Tay áo tuyết trắng nhẹ nhàng phất qua thủy kính, hình ảnh trên mặt kính đã biến mất. Chẳng qua, không khí trong phòng thay đổi, bắt đầu đè nén hít thở không thông.

Môi mỏng như lá phong vốn có hình dáng nhu hòa đã mang theo một tia tức giận.

“Điện hạ Trường Minh, cô gái đó chỉ là người phàm.” Nam Huân yên lặng ở phía sau hắn đốt lên đàn hương.

Từng có bao nhiêu ngày đêm, điện hạ Trường Minh giống như một Tu La nhuốm máu, hắn không cách nào đi vào giấc ngủ, cũng vô pháp khiến mình an tĩnh, chỉ có thể ngày qua ngày bay khắp bốn biển, tìm kiếm một người cho dù không có một chút tung tích, trên trời dưới đất, địa ngục vô cực, bảy tầng trời, thần ngăn giết thần, ma chắn giết ma… Bảy trăm năm, vẻn vẹn đã bảy trăm năm, hắn mới dùng hết nỗ lực bản thân mình đè nén thống khổ đến trình độ như bây giờ.

Hắn chẳng phải một kẻ kế thừa hoàn mỹ như người ngoài truyền miệng, cho dù là Thần giới đã nỗ lực che giấu. Nhưng không ai có thể tưởng tượng, ở trong mấy ngày, hắn vượt qua những năm tháng không người nào có thể tưởng tượng đó… Cho dù là người luôn luôn hầu hạ ở bên cạnh hắn.

Hắn tự phong bế, cô độc một mình, biết rõ rành rành không có kết quả, chỉ có bất an cùng tuyệt vọng.

“Nàng lai lịch không rõ, lại cách mấy năm nữa, là đến ngày đăng cơ của ngài, nhất định là có người mưu đồ gây rối, muốn mượn việc này nhiễu loạn tâm ngài.” Nam Huân hơi nhếch môi, trong mắt lóe lên một tia rét lạnh: “Nàng không phân rõ phải trái, lại thản nhiên công khai câu dẫn hoàng tộc, điện hạ Lam Tranh dễ tính, nếu là cùng công chúa Toàn Cơ náo loạn, hậu quả thật không chịu nổi, huống hồ… Huống hồ, điện hạ sẽ có một vị hoàng phi mới, chuyện quá khứ…”

- – “Xoẹt…”

Một luồng ánh sáng hiện lên.

Mặt Nam Huân bị cắt rách một đường, máu đỏ tươi từ gương mặt hắn chậm rãi nhỏ xuống dưới.

Mà bên cạnh, con ngươi đóng băng của Trường Minh lẳng lặng nhìn hắn, tóc đen nhè nhẹ lung lay từng đợt từng đợt, phất qua khuôn mặt tinh tế như điêu khắc của hắn, sát ý trong mắt làm người ta kinh hãi.

“… Thuộc hạ biết tội.”

Nam Huân nắm chặt nắm tay, hắn không đau vì điện hạ trừng phạt hắn, hắn đau lòng vì điện hạ đè nén bản thân mình như thế, hành hạ bản thân mình, thống khổ nói không nên lời, hắn lại không thể chia sẻ một chút ít.

Trong phòng, lại là trầm mặc.

Nam Huân rốt cục chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài, cẩn thận khóa chặt cửa.

Hắn bây giờ có thể làm, là để lại một chỗ yên lặng cho điện hạ.

Trường Minh yên lặng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tầm mắt trống rỗng. Hơi thở của hắn như tắt ngấm, dựa vào ở trên ghế, hắn dường như đã bị đông lại, trừ bỏ đầy phòng lạnh lẽo, dường như trên thế giới không có bất kỳ vật gì có thể sưởi ấm lòng hắn.

Khuynh Anh, Khuynh Anh sao… Hắn im lặng, trong đáy lòng nói thầm tên của nàng, mày lại dần dần nhăn lên, không khí tịch mịch lướt qua tóc hắn, dần dần cướp lấy, cắn nuốt độ ấm duy nhất trên người hắn.