Thẳng đến trên cánh môi chợt cảm thấy mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào nhau, có vật gì đó liếm láp khóe môi, thậm chí bắt đầu tính toán cạy mở hàm răng của nàng thăm dò vào trong, Khuynh Anh mới hoàn hồn, kinh ngạc.

“Này… Này này này!!! Ngươi đang làm cái gì vậy!!!” Nàng dùng sức đẩy hắn ra.

“Nàng thật ầm ĩ.” Lam Tranh lấy tay chế trụ cái gáy của nàng, ngón tay luồn vào trong mái tóc đen của nàng.

Hắn cúi xuống, môi lại muốn hạ xuống, ở lúc gần như đã chạm vào, Khuynh Anh chỉ cảm thấy thân mình chợt nhẹ, một tấm áo choàng vô hình bọc lấy nàng, ngay sau đó, cũng đã bị một sức mạnh mạnh mẽ kéo đi.

“Lam Tranh, đệ không nên ở trong này.”

Mà theo khí thế kinh người kia xuất hiện, là một nam nhân thân hình cao gầy. Màu tóc tối đen của hắn bởi vì ánh trăng mà trở nên nhu hòa, nhưng đôi mắt kia vẫn yên tĩnh như cũ, tầm mắt sắc như dao, bức người ta hít thở không thông. Tiếng nói như là phá mặt sông băng, xa xôi mà đến.

Trong tay hắn cầm lấy tay Khuynh Anh cách cái áo choàng, đẩy nàng ra phía sau, không có nhìn lại lần thứ hai.

Nhưng là, lực đạo hắn cầm tay Khuynh Anh, gần như có thể bóp nát xương cốt nàng. Khuynh Anh đau đến chảy hai dòng nước mắt, muốn giãy giụa, nhưng bị người trước mặt áp bách, nàng chỉ có chể chịu đựng.

“Ca ca.” Ánh mắt Lam Tranh dừng ở chỗ tay bọn họ đan vào nhau, con ngươi màu vàng nguy hiểm nheo lại, lại phút chốc cười rộ lên, nhìn về phía Khuynh Anh, “Đệ vì sao không nên ở trong này? Ca có thể tới, nàng có thể tới, đệ vì sao không thể tới?”

Trường Minh nhấp nhẹ môi mỏng, ánh mắt lại sâu thẳm thêm vài phần.

Hai người cứ giằng co như vậy, nhìn nhau, nếu không nói trước hai người bọn họ là huynh đệ, Khuynh Anh nhất định sẽ cho là bọn họ có bí mật không thể nói, thí dụ như hận sâu như biển máu, hoàng thất tranh đoạt, ân cừu oán lục…

“Nàng bị cho là cống phẩm đưa lên, từ đó là vật sở hữu của thần thánh, đệ thật thích, trong cung cũng chưa từng có tiên phi tiên tỳ hầu hạ, ca ca thay phụ hoàng cai quản điện Trường Sinh, vậy có thể ban nàng cho đệ, được chứ?”

Được cái rắm!

Khuynh Anh đứng sau Trường Minh cao lớn rắn rỏi tư thế oai hùng, dùng sức trừng mắt Lam Tranh, hận không thể trừng ra vài cái lỗ thủng trên người hắn.

Trường Minh không tiếng động đón nhận ánh mắt khiêu khích của Lam Tranh, lực đạo trên tay Khuynh Anh lại tăng thêm vài phần.

“Thân phận nàng không rõ, không được phép đứng ở trong cung điện hoàng tử.” Hắn rũ mi xuống, ngón tay nới ra, “Nam Huân, đưa nàng trở về.”

Khuynh Anh còn muốn nói điều gì đó, nhưng Lam Tranh cười tủm tỉm nhìn về phía nàng, dùng ngón tay ném một cái hôn gió mê người: “Ca của ta nói chung là thích không đồng ý giúp người thành toàn ước vọng, Khuynh Anh, không cần luyến tiếc ta, ta sẽ lại tới tìm nàng.”

Nàng rốt cục chạy trối chết.