Lúc này tóc của Lam Tranh buộc ở sau ót thành một cái đuôi ngựa, phô bày trọn vẹn gương mặt sáng lóng lánh. Bởi vì đội nón giáp bạc, cho nên cũng giảm đi một phần không đứng đắn so với lúc trước.

Khuynh Anh chỉ cảm thấy mình bị tầm mắt oán độc từ bốn phía trừng ra vô số cái lỗ trên người, đến nỗi con chó cái ven đường đối với mình cũng như hổ rình mồi.

“Nơi này thật ồn ào, hay là chúng ta tìm một nơi không ai quấy rầy đi?” Lam Tranh sờ sờ cằm.

“…” Có cần tà ác như vậy hay không =_=|||

Không đợi nàng cự tuyệt, Lam Tranh đã mạnh mẽ nắm cổ tay nàng, đang lúc người hâm mộ nổi điên ghen ghét ôm lấy thắt lưng nàng. Chu môi huýt sáo một tiếng, chim đại bàng đỏ giương cánh vọt tới, Lam Tranh nhảy lên chim lưng, một tay kéo dây cương, gầm nhẹ một tiếng liền xông lên phía chân trời.

Tầm nhìn bắt đầu rộng lớn… nhưng đột nhiên tăng độ cao làm cho Khuynh Anh sợ mất hồn mất vía, không có bất kì phòng hộ gì, thậm chí phía sau còn có một nam nhân không có tí ti cảm giác an toàn!!

“Nàng sợ?” Lam Tranh cố ý buông nàng ra, dịch ra sau một chút.

Khuynh Anh bị gió to thổi vào, mồm miệng đánh nhau, mặt xanh xao nặn ra mấy chữ: “Không sợ.” – – mới là lạ, nàng sợ muốn chết, sợ muốn nắm tóc sau đó thét chói tai – – không muốn cho tiểu nhân này đạt được mục đích, đành phải trợn tròn mắt liều chết nhìn chằm chằm lông chim đại bàng để dời lực chú ý.

“Khuynh Anh thật sự có can đảm.” Lam Tranh hơi hơi nheo mắt, sau đó đột nhiên chỉ xuống phía dưới : “Ồ, đến phàm giới kìa, thiệt nhiều tòa nhà cao kỳ quái – – “

“Thật sao?” Khuynh Anh lập tức hưng phấn theo ngón tay Lam Tranh nhìn xuống dưới – -

Nơi nào có nhà cao!!!

Nơi nào có phàm giới!!!

Chỉ có thành trì biến thành con kiến, có chỉ có chân núi đen trùng trùng điệp điệp- – còn có độ cao vừa xem đã biết té xuống có thể biến thành bánh thịt!!

Xuyên qua tầng mây, rốt cục làm cho thần kinh yếu ớt của Khuynh Anh suy sụp, nghiêm trọng thét lên:“A a a a – – thả ta xuống!! Thả ta xuống – – cứu mạng a a a a – -…”

………

Mười lăm phút sau.

Khuynh Anh tái nhợt ngồi xổm trong góc vườn hoa yên lặng rơi lệ.

“Khuynh Anh, chân nàng nhũn ra hả?”

Đột nhiên một đôi tay từ phía sau duỗi đến vòng quanh nàng, ngực Lam Tranh dính sát vào trên sống lưng của nàng, hơi nóng từ miệng phả trên lỗ tai nàng.

Khuynh Anh quay đầu lại, vô cùng ai oán nhìn hắn một cái, một chữ cũng nói không nên lời.

Trên không trung đã chịu cả đống ngược đãi, người này nhất nhất định bắt bản thân mình ôm chặt hắn cầu xin tha thứ, hắn mới miễn cưỡng đáp ứng làm cho này con chim bay chậm một chút, cuối cùng chiếm hết đậu hủ xong, cảm thấy mĩ mãn mới cho con chim bay đến trong một cái vườn hoa không người như vậy, nàng kêu nổ cổ cũng không có ai đến giúp nàng chống lại Đại Ma Vương này.

“Đừng không để ý ta, ta sẽ thương tâm.” Lam Tranh cười tủm tỉm nhìn nàng, “Nếu chỉ có ở trên lưng chim nàng mới có tinh thần như vậy, chúng ta sẽ bay một lần nữa nhé.”

“…” A a a a a a, thật muốn một ngụm cắn chết hắn a…