“Cũng tốt.

” Lục Kiến Vi đồng ý, “Ông ra mặt ký kết hiệp ước với thôn dân.

”“Vâng.

” Trương Bá lĩnh mệnh lui xuống.

Lục Kiến Vi gọi ông ta lại, giả vờ tùy ý hỏi: “Sở trường của ông là võ kỹ nào?”“Lão già tôi thật hổ thẹn, chỉ biết vài chưởng pháp thô lỗ.

”Lục Kiến Vi mỉm cười nói: “Đừng tự coi nhẹ mình.

”Cô quả thật đoán đúng rồi.

Không có vết chai nào để lại do vũ khí trong lòng bàn tay của Trương Bá, có lẽ là học quyền pháp hoặc chưởng pháp.


Cô mua ‘Hoành Ba Chưởng’, cũng đoán là cược đúng rồi.

Từ khi thương đội của hãng buôn Kim Đao rời khỏi, khách điếm cả nửa tháng liền đều không thấy bóng dáng ai.

Khách điếm không có khách, ba người cũng không có việc gì để làm, chỉ có thể ngày đêm luyện võ công.

Giữa tháng có một thôn dân đến một lần.

Ký hiệp ước với Trương Bá là một vị thanh niên trẻ đến từ thôn Lâm Nguyệt, tên gọi là Ngưu Cường, tướng mạo bình thường, tính tình hào phóng rộng rãi.

Hắn không hề biết ở đây có thêm một cái khách điếm, lúc trước với Trương Bá bàn chuyện làm ăn còn bán tín bán nghi, đợi khi hắn đứng ở trước cửa khách điếm, miệng há to đến nỗi có thể nhét được một quyền.

So với khách điếm Bát Phương, tửu lâu tráng lệ nhất trong thành cũng chỉ là đệ đệ!Hắn bước vào với vẻ kinh ngạc, lại ôm niềm vui nhặt được bảo kiếm mà rời đi.

Giá mua ở khách điếm quả nhiên không thấp hơn ở trong thành!Điều này với các hương thân chính là một tin tức tốt.

Mười mấy dặm đường chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ!Sau khi Ngưu Cường đi, Lục Kiến Vi hỏi: “Nửa tháng giao một lần, khách điếm có thể tiêu hao được hết hay không?”Trương Bá cười nói: “Chưởng quầy có còn nhớ hãng buôn Kim Đao?”“Đương nhiên là nhớ.

”“Triệu quản sự chắc chắn sẽ nói chuyện này cho Đông Gia của hãng buôn, có lẽ sau này khách điếm sẽ nhộn nhịp.

”Trên giang hồ đột nhiên xuất hiện một khách điếm bí hiểm khó dò, nhất định sẽ thu hút mọi người đi thám thính thực hư.

Ông ta tin rằng, hãng buôn Kim Đao chắc chắn sẽ phái người đến trước.

Bất luận là dùng loại thủ đoạn nào để thăm dò, chỉ cần khách điếm vẫn duy trì được sự bí ẩn, thì sẽ càng thu hút được nhiều ‘khách nhân’.

Lục Kiến Vi đã nghe hiểu.

Ánh mắt cô tán thưởng, nói: “Ông vì khách điếm tận chức trách, vậy hãy vì tôi biểu diễn một chút chưởng pháp, thế nào?”Trương Bá: ?Điều thứ hai có liên quan gì sao?Nhưng ông ta cũng không hỏi hay từ chối.


Chỉ là biểu diễn chưởng pháp mà thôi, nói không chừng Lục Chưởng quầy chỉ là muốn thử thăm dò sâu cạn của ông ta.

Ông ta đi đến trước viện, chắp tay hành lễ: “Lão già tôi bêu xấu rồi.

”Nói xong, đôi tay thành chưởng, nội lực hóa thành một tiếng gào giận dữ, toàn bộ rót vào lòng bàn tay, theo lòng bàn tay biến hóa, không khí xung quanh gần như trở nên vặn vẹo.

Ông ta biểu diễn tổng cộng tám thức, sau khi thu công về xấu hổ nói: “Một thức cuối cùng vẫn chưa lĩnh ngộ được.

”Thần sắc Lục Kiến Vi bình tĩnh: “Chưởng pháp này tên gọi là gì?”“Liệt Phong Chưởng”Lục Kiến Vi gật đầu, hỏi: “Tôi không hiểu chưởng pháp, nếu như ông không chê, không ngại nghe nhận xét của tôi.

”“Xin chỉ giáo.

” Trương Bá khiêm tốn chắp tay.

Lục Kiến Vi nghiêm túc: “Vừa rồi thức thứ hai, tuy rằng đủ lực, nhưng có một sơ hở trí mạng.

”Trương Bá: ?Ông ta tu luyện hơn nửa đời người, dựa vào Liệt Phong Chưởng có được danh khí không nhỏ, trước giờ không biết cái gì là sơ hở trí mạng.

Lục chưởng quầy thật sự không phải đang nói nhảm?Trong lòng ông ta kinh ngạc, nhưng trên mặt không lộ ra, chỉ nói: “Xin được nghe chi tiết.


”Lục Kiến Vi nhìn về phía Chu Nguyệt, đưa tay ra và nói: “Đưa vỏ kiếm cho chị.

”Chu Nguyệt vội vàng đưa vỏ kiếm ra.

Cậu không ngốc, biết Lục Kiến Vi đang chỉ điểm cho Trương Bá.

Lục Kiến Vi cầm vỏ kiếm trong tay, nói: “Tôi và ông không dùng nội lực, ông hãy sử dụng thử chiêu thức thứ hai.

”Trương Bá đồng ý, tấn công bằng tay, chưởng phong tuy rằng không có nội lực, nhưng uy thế không nhỏ, tốc độ cực nhanh.

Lại thấy Lục Kiến Vi thong dong điềm tĩnh, không đếm xỉa tới, vỏ kiếm đã đâm vào huyệt Phục Thố ở chân trái của ông ta.

Chưởng phong tiêu tán trong nháy mắt, ông ta không thể không lùi về sau mấy bước, sau khi ổn định thân hình mới kinh hãi nhìn Lục Kiến Vi.

Quả nhiên là thật!.