___“Mau nói! Nói anh chán ghét tôi không thích tôi. Cho dù anh có phải chết, liền coi như đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, không thể kế thừa tài sản của Dương gia! Cũng phải ly hôn cùng tôi!”

Dương Dương song quyền nắm chặt nổi gân xanh, nữ nhân này một mực ở phạm vi hắn nhẫn nại mà khiêu khích, quả thực đáng ghét!

Thở dài thật sâu, hơn nửa ngày mới đứng vững tâm thần.

Hắn hỏi: “Việc này mẹ làm sao biết?”

“Mẹ làm sao biết? Công ty luật sư ngay lập tức liền đem tin tức này báo cho lão tiên sinh ở trên núi an dưỡng. Nếu như không phải mẹ phát hiện ra trước đè ép xuống, con có phải hay không dự định tiết lộ tất cả?” Dương

Phu nhân nói xong, lại nhìn mắt Nhiệt Ba, “Chuyện lớn như vậy, làm sao không thương lượng nói trước với mẹ?”

“Mẹ, con... Con biết con làm không tốt, con cũng biết con không bằng Tần tiểu thư, không làm người khác ưa thích được như vậy. Dương Dương không thích con là bình thường, thế nhưng là con về sau đều sẽ đổi, mẹ tin tưởng con, mẹ giúp con khuyên nhủ Dương Dương. Con không muốn ly hôn...”


Nhiệt Ba tận lực kéo theo Tần Nghiên, chính là vì ở trong suy nghĩ của Dương phu nhân luôn có ý nghĩ so sánh cô ta với Địch Lệ Nhiệt Ba cô.

 “Mẹ nhìn xem, mẹ có con dâu dự bị Tần Nghiên ưu tú như vậy, vì cái gì còn muốn tha thứ con đây? Nhanh để con trai mẹ cùng con ly hôn! Nhanh dùng tình cảm mẹ con mẹ uy hiếp hắn! Nếu như không chịu ký, liền đoạn tuyệt quan hệ mẹ con!”

Dương Dương đau đầu, lại “ông” một tiếng kịch liệt đau.

Đoán chừng hai ngày nữa liền bị đau nửa đầu.

“Ly hôn liên quan đến phân chia bao nhiêu tài sản, chuyện lớn như vậy, con không nói một tiếng còn muốn giấu diếm chúng ta? Con cánh cứng cáp rồi không đem cái người làm mẹ này để ở trong mắt đúng hay không?”

 “Nói hay lắm! Cẩu nam nhân chính là không coi ai ra gì!” “Mẹ, chuyện này con sẽ xử lý tốt.”


Dương phu nhân nổi giận nói: “Xử lý tốt? Con xử lý như thế nào tốt?”

Dương Dương dựa vào lí lẽ biện luận, “Vấn đề tài sản đã được luật sư phân chia tốt, nếu như mẹ không yên lòng, hai ngày nữa con để luật sư riêng đến cùng mẹ bàn giao.”

“Đến cùng mẹ bàn giao? Ông nội con đâu? Con có nghĩ qua làm sao cùng bọn họ bàn giao sao?”

Nhiệt Ba khóc đến không chút phí sức, “Mẹ, Dương Dương, con không

Cần ly hôn, con không đồng ý, con tuyệt không đáp ứng cùng Dương Dương ly hôn. Coi như mẹ đáp ứng, ông nội... Ông nội cũng sẽ không đáp ứng!”

 “Nhanh nhanh nhanh, thừa dịp ông nội không ở đây, mau đem thủ tục làm!”

Dương Dương nghiến răng nghiến lợi, “Ông nội bên kia con sẽ đích thân hướng người thỉnh tội, sự tình này, con không phải là không có cách!”

Địch Lệ Nhiệt Ba thất vọng, lã chã rơi lệ, “Dương Dương, anh thật chán ghét em như vậy sao? Em biết, em so ra kém Tần tiểu thư, thế nhưng là em đối với anh... Đối anh một tấm chân tình. Những năm này anh mặc dù không có chạm qua em, nhưng anh hẳn là có thể thấy được trái tim trong trắng của em với anh.”


“Cái gì? Không có chạm qua...” Dương phu nhân tức giận: “Dương Dương! Chuyện gì xảy ra! Các con kết hôn đã được hai năm!”

 “Mình hoài nghi hắn là phương diện kia không được đồng thời đã có bằng chứng, nếu không vì cái gì có thể đối với một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy làm như không thấy?”

“Mẹ, mẹ đừng trách Dương Dương. Anh ấy không thích con, con cũng không trách anh ấy, chỉ trách...”

Dương Dương: “Cô ngậm miệng!”

Dương phu nhân: “Anh ngậm miệng!”

Địch Lệ Nhiệt Ba: “...”

Địch Lệ Nhiệt Ba ủy ủy khuất khuất đứng ở một bên, muốn nói nhưng nước mắt lại rơi xuống, im ắng nghẹn ngào.

 “Cho anh gấp chết. Thì ra lề mề cũng có gia tộc Dương Dương di truyền, chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm nhao nhao lâu như thế?”

Trong thư phòng yên tĩnh một mảnh.
Ba người đều tỉnh táo lại cẩn thận suy nghĩ.

Dương phu nhân che trán trầm tư.

Dương Dương cũng trầm mặc không nói.

Nửa ngày, Dương phu nhân mới hít một hơi thật sâu, khôi phục phong thái ung dung không vội trước đó, chậm rãi nói: “Mẹ không đồng ý các con ly hôn. Dương Dương, con dám can đảm cùng Địch Lệ Nhiệt Ba ly hôn, con về sau cũng đừng gọi mẹ một tiếng mẹ, nghe rõ không?”

Dương Dương không có nói chuyện.

Địch Lệ Nhiệt Ba giống như vừa bị một chậu nước lạnh hất xuống đầu.

Cái kịch bản này thế nào lại không đúng, tại sao lại là “Dám can đảm ly hôn cũng đừng gọi mẹ một tiếng mẹ”? Dương phu nhân làm sao không theo lẽ thường mà nói?

“Trại dưỡng lão nói, ông đã dần được khôi phục lại, cuối tuần liền trở về. Nhưng bác sĩ cũng đã nói, ông lớn tuổi chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hôn sự của các con cũng là do ông một tay thực hiện. Các con hẳn phải đã biết ông đối với các con chờ đợi cao bao nhiêu... Các con hiểu ý của ta không?”
Địch Lệ Nhiệt Ba như bị sét đánh.

Cô lại đem cái gốc rạ này quên đi mất.

 “Thân thể ông không tốt, không thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ.”

 “Bất quá... Trước tiên có thể ly hôn, sau đó giấu diếm ông thôi. Một đoạn thời gian làm vợ chồng giả, dù sao hai năm nay sinh hoạt vợ chồng cũng là giả không có gì khác biệt!”

 “Mình muốn ly hôn, Dương Dương hẳn là cũng muốn a?”

Cô ý vị thâm trường nhìn về phía Dương Dương.

Dương phu nhân vào thẳng mục đích chính nói: “Dương Dương, con bây giờ

Đã trưởng thành, làm việc cũng có suy nghĩ, chuyện này mẹ tin tưởng con hẳn là phải biết làm sao.”

Địch Lệ Nhiệt Ba một mặt chờ đợi nhìn hắn.

Dương Dương ghé mắt nhìn qua cô. Cô cứ như vậy muốn cùng hắn ly hôn?

A.

“Con biết nên làm như thế nào, mẹ, người yên tâm đi.”
Xoạt xoạt ——

Đây là âm thanh mộng tưởng vỡ vụn.

Địch Lệ Nhiệt Ba mặt đầy âm u.

 ——

Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Dương Dương một trước một sau ra khỏi thư phòng. Đến góc rẽ, Dương Dương bắt lấy cánh tay Địch Lệ Nhiệt Ba, kéo cô tiến vào một gian khép hờ trong phòng khách.

Dương Dương ở trên cao nhìn xuống, không khí quanh thân trầm xuống. Cho người ta cảm giác kính sợ khó nói nên lời, tim đập nhanh, một cảm giác vô danh áp bách ép tới cô không thở nổi.

“Thứ nhất, ông thân thể không được tốt, việc ly hôn tạm thời trì hoãn.”

Địch Lệ Nhiệt Ba đè xuống khổ sở trong lòng, trong mắt lóe tinh quang, rưng rưng gật đầu.

 “Vậy anh nhất định phải nhớ kỹ việc ly hôn a.”

“Thứ hai, ông sắp trở về, cho nên chúng ta phải ở đây một thời gian ngắn. Trong lúc này, cô không được cùng ông nói loạn bất cứ điều gì, càng không được phép kể chuyện kết hôn hai năm không có cùng chung phòng!”
 “Vốn là không có cùng chung phòng...”

Địch Lệ Nhiệt Ba quá sợ hãi.

 “Tên yêu quái này sẽ không phải là sẽ để cho mình cùng hắn ở trong một gian phòng cùng giường chung gối a?”

 “Hắn có thể hay không nghĩ sẽ làm chút gì đó với mình?”

Địch Lệ Nhiệt Ba lắp bắp nói: “Lão công, điều này không tốt lắm. Nơi này cách thành phố xa, công việc của anh lại bận bịu, ở nơi này không tiện. Không bằng, em ở lại đây thay anh báo hiếu ông, anh...”

“Địch Lệ Nhiệt Ba, đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì! Cô yên tâm, tôi đối với cô không có hứng thú, tôi tuyệt đối sẽ không đụng cô dù chỉ là một chút.”

Nhiệt Ba nháy mắt mấy cái.

 “Thật sao? Anh còn có thể nghe được trong lòng tôi suy nghĩ gì? Vậy anh nghe được tôi đang gọi anh sao? Đồ hỗn đản! Cẩu nam nhân! Chậm trễ việc ly hôn của tôi! Tôi chính là đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu nhà anh! Khốn nạn! Anh đã nghe chưa cái đồ hỗn đản!”
Dương Dương: “... Địch Lệ Nhiệt Ba!!!”

------oOo------