Lục Kiến Vi: “! Được rồi.

”Là cô quá tham lam rồi.

Cũng may là tâm pháp càng ngày càng thuần thục, cô có thể tu luyện nội lực cả ngày hai mươi bốn giờ không nghỉ, lúc đi ngủ nội lực cũng có thể tự động vận chuyển.

Mỗi lần vận chuyển, nội lực đều sẽ được rèn luyện và nâng cao.

Cô nhìn ra nơi đồng không mông quạnh, hỏi: “Khách hàng lớn tiếp theo ở đâu?”Hệ thống: “Trong mơ cái gì cũng có.

”Thành Vọng Nguyệt.

Ngưu Cường bắt được mấy con chuột dúi ở trong núi, mang vào thành bán cho tửu lâu Duyệt Lai.


Đây là tửu lâu lớn nhất của thành Vọng Nguyệt, chưởng quầy họ Chu, đông gia họ Tiết, là nhà giàu có nhất thành Vọng Nguyệt.

Chu chưởng quầy là một người hòa khí, quen biết với Ngưu Cường, nhận lấy cái sọt chuột dúi trong tay hắn, mỉm cười hỏi: “Thịt chuột dúi vừa tươi vừa mềm, sau này có thể đem đến nhiều một chút.

”Ngưu Cường khó xử nói: “Mấy ngày nữa đến vụ thu, có thể tôi không có thời gian.

”“Không sao, đợi xong vụ thu rồi đem đến.

” Chu chưởng quầy cũng không cưỡng cầu, “Nhưng thời gian gần đây cậu ít vào thành, trong nhà có việc sao?”Những lúc nông vụ rảnh rỗi Ngưu Cường thường đi vào thành làm một số việc lặt vặt, có nhiều khi xong việc sớm, liền đến tửu lâu Duyệt Lai chào hỏi Chu chưởng quầy.

“Không sao, chỉ là thu xếp giúp hương thân bọn họ giao hàng.

”Chu chưởng quầy thuận miệng hỏi: “Hàng gì?”“Giao ít nguyên liệu cho khách điếm Bát Phương.

”“Khách điếm Bát Phương nào?” Chu chưởng quầy nghi hoặc hỏi, “Là khách điếm mới mở trong thành?”Ngưu Cường lắc đầu giải thích: “Không phải trong thành, mở ở vùng đất hoang ngoài thành, xây rất lớn.

”“So với tửu lâu nhà chúng ta thì sao?” Chu chưởng quầy nổi lên tính hiếu thắng.

Ngưu Cường thành thật nói: “Lớn hơn tửu lâu Duyệt Lai nhiều.

”Chu chưởng quầy: “! ”Ông ta sững sờ, hỏi: “Mở bao lâu rồi?”“Chắc là hơn một tháng rồi.

”“Sao tôi chưa hề nghe nói qua?”Ngưu Cường gãi đầu: “Có thể là do khách điếm không có khách, nên không có ai nói.

”Hắn thật sự cảm thấy tiếc cho khách điếm Bát Phương, mở ở một nơi hoang vu như vậy, có khách mới là lạ.


Trong thành Vọng Nguyệt cũng có khách điếm, khách nhân đa số là hãng buôn đến từ phía tây bắc, bọn họ đến thành Vọng Nguyệt làm ăn, liền lưu lại ở khách điếm trong thành nghỉ ngơi.

Những người này sẽ không đi ra cổng thành nam, đa số bọn họ đều biết ngoài thành hoang vu, không có gì cả.

Vị trí của thành Vọng Nguyệt hơi xa, những thương đội ở nơi phồn hoa cũng không muốn đi qua đây, trừ những thương đội mang nhiệm vụ đặc biệt trên người.

Chu chưởng quầy đương nhiên biết rõ nội tình, thở dài nói: “Không biết đông gia của khách điếm đó là ai, cũng không đi điều tra hoàn cảnh trước.

”Khách điếm có xây cao lớn thì cũng có ích gì?Việc này cũng không để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng của ông ta, nhưng khi đến Tiết gia báo cáo với đông gia tình hình kinh doanh, cũng nhắc đến một câu, lấy đó làm chuyện cười.

Vừa hay thiếu đông gia ở bên cạnh nghe thấy, lập tức có hứng thú, hỏi: “Ngoài cổng nam thật sự có người mở khách điếm, còn to lớn hơn tửu lầu của chúng ta.

”Chưởng quầy không dám bảo đảm: “Chỉ là nghe lời truyền miệng bên ngoài, chưa tận mắt nhìn thấy.

”“Vừa hay rảnh rỗi không có việc gì, tôi đi xem thử.

” Tiết thiếu đông gia mười sáu mười bảy tuổi, đang là lúc tuổi ham chơi.


Hắn ở trong thành đã chán ngấy, vừa nghe thấy bên ngoài thành có chuyện mới mẻ, mặc kệ sự ngăn cản của cha ruột, dẫn theo người hầu, cưỡi ngựa ra khỏi cổng nam.

“Đó không phải là Tiết thiếu gia sao, hắn ta vội vàng xuất thành làm gì?”“Ai mà biết, chắc là nghe thấy được có gì vui rồi.

”“Ngoài cổng nam có gì vui chứ? Chỉ là một mảnh hoang vu, nếu đi cũng là đi ngoài thành tây chứ?”“Mặc kệ hắn.

”Tiết thiếu gia một đường phi nước đại, trong nháy mắt vượt qua hai mươi dặm.

Trong vùng hoang vu mênh mông, một tòa khách điếm hiện ra trong tầm mắt, cao lớn đồ sộ, nghiêm trang ngay ngắn, mảnh ngói trên mái nhà rực rỡ giống như lưu ly.

Tiết thiếu gia hưng phấn xuống ngựa, không đợi được ra lệnh người hầu, đã tự mình đi gõ cửa viện.

.