Địch Lệ Nhiệt Ba tự nhận việc diễn xuất này không có trong kế hoạch, vừa rồi là cô tự biên tự diễn.

Câu nói cuối cùng kia xem như cho Tần Nghiên một cái bậc thang đi xuống. Tốt xấu gì đây cũng là tiệc sinh nhật của cô ta, cũng không thể để cô ta ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy mất mặt được đúng không?

- - “Hôm nay coi như cho cô một cái cảnh cáo, lần sau còn dám trêu chọc tôi, thì nhìn xem tôi không tay xé xác cô đi!”

- - “Ai, không có đuổi tận gϊếŧ tuyệt, mình đúng thật là một nữ nhân thiện lương.”

Dương Dương mi tâm nhảy một cái, yếu ớt nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba.

Tần Nghiên nuốt xuống uất ức, kéo khóe miệng lộ ra một nụ cười, “Phải.”

“Diễn kịch? Tần Nghiên, tớ rõ ràng trông thấy...” Bạn Hồ lúc này liền muốn ra mặt.

“Được rồi, “ Tần Nghiên thu lại tâm tình, muốn ở trước mặt Dương Dương sắc mặt không quá khó coi, “Thật không có việc gì, là tôi hiếu kì kỹ năng diễn xuất của Nhiệt Ba, cho nên mới diễn một màn này. Tôi còn có việc, đi vào trước, mọi người chơi vui vẻ.”


Tần Nghiên vừa đi, bốn người bạn kia của Tần Nghiên nhao nhao trừng Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, mang đầy bụng oán khí đi vào bên trong.

Trên sân thượng chỉ còn lại hai người Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Dương.

Gió thu thổi, hoa lá đầy sân tùy ý đong đưa, Nhiệt Ba rùng mình một cái, run lập cập.

“Vui không?”

Dương Dương nắm vuốt gò má cô, ngẩng đầu, bâng quơ nhìn thoáng qua.

“Anh đang làm gì?”

Dương Dương giống như cười mà không phải cười, “Nhìn xem trên mặt cô có lưu lại dấu tay, có hủy dung hay không.”

Nhiệt Ba hất tay của hắn ra, “Không cần, em chẳng phải đã nói rồi sao, đó là cùng Tần Nghiên đùa giỡn thôi.”

Dương Dương dò xét cô thật lâu.

Nhiệt Ba không chút nào chột dạ nhìn lại hắn.

- - “Tên yêu quái này nhìn tôi làm gì? Thay Tần Nghiên của anh bênh vực kẻ yếu sao? Nhìn nữa tôi đánh cái đầu chó của anh!”


Dương Dương bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.

- - “May là anh biết thức thời.”

Trong hành lang khách nhân đến dự sinh nhật của Tần Nghiên hầu như đều đến đông đủ, Tần Nghiên bỏ xuống vẻ chật vật lúc nãy, mỉm cười ưu nhã đứng ở trước cái bánh gatô mười tầng, cắt bánh.

Địch Lệ Nhiệt Ba đứng ở một bên hứng thú nhìn Tần Nghiên mỉm cười gượng gạo trong đám người, nữ nhân này ngụy trang cũng thật mệt mỏi a?

“Dương Dương, đã lâu không gặp.” Có nam nhân bưng chén rượu đi tới, cười bắt tay cùng Dương Dương lên tiếng chào hỏi, thoạt nhìn như là bạn cũ của Dương Dương.

Dương Dương sững sờ, tựa hồ đang nhớ lại nam nhân trước mặt này là ai. Hồi tưởng qua đi mỉm cười, đưa tay tới nắm lấy, “Đã lâu không gặp.”

“Vị này là Dễ phu nhân a? Thời điểm Dương Dương kết hôn tôi đang ở nước ngoài, không thể trở về để tham gia hôn lễ của hai người, rất xin lỗi. Nếu cô không ngại có thể cho chúng tôi nói chuyện riêng hay không?”


“Đương nhiên không ngại.”

Dương Dương chần chờ nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một chút, “Cô...”

“Tôi không sao, anh đi đi.”

- - “Cùng mấy xú nam nhân đã kết hôn có cái gì để nói chuyện.”

“...” Dương Dương xoay người rời đi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn Dương Dương cùng mấy nam nhân ở một bên nói chuyện phiếm, mình tìm cái sofa ngồi xuống an tĩnh nghỉ ngơi.

Có hai trận nháo kịch vừa rồi, nhóm bạn của Tần Nghiên đối với Địch Lệ Nhiệt Ba có nhận thức mới, ước chừng biết mặt ngoài đơn giản không như vậy, cho nên không dám tùy tiện trêu chọc.

Nhiệt Ba cũng vui vẻ thanh nhàn.

Cô buồn bực ngán ngẩm ngồi ở trên ghế sa lon buồn ngủ, cũng không biết qua bao lâu, rượu đỏ trong tay đã thấy đáy. Lúc đang chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ, một cái nhân viên phục vụ hướng cô đi tới.
“Cảm ơn.”

“Dương phu nhân, có thể nói chuyện một chút không?” Hắn thấp giọng.

Nhiệt Ba nhíu mày, mở ra con mắt còn buồn ngủ, là nhân viên phục vụ vừa rồi giội cho Dương Dương một thân rượu đỏ.

“Anh tìm tôi? Có chuyện gì?”

Tên kia nhân viên phục vụ mắt nhìn bốn phía, “Dương phu nhân, tôi vừa rồi trông thấy có người ở trong rượu của Dương tiên sinh cho ít thuốc.”

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ giật mình, thần sắc hơi rét.

“Anh xác định là hướng rượu của chồng tôi hạ thuốc?”

“Phải.”

“Thuốc gì anh biết không?”

Nhân viên phục vụ lắc đầu.

“Vậy anh biết chồng tôi hiện tại ở đâu không?”

“Tôi nhìn thấy bọn họ đến lầu hai căn phòng cuối cùng kia.”

Lầu hai cuối cùng?

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu hướng trên lầu nhìn thoáng qua.

Ở loại trường hợp hạ dược Dương Dương, không có khả năng khác, chỉ có thể là ham muốn thân thể của Dương Dương.
Tần Nghiên?

Chẳng lẽ cô ta là muốn cùng Dương Dương phát sinh quan hệ, sau đó thuận thế áp chế Dương Dương?

Nếu như Dương Dương thật cùng cô ta phát sinh quan hệ, Tần gia khẳng định sẽ bắt Dương Dương phụ trách, đến lúc đó... Dương Dương liền phải ly hôn với cô.

Đây không phải là việc vừa vặn hợp ý sao?

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thoáng qua chỗ Tần Nghiên. Chỉ thấy hai người bạn hướng Tần Nghiên cười đi đến, che ở bên tai cô ta nói câu gì, Tần Nghiên biến sắc, mắt nhanh chóng nhìn hướng lầu hai.

Xem ra, Tần Nghiên cũng không biết chuyện này.

Mà là mấy người kia tự chủ trương.

Mấy người bạn của Tần Nghiên, so với Tần Nghiên còn âm hiểm hơn. Cái thuốc này...

Nếu như xảy ra chuyện làm sao bây giờ?

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút do dự.

Tuy nói cái tên Dương Dương kia hỗn đản đáng đời, thế nhưng là ở loại trường hợp cùng Tần Nghiên phát sinh loại chuyện đó, chẳng phải là đang đánh mặt của cô?
Mặt mũi mất hết không nói, về sau chỉ sợ sẽ bị người ở sau lưng chỉ trỏ, nói cái gì “Đây chính là Địch Lệ Nhiệt Ba, chồng trước của cô ta cùng người khác ngay dưới mắt cô ta làm loạn cô ta cũng không biết”.

Không được, hôm nay phải cứu một cái mạng chó của tên Dương Dương kia, không thể để Tần Nghiên tùy ý làm loạn.

Sau khi đã nghĩ rõ ràng, Địch Lệ Nhiệt Ba nói với tên nhân viên phục vụ kia: “Làm phiền anh giúp tôi một chuyện được không?”

“Cô nói đi, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp.”

Địch Lệ Nhiệt Ba ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, nhân viên phục vụ nghe xong sắc mặt chần chờ.

“Anh yên tâm, tôi biết việc này sẽ liên lụy đến anh, nhưng tôi sẽ thay anh xử lý tốt hết thảy.”

Có câu cam đoan này của Địch Lệ Nhiệt Ba, nhân viên phục vụ lúc này mới gật đầu, bưng ba chén rượu đỏ hướng Tần Nghiên đi đến.
Một tiếng vang lên.

“Tại sao lại là anh! Anh có biết hay không cái váy này của tôi rất đắt!”

Thừa dịp tất cả mọi người đều chú ý trên người Tần Nghiên, Địch Lệ Nhiệt Ba thừa cơ đi lên lầu ha.

Lên lầu, căn phòng cuối hành lang không khóa, nhẹ nhàng vặn một cái liền mở ra.

Căn phòng bên trong không có bật đèn, chỉ có một cánh cửa sổ nửa mở, ánh trăng đêm tối xuyên qua nặng nề bao phủ cả phòng. Trong ánh trăng u ám, Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ mất một chút liền nhìn thấy Dương Dương đang nằm ở trên giường.

Cô vội vàng đóng cửa lại, đi đến bên giường. Dương Dương hai mắt nhắm nghiền, toàn thân mùi rượu, giống như bởi vì say rượu nên hôn mê bất tỉnh.

Dương Dương sẽ không bao giờ ở trường hợp này uống say, chỉ có thể giống như tên nhân viên phục vụ kia nói, uống phải thuốc gì.
Nghĩ nghĩ, Nhiệt Ba gọi cho người lái xe, để hắn đi lên căn phòng cuối cùng ở lầu hai một chuyến.

“Dương Dương, dậy!”

Gọi không tỉnh.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn trái ngó phải, cũng may trong căn phòng đó có phòng vệ sinh riêng. Cô ở trong phòng vệ sinh rót một chén nước, hướng trên mặt Dương Dương giội.

“Khụ khụ...”

Dương Dương yếu ớt tỉnh lại.

Địch Lệ Nhiệt Ba vui mừng không thôi, “Anh đã tỉnh? Nhanh! Chúng ta đi bệnh viện, mấy tên hỗn đản kia không biết đã đút cho anh uống thuốc gì.”

Dương Dương mi tâm khóa chặt, dưới tia sáng mơ hồ nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba lại có chút thấy không rõ lắm, bên trong mơ hồ không rõ, “Cô là ai?”

“Tôi là ai? Tôi là cha của anh!” Địch Lệ Nhiệt Ba một bên vịn hắn, “Anh nói xem mấy người bạn kia của anh tại sao lại có loại đồ vật không đứng đắn kia, thủ đoạn hạ cấp như vậy cũng làm được, thuốc là có thể tùy tiện hạ sao? Uống một chút xảy ra chuyện làm sao bây giờ?”
Dương Dương quá nặng, toàn bộ thân thể dựa vào trên bờ vai nhỏ gầy của Địch Lệ Nhiệt Ba, cô thực sự chống đỡ không nổi, còn chưa có đem người nâng đỡ, cũng đã mệt đến thở hồng hộc.

“Uy, anh không cần ngủ a, tỉnh một chút!”

Dương Dương đầu tựa ở trên vai cô, một cỗ hương thơm như có như không từ trong tóc, trên cổ Địch Lệ Nhiệt Ba phát ra, quanh quẩn trên mũi hắn, khiến hầu kết hắn nhấp nhô, miệng đắng lưỡi khô, hô hấp dần dần nặng nhọc.

Bản năng đàn ông, nội tâm xao động khiến thân thể của hắn từng tấc từng tấc phát nhiệt.

Dương Dương ánh mắt tối sầm lại, bị Địch Lệ Nhiệt Ba chộp vào trên vai, tay dùng sức nắm, long trời lở đất một tiếng, Nhiệt Ba bị hắn trở tay nhấn trên giường, cùng lực kìm chặt để cô không thể động đậy.
Nhìn con mắt mê ly của Dương Dương, Nhiệt Ba trong lòng lộp bộp một tiếng, nguy rồi.

Cô thở sâu, “Dương Dương anh bình tĩnh một chút, đừng xúc động, hít sâu, sau đó thả em ra, em gọi cho người đến.”

Khoảng cách hai người chỉ trong gang tấc, đôi mắt Dương Dương như sói như hổ nhìn cô, phảng phất người ở dưới lòng bàn tay hắn chính là vật trong túi của hắn.

Ánh mắt như vậy, hô hấp vội vã gấp rút như vậy, khiến Nhiệt Ba cảm nhận được nguy cơ trước đó chưa từng có, âm thanh không tự chủ run rẩy, “Anh thích gì dạng phụ nữ gì? Tần Nghiên anh thích không? Em thay anh gọi Tần Nghiên tới được không?”

Nghe được hai chữ Tần Nghiên, ánh mắt Dương Dương càng đậm vẻ hung ác, bỗng nhiên chui đầu vào cổ Địch Lệ Nhiệt Ba.

“A a a a! Dương Dương anh tỉnh táo lại đi!” Địch Lệ Nhiệt Ba cảm giác mình giống như chuẩn bị vào miệng cọp dê, mặc cho Dương Dương xâm lược.
- - “Mình tại sao phải xen vào việc của người khác! Tại sao phải tự tìm khổ tới cứu tên hỗn đản này!”

Dương Dương động tác bỗng nhiên dừng lại, từ chỗ cổ cô ngẩng đầu lên.

Địch Lệ Nhiệt Ba tâm can đều run rẩy, nháy mắt biến thành một vũng nước, điềm đạm đáng yêu nhìn Dương Dương, nức nở nói: “Dương Dương, em sợ.”

Nháy nháy, một giọt nước mắt liền từ khóe mắt cô trượt xuống, rơi vào trong mái tóc biến mất không thấy gì nữa.

Cặp con ngươi nước nhuận tràn đầy sợ hãi kia cứ như vậy nhìn trừng trừng lấy hắn, nháy mắt một giọt nước mắt liền chảy xuống, giống như hắn là mãnh thú mà cách xa.

Dương Dương tay cầm cổ tay Địch Lệ Nhiệt Ba bỗng nắm chặt, cắn lưỡi, hầu kết trên dưới co rúm kịch liệt, tất cả du͙ƈ vọиɠ đạt đến đỉnh điểm. Hắn rất muốn ở thời khắc này không quan tâm, không cân nhắc hết thảy hậu quả, thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ...
Nhưng là không được, hắn là người, hắn có lý trí, không thể làm như thế.

Cuối cùng từng chút từng chút, đem cổ tay Địch Lệ Nhiệt Ba buông ra, xoay người nằm sang một bên.

Nguy cơ được giải trừ.

Địch Lệ Nhiệt Ba dè dặt đứng lên, nhìn Dương Dương nằm trên giường giống như chó chết, vẫn chưa tỉnh hồn thở hồng hộc.

Cô kém một chút liền bị Dương Dương tên hỗn đản này làm nhục!

Không được, mình chịu không được ủy khuất này.

Địch Lệ Nhiệt Ba tay đều đang run.

“Kí chủ cô bình tĩnh một chút, hiện tại việc quan trọng là...”

“Ngươi ngậm miệng! Việc quan trọng? Việc khẩn cấp quan trọng trước mắt đối với tôi chính là nghĩ biện pháp thiến tên hỗn đản này, để hắn về sau không thể “lên” được nữa!”

“......”

Cô nhìn chung quanh, ở trong phòng tìm kiếm đồ vật.
Cuối cùng không tìm được dao, chỉ ở trong phòng vệ sinh tìm được một cái chậu. Dùng chậu đựng đầy nước lạnh, về đến phòng, đi đến trước giường, bỗng nhiên đem cái chậu nước trên tay giội đến trên mặt Dương Dương.

Bất ngờ không đề phòng, Dương Dương giật mình một cái, tỉnh dậy.

Nhiệt Ba vào phòng vệ sinh rồi lại đến trước giường, ở thời điểm Dương Dương không có kịp phản ứng, một lần nữa đem chậu nước lạnh dội xuống.

Hai chậu nước lạnh, Dương Dương là thật tỉnh, ghé vào bên giường ngửa đầu, cách một tầng màn mưa từ đỉnh đầu rơi xuống nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, “Khụ khụ khụ... Địch Lệ Nhiệt Ba, đủ... Đủ rồi... Khụ khụ khụ...”

Địch Lệ Nhiệt Ba ngoảnh mặt làm ngơ, lại đi phòng vệ sinh lấy thêm một chậu nước lạnh.

“Địch Lệ Nhiệt Ba! Khụ khụ... Tôi nói đủ rồi!”
“Không, anh còn chưa đủ đâu.” Địch Lệ Nhiệt Ba mặt không biểu tình bưng chậu lên.

“... Địch Lệ Nhiệt Ba, tôi nói một lần cuối cùng, đủ rồi, tôi tỉnh, tôi... Khục... Hụ khụ khụ khụ... Địch Lệ Nhiệt Ba!!!”

- - “Cái đồ vô dụng này, trí thông minh đều bị chó ăn! Lại bị mấy viên thuốc đó làm mất lí trí, về sau ra ngoài đừng nói anh là chồng tôi! Thật mất mặt!”

Trên mặt đất có đồ vật gì phản quang lóe lên một cái khiến Địch Lệ Nhiệt Ba chú ý.

Nhặt lên nhìn vậy mà là thắt lưng của Dương Dương.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhất thời giận không kềm được, cầm thắt lưng chỉ vào Dương Dương, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Anh xem anh một chút! Thắt lưng đều bị người ta lột xuống!”

Cùm cụp –

Cửa mở.

Người lái xe cùng với mấy người khác đứng ở cửa, nhìn Dương Dương trên giường toàn thân chật vật, áo sơmi nửa hở, lại nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một tay chống nạnh một tay cầm thắt lưng, cùng nhau trầm mặc.
“Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.” Người lái xe trở tay đóng cửa lại.

Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Dương liếc nhau.

Dương Dương cúi đầu nhìn chính mình.

Địch Lệ Nhiệt Ba mắt nhìn thấy dây lưng trên tay, mặt nóng lên, tựa hồ ý thức được cái gì, nhanh chóng ném lên người Dương Dương, “Mau buộc thắt lưng lại!”

Lỡ tay, một đập này liền nện vào trên mặt Dương Dương, thắt lưng rất cứng, hàm dưới đến cổ kia một khối sưng đỏ.

Dương Dương che lấy hàm dưới, toàn thân phát run, nổi giận đùng đùng.

“Địch Lệ Nhiệt Ba! Đây không phải thắt lưng của tôi!!!”