EDITOR: muanhobaybay

Trên đầu Lâm Ca đọng rất nhiều giọt nước, thuận tay cầm lấy ngoại bào, ngẩng đầu lên nhìn thấy nữ tử bên ao có chút quen mắt, còn tưởng là Lan Lăng công chúa, quay đầu nhìn người đi cùng mình, nhớ tới Phùng Duệ đã hạ chiếu thư đem Lan Lăng công chúa gả cho Hạ Hầu Thông, từ nay về sau không quan hệ gì tới mình nữa, tâm lúc này mới buông xuống, nhìn kĩ lại một chút, phát hiện nữ tử kia là Phùng Viện.

Mấy tháng không thấy, bộ dáng Phùng Viện giờ đây khác một trời một vực với khi còn ở Kim gia, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, đã không còn, lúc này Phùng Viện mặc hoàng y, trên mặt dù không son phấn, hai gò mà cũng tự nhiên sáng bóng, khi còn ở Kim gia, thái độ nao núng tòan bộ đều biến mất, hiện tại Phùng Viện thoạt nhìn đúng là một công chúa, cao quý xinh đẹp, lẳng lặng đứng ở bên ao, nhìn mình.

Tâm của Lâm Ca đột nhiên kinh hoàng một chút, một loại tình cảm không tên dâng lên, hắn không tự giác sờ sờ ngực mình (muanhobaybay: anh bị thần tình yêu bắn trọng thương rồi ), chẳng lẽ ngày đó mình ra tay cứu giúp, cũng không phải vì hiệp nghĩa, mà là vì nguyên nhân khác sao?

Nói với Chanh Nhạn vài câu có lệ, thuận tay đem ngoại bào phủ lên người, nhìn thấy Phùng Viện vẫn không nhúc nhích, Lâm Ca không biết nói cái gì, cứ như vậy mà nhìn Phùng Viện.

Có một tiểu hoạn quan tiến lên, nói với Lâm Ca: “Lâm công tử, nơi này là hậu cung, thỉnh công tử đi ra ngòai cùng nô tài.”

Phùng Viện thấy thế, phân phó Chanh Nhạn vài câu, chính mình liền bước vài bước, đi đến Dao Quang điện.

Mới vừa đi được vài bước, đã thấy Lan Lăng công chúa đang chạy tới, hôm nay nàng mặc váy lưu tiên, khi mà nàng chạy, những hình chim được thêu trong những nếp uốn ở váy như đang bay lượn, áo choàng trắng tung bay ở phía sau, ở nơi xa nhìn thấy giống như là tiên nữ vậy, Phùng Viện vội dừng lại cước bộ, nói với nàng: “Muội muội, muội như vậy mà bị Cừu phu nhân bắt gặp, lại giáo huấn muội không quy củ đó.”

Lan Lăng công chúa chạy đến làm cho khuôn mặt hồng hồng, tuy là trời tháng tám, nhưng mà trên trán nàng đều là những giọt mồ hôi, nghe thấy Phùng Viện nói, vội ngừng cước bộ, quy củ đi tới bên người Phùng Viện, nhìn ra chỗ phía xa. Phùng Viện nhìn bộ dáng này của nàng, cười hỏi: “Có phải là nghe thấy Lâm công tử ở trong này hay không?”

Mắt Lan Lăng công chúa chớp động một chút, lại ảm đạm xuống, cúi đầu nói: “Ca ca đã hạ chiếu rồi, muội chỉ muốn đi xem…” Ngập ngừng một chút, Lan Lăng công chúa mới nói ra một cái tên: “Hạ Hầu Thông.”

Nga, Phùng Viện hơi hơi run sợ, xem ra nam tử đi cùng Lâm Ca chính là Hạ Hầu Thông, nghiêng đầu, cười với Lan Lăng công chúa: “Thập Bát muội muội, tỷ đã thấy nam tử kia rất tuấn lãng, thanh âm nói chuyện cũng vang dội, Thập Tứ ca ca cũng rất có tâm a.”

Trong mắt Lan Lăng công chúa lần nữa lại sáng lên, nhìn nhìn Phùng Viện, nghĩ muốn hỏi nàng nhiều một chút, Chanh Nhạn đã quay lại, thấy Lan Lăng công chúa cũng ở đây, tiến lên hành lễ, mới đứng lên nói với Phùng Viện: “Công chúa, nô tỳ đã phân phó tiểu hoạn quan đưa Lâm công tử thay quần áo bị ướt ra trước rồi ạ.”

Phùng Viện ừ một tiếng, Lan Lăng công chúa vội vàng hỏi: “Tỷ tỷ, muội vừa nghe nói Lâm Ca cứu Tử Thiến nha đầu, hắn không bị làm sao đi?” Chanh Nhạn thiếu chút nữa cười ra tiếng, dùng sức đè nén mới nói: “Điện hạ, Lâm công tử tốt lắm, không có việc gì ạ.” Lan Lăng công chúa lúc này mới yên tâm, thùy hạ mi mắt, Phùng Viện cầm tay Lan Lăng công chúa cùng đi vào Dao Quang điện, Lan Lăng công chúa nhỏ giọng nói một câu: “Nếu người hắn cứu là muội, thì tốt biết mấy.”

(“Thập Lục muội, Kim gia đã bị xử, bốn năm kia chỉ là mộng.”)

Phùng Viện sửng sốt một chút, thấy Lan Lăng công chúa bình tĩnh trở lại, Phùng Viện thở dài, trên đời sự không như ý có đến tám chín, cho dù thân là công chúa, đồng dạng không như ý nguyện, hoặc là, làm cho nàng biết cũng có cái không chiếm được, cũng không phải là chuyện xấu.

Mấy ngày sau, sau khi chiếu thư sắc phong cho Phùng Viện được hạ xuống, nàng từ Lang Gia công chúa sửa thành Hội Kê công chúa. Rồi đồ vật này nọ cũng được mang đến Dao Quang điện, đồ vật này nọ, chính là triều đình tịch thu sản nghiệpcủa Kim Gía.

Tạ Hoàng hậu đem tấu chương này đưa tới trước mặt Phùng Viện, nhìn nàng nói: “Muội muội, muội xem đi, rồi nếu có ý kiến gì, nếu phù hợp, bệ hạ sẽ chuẩn tấu.”

Phùng Viện mở ra, không ngoài sở liệu, cả nhà Kim gia đều bị phán trảm, gia sản sung công, nhìn thấy tôi tớ đều có tên trong danh sách, Phùng Viện chợt thất thần, kết quả như vậy không phải mình đã rất muốn sao? Chỉ cần mình nhẹ nhàng gật đầu một cái, những người đã từng khi dễ mình, nhục mạ mình, tất cả đều sẽ biến mất.

Nhưng mà vì sao mình lại không thấy vui sướng, mà lại có một chút khổ sở, Kim tiểu thư đáng chết, còn có cả Vương mụ, nhưng những tôi tớ này? Bọn họ có khi còn chưa từng gặp mặt mình, mà lúc này lại phải chịu chung tội danh, bị trảm.

Phùng Viện chậm rãi buông tấu chương ra, nhìn về phía Tạ Hoàng hậu, cân nhắc từng câu từng chữ, nghĩ xem nói thế nào mới có thể khiến cho những người tôi tớ này không bị trảm chung? Tạ hoàng hậu nhìn về phía Phùng Viện, trong mắt có chút hiểu rõ, không đợi Phùng Viện mở miệng, liền nói: “Muội muội, ý của muội là tôi tớ không có tội, tội ác phải đánh lên đầu kẻ gây ra?”

Phùng Viện gật đầu, Tạ hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Thật sự ta cũng nghĩ như vậy, tuy nói phải chiếu theo quốc pháp, nhưng mà trong đó cũng có vô số người vô tội, chiếu hạ như vậy, ta liền theo ý tứ của muội mà bẩm báo với bệ hạ.” Phùng Viện cúi người bái Tạ hoàng hậu, nhưng không nói chuyện, Tạ hoàng hậu bình yên nhìn nàng cúi đầu, bái kiến mình, xong xuôi, Phùng Viện đứng lên, trong mắt chứa đầy ánh nước.

Tạ hoàng hậu vươn một bàn tay, đỡ nàng đứng dậy, vỗ vỗ tay nàng, cũng không nói gì thêm. Phùng Viện có chút ngượng ngùng, lau lau nước mắt, tự giễu nói: “Bốn năm kia, chỉ là mộng thì tốt biết bao?”

Tạ hoàng hậu nhìn nàng, thực khẳng định mà nói: “Thập Lục muội, Kim gia đã bị xử, bốn năm kia chỉ là mộng.” Phùng Viện nghe xong lời này, ánh mắt sáng long lanh, gật đầu thật mạnh, là mộng, bốn năm kia là mộng, hiện tại mình đã tỉnh mộng, rốt cuộc không có ai có thể nhục mạ chính mình, mình giờ đã là chủ nhân cao quý.

Thấy trên mặt Phùng Viện đã tươi cười sáng lạn rất nhiều, Tạ hoàng hậu đứng dậy, cười nói: “Kim gia kia vận khí cũng thực xui, ngay cả một cái nha hoàn cũng đứng ra tố cáo làm chứng.” Nha hoàn tố cáo làm chứng, Phùng Viện như nhớ tới cái gì, danh sách vừa rồi không có tên Lục Khởi đi, đứng dậy theo Tạ Hoàng hậu, Phùng Viện hỏi: “Tẩu tẩu, có phải là nha hoàn đó tên Lục Khởi?”

Tạ hoàng hậu gật đầu: “Mặc dù nàng ta cũng là người Kim gia, nhưng đình úy nói, tố cáo có công, liền rút tên nàng ta ra.” Phùng Viện có chút nóng nảy, thân thủ vội bắt lấy tay áo Tạ hoàng hậu: “Tẩu tẩu, thân là nha hoàn, tố cáo chủ nhân, điều này là không hợp lẽ.”

Tạ hoàng hậu ừ một tiếng : “Nhưng là có công cũng nên được nhận thưởng.” Mặt Phùng Viện có chút đỏ lên, tự nhiên nàng có tâm tư, hy vọng Lục Khởi không được chết tử tế, nhưng mà Tạ hoàng hậu nói cũng có đạo lý, Tạ hoàng hậu thấy bộ dạng này của nàng, vỗ vỗ tay của nàng, chậm rãi nói: “Ban thưởng, rồi sau đó lại phạt, cũng giống nhau thôi.”

Phùng Viện nghe được đáp án mình mong muốn, tâm rốt cuộc trầm tĩnh lại, Tạ hoàng hậu thấy sự biến ảo trên mặt nàng, vỗ nhẹ nàng một cái, rồi bước đi. Phùng Viện đứng ở cửa đại điện Dao Quang điện, nhìn bóng dáng Tạ hoàng hậu đi xa, lại nhìn đến một mảnh trời xa nơi tường hoàng cung, rốt cuộc thở phào một hơi, chiếu thư sắc phong đã hạ, Kim gia bị xét xử, từ nay về sau, mình có thể kiên định mà sống ở nơi này, sẽ không cần suy nghĩ gì nữa.

“Thỉnh điện hạ quay trở lại đại điện, đổi quần áo mới, đợi lát nữa sẽ có các phi tử tiến tới chúc mừng điện hạ.” Thanh âm ôn nhuận vang lên, quay đầu là ánh mắt của Trịnh thượng nghi, nhận chúc mừng của các phi tử, đợi ba ngày sau là lễ sắc phong, mình sẽ trở thành Hội Kê công chúa, mà không phải thân phận công chúa xấu hổ ngày trước.

Phùng Viện gật đầu với Trịnh thượng nghi, tiến vào điện lý thay quần áo hóa trang, hết thảy như chưa từng phát sinh bốn năm nô tịch.

“Không, không có khả năng a.” Lục Khởi nhìn đình úy, ánh mắt mở thật to, từ mừng như điên với phần thưởng một trăm cuộn vải lụa tỉnh lại, còn chưa đem phần thưởng cất đi, chợt nghe tới một câu: “Công đã thưởng. phạt vẫn phải nhận, làm nô tố cáo chủ, tội rất lớn, cùng Kim gia chịu trảm.” Lục Khởi cho dù đã đi tố cáo, nhưng mà đồng thời lại làm cho chính mình lại phải chịu trảm cùng Kim tiểu thư các nàng.

Đây là có chuyện gì, từ mừng như điên đến tuyệt vọng, nàng bất chấp tất cả, tiến lên kéo tay áo đình úy: “Đại nhân, người nhất định là nhìn lầm rồi, không thể có chuyện đó.” Đình úy nhăn chặt mày, gạt nàng ra, nha dịch hai bên tiến lên kéo nàng, một đường đưa nàng tới nhà lao, ai cũng mặc kệ nàng một đường khóc lớn kêu oan.

Tới nhà lao giam giữ Kim tiểu thư các nàng, bọn nha dịch đem Lục Khởi đáng sống chết bám trụ cửa nhà lao mà đẩy mạnh vào, nha dịch đều là người thô thiển, chỉ nghe răng rắc một tiếng, ba ngón tay của Lục Khởi bị chặt đứt, bọn nha dịch đều như không nghe thấy, đem nàng ném vào bên trong, một tên nha dịch cũng đem một trăm cuộn vải lụa mà Lục Khởi được thưởng cũng ném vào trong: “Cầm, ngươi cùng phần thưởng ở chung một chỗ đi.”

Nói xong lời này, cửa lao đã bị khóa lại, Lục Khởi nằm dài trên mặt đất lạnh như băng, đầu ba ngón tay phải đã bị chặt đứt, lúc này đau tới tòan tâm, tuy một trăm cuộn lụa vải mềm nhẹ, nhưng tất cả đều nằm trên người nàng thì lại nặng vô cùng, qua hồi lâu, Lục Khởi mới giương mắt nhìn chung quanh.

Rơi trên người mình cùng mặt đất là những cuộc vải lụa thượng hạng, có hồng, có xanh, có đỏ, các loại nhan sắc đều ở đây, sờ lên trơn bóng mềm mại, cùng rơm rạ ẩm ướt trong nhà lao, đối lập với quần áo phạm nhân dơ bẩn trên người, một người đến gần nàng, thanh âm châm chọc: “Này không phải là Lục Khởi chỉ muốn một mình hưởng thụ ngày lành, mà đi tố cáo chúng ta sao? Như thế nào hiện tại lại giống chúng ta vậy?”

Trong nhà lao thanh âm trào phúng vang lên, Lục Khởi bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, lúc này mới nhớ tới, nàng bị nhốt chung với người của Kim gia, Vương mụ sẽ làm gì mình? Một thanh âm thô ách vang lên: “Mụ mụ, ngươi đem nàng ta lại đây, ta thật muốn nhìn một chút nàng ta ở bên ngòai mấy ngày nay trải qua thế nào?”

Nếu không phải hầu hạ Kim tiểu thư từ nhỏ, rất quen thuộc với thanh âm của nàng, cho dù biến thành thô ách Lục Khởi vẫn có thể nhận ra, nàng đúng là không thể tin được nữ nhân dơ bẩn trước mặt này là Kim tiểu thư, nữ nhân kia luôn trải chuốt ăn mặc, hiện tại mái tóc dài rối tung trên đầu, hé ra khuôn mặt không biết đã chưa rửa bao lâu, tất cả đều là bụi bẩn, trong mắt bắn ra sát khí như muốn đem Lục Khởi nuốt vào.