên hào phóng với hạ nhân, như vậy mới có thể hành thiện tích đức." Vương Thắng An nghe lời này, trong lòng hết sức tán thuởng, mắt tán dương nhìn thê tử, cưới một nữ nhi thứ tộc, chính là biết nghe lời, bảo nàng đi hướng tây, nàng không thể đi hướng đông, nếu thê tử xuất thân đại tộc, sẽ không nghe lời như vậy.

Nghĩ tới đây, Vương Thắng An vừa nhìn về phía Tiểu Viên, đến lúc đó sẽ đem Tiểu Viên thu phòng, thê hiền thiếp mỹ, không phải là nhân gian cực lạc sao, đến lúc đó để lộ ra thân thế Tiểu Viên, nữ tử Dương gia, xinh đẹp mỹ miều, đồng liêu sẽ phải hâm mộ không dứt.

Vương Thắng An càng nghĩ càng đắc ý, Kim lão gia nghe nữ nhi nữ tế có cùng một ý tứ, sao có thể nghe lời Tiểu Ngọc nữa, gật đầu một cái: "Nếu đã như thế, cũng không cần làm theo lời Đại Nãi Nãi, chẳng qua là hiền tế, phải xử phạt nàng, không thể để nàng tiếp tục gây họa."

Vương Thắng An đã sớm đã tính toán trước rồi, cười híp mắt lên tiếng: "Biện pháp vừa rồi của nhạc phụ cực hảo, nhưng không thể nhốt nàng bảy ngày lâu như vậy, theo tiểu tế thấy..." Còn chưa nói hết, Kim tiểu thư liền nói tiếp: "Không bằng liền nhốt ba ngày, không cho nàng ăn cơm, để cho nàng ghi nhớ thật lâu."

Kim lão gia gật đầu, Tiểu Ngọc thấy Tiểu Viên chỉ là bị giam ba ngày, trong lòng càng thêm bất mãn, cũng không dám nói ra, ánh mắt tựa như đao một dạng, một đao nhìn hướng Tiểu Viên.

Tiểu Viên trải qua như thế biến cố, từ sinh ra đến chết, lại từ chết đến sinh, đi như vậy một vòng lớn, cả người vô lực, nghĩ đến ngày xưa mẫu hậu cũng là như thế, từ Chiêu Dương cung đến ở bên trong Cố Thành, mẫu hậu có phải hay không cũng là từ ban đầu hoảng sợ đến sau đó vô lực đây? Tiểu Viên còn đang suy nghĩ, mấy gã sai vặt đã đẩy nàng đi ra ngoài.

Một đường lôi lôi kéo kéo, đến phòng chứa củi, thanh âm ghét bỏ của Vương mụ vang lên: "Nhốt nàng ở đây đi, ba ngày sau trở lại."

Nghe được bên ngoài gã sai vặt thưa phải, cửa phòng chứa củi cũng bị đóng lại, Tiểu Viên ngã ngồi trên mặt đất, cảm giác được trên đất lạnh như băng, cửa sổ nơi đó lộ ra mặt người, là Vương mụ, nàng hướng bên trong xem một chút, thấy bộ dạng Tiểu Viên thất hồn lạc phách.

Hướng trên đất hứ mấy tiếng, đối Tiểu Viên nói: "Tiểu yêu tinh, ngươi thật may mắn có người cứu ngươi, chẳng qua là ba ngày bị nhốt." Vương mụ hừ một tiếng: "Ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong này đi." Nói xong mới đi.

Những lời khó nghe vào trong tai Tiểu Viên, tựa như một trận gió, nàng ngồi dưới đất, cũng không biết trải qua bao lâu, cảm giác trên người lạnh toát, đúng rồi, giờ mới tháng hai, ban đêm cực lạnh, mà đây lại là phòng chứa củi, so với phòng rách của Tiểu Viên còn nát hơn, gió lạnh qua những khe hở thổi tới, làm cho Tiểu Viên lạnh đến thấu xương.

Tiểu Viên lấy tay ôm chặt thân thể, muốn cho mình thêm chút ấm áp, không biết lúc nào nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trong lòng nàng là một mảnh mờ mịt, chẳng lẽ mình cứ an tâm sống qua ngày, giấu giếm cả đời thân phận, ý niệm như vậy cũng không được rồi sao? Mình phạm phải sai lầm gì, từ khi vào Kim gia, không phải chịu đánh thì lại chịu bị mắng, ban đầu còn có Tiểu Lan giúp đỡ ngăn cản, hiện giờ Tiểu Lan bị Kim tiểu thư gả đi ra ngoài, cũng không biết ngày ngày nàng ấy trôi qua có tốt hay không?

Nhớ tới thanh âm Vương mụ, Lục Khởi, Tiểu Ngọc mắng nàng tiện nhân, ánh mắt Tiểu Viên từ mờ mịt biến thành quyết tuyệt. Tiện nhân, họ mới là tiện nhân, từng kẻ một bắt nạt kẻ yếu, không biết phân biệt người tốt, người hạ tiện, Còn nữa..., Tiểu Viên từ từ nghĩ, còn có Kim tiểu thư, ở sau lưng chỉ điểm họ khi dễ mình, trên mặt thì giả bộ làm người tốt, người như vậy tại sao có thể sống ở trên đời? (muanho: Câu này muanho cũng từng hỏi từ lâu rồi … Haixx)