Trong mắt của Mục Diễn lộ ra một chút mờ mịt, những ký ức xa lạ đó khi thì hiện lên trong đầu hắn, khi thì lại giống như hoàn toàn không tồn tại, không có cách nào để nắm bắt được và càng không có biện pháp nào để suy đoán thật giả, chỉ có một bộ tâm pháp này dường như đã thật sự tồn tại.Cơn đau kịch liệt kéo suy nghĩ của hắn trở lại, Mục Diễn cắn răng và bắt đầu vận công.Tu luyện tâm pháp này thì hắn mới có hy vọng phục hồi vết thương.

Mặc dù không biết nguồn gốc của nó và cũng không phân biệt được thật giả nhưng hắn căn bản không có lựa chọn nào khác.Đau đớn dần dần giảm đi, hơi thở của hắn cũng dần ổn định lại.

Mục Diễn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới dừng lại thì ngực của hắn lập tức giống như bị người ta đánh vào thật mạnh, trực tiếp nôn ra một ngụm máu.Cơ thể hơi lạnh, Mục Diễn dùng tay áo lau đi vết máu trên khóe miệng, đôi mắt đen nhánh hẹp dài nhìn chằm chằm vào vết máu trên mặt đất và không có chút cảm xúc nào.Là do tâm pháp có vấn đề hay là ...Bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Mục Diễn nhanh chóng che đi vết máu trong phòng, rồi mặc thêm một cái áo khoác để giấu đi ống tay áo bị dính máu.Hắn đã mang đến đủ rắc rối cho nàng và đã là một gánh nặng rồi.Trình Lập bưng thuốc và đẩy cửa đi vào, dùng sức ngửi một hơi rồi lẩm bẩm: "Mùi gì thế nhỉ..."Nhưng rất nhanh mũi của hắn ta chỉ còn ngửi được mùi thuốc đông y nồng nặc.


Mục Diễn cầm chén thuốc rồi uống cạn, rốt cuộc trên khuôn mặt trắng bệch cũng hiện lên một chút hồng hào.Trình Lập không nghi ngờ gì, thấy hắn đã uống hết chén thuốc thì liền vui mừng nói: "Mục Diễn, chờ vết thương của ngươi khỏi hẳn thì công chúa của chúng ta nhất định sẽ rất vui vẻ, cho nên ngươi cần phải nhanh chóng khỏe lại."Nàng sẽ rất vui vẻ sao?Mục Diễn mím môi, nhìn thấy hắn ta đi ra ngoài, hắn dùng sức nuốt xuống một ngụm máu tanh ở trong cổ họng.Hắn sẽ sống, nhất định sẽ sống sót.Thời tiết ngày hôm nay khá tốt, Khương Linh dẫn theo Hồng Lăng và một đám cung nữ khác đi ra ngoài từ sớm.Ngày hôm qua, nàng đã đồng ý với phụ hoàng rằng hôm nay sẽ đến Dưỡng Tâm Điện với hắn.

Trong trí nhớ của nàng, mỗi ngày phụ hoàng đều bận nhiều việc.

Khi còn bé, mỗi ngày ông có thể rút ra ít thời gian để gặp nàng, nhưng càng về sau ông càng bận rộn, nên mấy ngày cũng không đến dù chỉ một lần.Sức khỏe của phụ thân cũng dần dần yếu đi từng chút một, kiếp trước đến khi nàng kết hôn, Khương Chiếu ngoài bốn mươi tuổi đã lộ ra sự già nua.

Nàng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói cơ thể của ông vẫn không khỏe.Khương Linh rũ mi mắt xuống, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

Sau khi sóng lại, nàng chỉ lo tìm được Mục Diễn mà lại bỏ qua người cha vẫn luôn yêu thương nàng nhất.Mặc dù bận rộn việc chính trị, nhưng sức khỏe của phụ hoàng mới là quan trọng nhất.

Khương Linh đã nghĩ thông suốt điều này nên khi ăn cơm trưa, nàng nhìn chằm chằm, thấy ông ăn nhiều hơn nửa bát, sau đó kéo ông đi dạo trong Ngự hoa viên để tiêu cơm.Khương Chiếu không thích xa hoa và lãng phí nên Ngự hoa viên cũng không có nhiều hoa, nhưng đi trên con đường lát đá cuội, dưới ánh mặt trời luôn có thể mang đến cho người ta một cảm giác vui sướng và thư giãn.“Nghe nói con tặng cho A Yến vài bức tranh của Tô đại sư đúng không?” Khương Chiếu thầm liếc nàng một cái, sắc mặt của ông vẫn thản nhiên như trước: “ Tại sao đột nhiên lại sẵn lòng cho vậy?”Chuyện này không giống như tính cách của nàng.Khương Chiếu tự nhận mình là người chăm sóc con gái chu đáo và rất hiểu biết nàng.


Nàng sẽ không bao giờ dễ dàng tặng cho người khác tranh chữ quý giá của mình, vì vậy tất cả những bức tranh mà nàng đã tốn rất nhiều công sức để thu thập đều được cất ở trong cung của nàng để khỏi làm cho các đại thần trong triều mơ ước và nói nàng là người thích xa hoa và lãng phí.Không ngờ chỉ mới mấy ngày thôi mà nàng đã cho đi vài bức tranh rồi.Khương Chiếu không thấy nàng đau lòng, nhưng bản thân ông lại đau đớn một lúc lâu.

Thằng nhóc Khương Yến kia thì biết tranh chữ là cái gì đâu chứ, tặng cho nó thì nhất định sẽ bị hỏng hết.“Nhị ca thích mà.” Khương Linh suy nghĩ một chút rồi quyết định nói đúng sự thật vì dù sao thì bọn họ đều là người một nhà: “Huynh ấy nói thích Đông Bích Thái Dược Đồ, nhưng con đã hứa sẽ tặng nó cho Vương thái y rồi.

Sau đó nhị ca nhìn thấy Mục Diễn, cảm thấy thẩm mỹ của con không tốt, tốn thời gian ở chỗ này nên hình như có chút tức giận."Khương Linh giấu đi chuyện Mục Diễn suýt nữa thì xúc phạm đến nhị hoàng tử, nàng nhỏ giọng thì thầm: "Có vẻ như thật sự tức giận, đã mấy ngày nay không thấy nhị ca tới đây."“Nó thích sao?” Khương Chiếu lắc đầu, giữa lông mày lộ ra một chút ý cười: “Ngay cả sách ở trong thư phòng cũng không đọc mà còn thích tranh chữ ư? Sợ rằng con bị nó lừa gạt rồi.”“Không đâu ạ, nhị ca chưa từng lừa con.” Khương Linh không chút do dự nói.Thấy nàng chắc chắn như vậy, Khương Chiếu hói nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.


Hai huynh muội thân thiết như vậy mới là chuyện tốt.Ngự hoa viên rất lớn, hai cha con đi dạo nửa vòng rồi trở về.

Ở trên bàn sách của Khương Chiếu đã chất đống một chồng dày tấu chương, Khương Linh vừa định nói tạm biệt thì bị ông ngăn lại.Đại thái giám Triệu Võ đã chu đáo chuẩn bị giấy mực và mỉm cười nhìn về phía Khương Linh.Khương Linh cảm thấy có chút mờ mịt, chớp mắt mấy cái nhìn phụ hoàng, trong đôi mắt của nàng tràn đầy vẻ khó hiểu, vẫn là Hồng Lăng cẩn thận nghiêng người và nhắc nhở một câu.Hình như là Hoàng thượng muốn để cho ngài vẽ một bức tranh về khuôn mặt của ngài ấy?"..." Khương Linh rốt cuộc nhận ra hôm nay phụ hoàng cố ý thay long bào mới, ngay cả giày cũng mới và nàng chưa từng thấy qua hoa văn này.Khương Chiếu bị con gái nhìn chằm chằm, sắc mặt có chút đỏ lên.

Ông là hoàng thượng nên đương nhiên không thể chủ động nói chuyện, nếu không thì sẽ bị người khác chê cười..