Sau khi rời khỏi đoàn, Dương Dương đặt chân đến khách sạn của đoàn làm phim.

Gần đây Ảnh Thị Thành có khá nhiều đoàn tới quay phim, rất khó để tìm được một gian phòng nào tốt nên đành thuê một phòng thương gia.

Trợ lý Triệu Bân một mực chú ý đến sắc mặt ông chủ, chuẩn bị sẵn sàng nếu như ông chủ không hài lòng thì liền sẽ đi tìm phòng khách sạn khác xa hoa hơn.

Nhưng ngoài dự liệu là, Dương Dương cũng không có nói cái gì.

"Buổi sáng ngày mai mười giờ về công ty."

"Vâng."

"Còn nữa, chuyện ngày hôm nay tôi tới đây, hi vọng sẽ không còn người khác biết." Đối mặt với trợ lý đã đi theo mình năm năm, Dương Dương nói, "Địch Lệ Nhiệt Ba với tôi đã kết hôn hai năm rồi."

Trong nội tâm Triệu Bân giật mình, quả nhiên giống như hắn suy đoán, nhưng đối mặt với ông chủ, mặt hắn vẫn bất biến thấp giọng đáp: "Tôi biết nên làm gì rồi."


Dương Dương khẽ gật đầu.

Triệu Bân rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Căn phòng này mặc dù chỉ là phòng thương gia, nhưng vẫn có một bàn đọc sách ở gần cửa sổ, đối diện bàn đọc sách để một cái ghế sô pha. Dọc theo ghế sô pha liền thấy cái ban công, nhìn qua cũng coi như rộng rãi.

Triệu Bân sớm đã đem tư liệu và máy tính để ở trên bàn. Nhìn thời gian một chút, trong lúc rảnh rỗi, Dương Dương ngồi trên ghế đọc sách và xử lý văn kiện.

Đồng hồ trên tường đi hết một vòng lại một vòng nữa, thẳng đến khi ngoài cửa sổ sắc trời đã u ám, Dương Dương lúc này cả người cứng ngắc mới đứng dậy hoạt động, bật toàn bộ đèn trong gian phòng lên.

Bảy giờ rưỡi.

Lúc này đoàn làm phim hẳn là đã tan việc rồi.

Triệu Bân ở bên ngoài gõ cửa, hỏi hắn có cần chuẩn bị bữa tối hay không.


Dương Dương nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Nhiệt Ba, nhưng Nhiệt Ba lại không bắt máy.

"Trước cứ chuẩn bị một bàn đi."

"Vâng."

Tám giờ, cửa phòng bị gõ vang.

Nhanh như vậy liền đến rồi?

Dương Dương nhíu mày, chầm chập đi tới cửa, kéo cửa phòng ra.

Đứng ở ngoài cửa là Từ đạo diễn một mặt mỉm cười.

Dương Dương bất động một lát, sau đó mời người vào phòng.

"Cảm ơn Dương Tổng đã vội vàng đến đây để thăm đoàn phim, không biết hôm nay Dương Tổng sau khi xem xong diễn viên diễn xong có ý kiến gì không?"

Hai người ngồi xuống trên ghế sa lon.

"Ý kiến thì chưa nói tới, tôi không phải người trong nghề, sao có thể khua tay múa chân đối với cách làm việc của Từ đạo diễn được? Sự việc xế chiều ngày hôm nay có chút náo loạn, hi vọng Từ đạo diễn không để ý."

"Làm sao lại như thế được, tôi cảm kích Dương Tổng còn không kịp."


"Chuyện đầu tư cũng xin Từ đạo diễn yên tâm, ở đoàn làm phim tôi đã nói qua rồi, Tôn tổng rút bao nhiêu tôi bỏ vào bấy nhiêu, sẽ không để cho Từ đạo diễn phải phiền não về chuyện tiền bạc đâu."

"Dương Tổng nói quá lời rồi."

Dương Dương cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn cưới đeo trên ngón tay, cố tình nói lòng vòng, cười không rõ ý vị nói: "Lúc trước xem qua không ít phim truyền hình, nhưng đây là lần thứ nhất được quan sát diễn viên quay phim gần như vậy ở đoàn phim, nghe nói bộ phim này của Từ đạo diễn có rất nhiều cảnh diễn mập mờ?"

Từ đạo diễn cười nói: "Tình yêu là thứ quan trọng nhất trong bộ phim này, đương nhiên phải nhiều rồi."

Dương Dương không thể phủ nhận gật đầu, sau một lúc lâu mới nói: "Tình yêu là nguyên tố tất yếu, nhưng không cần phải mập mờ như vậy, tôi cho rằng vẫn nên bảo trì khoảng cách nhất định ở giữa diễn viên với nhau thì tốt hơn, nếu không được, tại sao đoàn làm phim không chuẩn bị thế thân?"
"Dương Tổng, cái này có khả năng ngài không hiểu rõ lắm, đoàn làm phim chuẩn bị thế thân là để hỗ trợ cho các diễn viên thực hiện các cảnh quay khó, còn những cảnh thân mật như này..." Trong lúc vô tình, Từ đạo diễn nhìn thấy ngón tay đeo nhẫn cưới của Dương Dương, lời nói dừng lại, bất động nửa ngày.

Liên hệ chuyện hôm nay phát sinh với lời mới nói vừa rồi của Dương Dương, hắn giống như đã hiểu ra được cái gì, nhưng ngắm hoa trong màn sương lại nhìn không rõ lắm.

"Dương Tổng có ý là...?"

"Từ đạo diễn, có một số việc nói quá nhiều cũng không có ích gì," Dương Dương nói, "Tôi rất không thích khi nhìn thấy Địch tiểu thư diễn cảnh thân mật cùng nam nhân khác, vậy nên tôi hi vọng những cảnh quay kia, Từ đạo diễn có thể sử dụng thế thân để giải quyết."
Cái sự thật này vô cùng sống động.

Từ đạo diễn là cái người thích hóng chuyện, những người trong giới giải trí hay ở ngoài kia biết chuyện gì hay không biết chuyện gì, toàn bộ hắn đều biết hết.

Nhưng cho tới bây giờ hắn lại chưa từng nghe nói qua Địch Lệ Nhiệt Ba đã kết hôn, hơn nữa đối tượng lại còn là Dương Dương...

Không đúng, trước đó hắn hình như đã nghe qua cái tin đồn nào đó, nói là ông chủ của Dương thị ẩn cưới hai năm, mà đối tượng ẩn cưới lại chính là nữ minh tinh trong giới giải trí.

Nghe qua cũng không phải là nói mà không có chứng cứ, vẫn là phải có dấu vết mà lần theo.

Cho nên hôm nay Dương Dương ở đoàn làm phim ra mặt vì Địch Lệ Nhiệt Ba, cũng không phải là không có nguyên nhân.

Cái này cũng triệt để giúp Từ đạo diễn khai sáng việc không hiểu, Địch Lệ Nhiệt Ba ở giới giải trí nhiều năm như vậy, đắc tội không ít minh tinh, tại sao vẫn còn có thể hết lần này đến lần khác nhiều lần lấy được tài nguyên phong phú như vậy?
Thì ra là có Dương thị ở phía sau chống lưng.

"Cái này..." Từ đạo diễn hơi chần chờ.

Dương Dương từ từ nói: "Một bộ phim truyền hình tốt xấu gì cũng không phải là dựa vào mấy cái cảnh thân mật mà có thể nổi tiếng, không phải sao?"

Từ đạo diễn trầm tư một lát, ánh mắt rơi trên ngón áp út đeo nhẫn cưới của Dương Dương, cuối cùng thỏa hiệp cười nói: "Dương Tổng nói không sai, một bộ phim truyền hình tốt xấu không phải dựa vào mấy cái cảnh thân mật mà có thể nổi tiếng. Ngài yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào rồi."

"Cảm ơn Từ đạo diễn."

"Việc nhỏ mà thôi."

Lại hàn huyên cùng Từ đạo diễn một lát, Dương Dương mắt nhìn thời gian, trên mặt mang vài phần mong mỏi.

Từ đạo diễn nháy mắt liền hiểu rõ, "Dương Tổng đừng lo lắng, sau khi diễn xong phim cổ trang thì việc tháo trang sức và quần áo rất phiền phức."
Nguyên nhân là do xế chiều ngày hôm nay ở đoàn làm phim Từ đạo diễn đã thấy Dương Dương đưa thẻ phòng cho Nhiệt Ba, cảm thấy việc này không tốt, còn tưởng rằng Nhiệt Ba gặp quy tắc ngầm. Không nghĩ tới còn mời mình, hiện tại nếu biết quan hệ của hai người rồi, hắn cũng không cần thiết tiếp tục ở đây làm bóng đèn nữa.

"Dương Tổng, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, tôi còn có chút việc bên đoàn làm phim, cần phải đi gấp. Về sau nếu có thời gian, tôi nhất định sẽ mời Dương Tổng ăn một bữa cơm, chúng ta lại cùng nhau tâm sự tiếp."

Dương Dương cũng không giữ người lại, chỉ gật đầu, "Được."

Sau khi Từ đạo diễn rời đi, Dương Dương lại đợi gần nửa tiếng.

Chín giờ, Nhiệt Ba vẫn còn chưa tới.

Thay cái quần áo gì mà mất đến một giờ?

Dương Dương trầm mặt gọi điện thoại cho cô, nhưng vẫn như cũ không ai nghe máy.
Cố ý đến đây thăm cô, mà cô ngược lại thật tốt, nửa ngày không gặp người, lề mà lề mề, cũng không biết đang làm cái gì nữa.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Dương Dương mặt mày giương cao, cầm điện thoại di động lên nhìn, mi tâm nháy mắt nhíu chặt.

"Boss, đã chuẩn bị bữa tối..."

"Chờ!" Thanh âm lạnh đến âm độ, hôm nay hắn ngược lại muốn xem xem, Địch Lệ Nhiệt Ba cô ta đến cùng thì lúc nào mới tới.

Triệu Bân không dám hỏi lại.

Tiếp tục đợi gần nửa tiếng nữa, tiếng đập cửa mới chầm chậm vang lên.

Mở cửa, mùi rượu nồng đậm liền đập vào mặt.

Dương Dương vô ý thức ngừng thở, mi tâm nhíu chặt nhìn người ngoài cửa.

Địch Lệ Nhiệt Ba lẻ loi một mình đứng ở ngoài cửa, gương mặt ửng đỏ, đôi môi đỏ thắm không tự giác khẽ nhếch, phối hợp với hơi thở hổn hển, cộng với trước ngực chập trùng không ngừng. Mặt mày mông lung nhìn Dương Dương, khóe miệng nhếch lên một độ cong mê người, đuôi lông mày khóe mắt sau khi say rượu mới có chút mềm mại.
Uống rượu?

Dương Dương bất động thanh sắc đánh giá cô.

"Em tới rồi, Từ đạo diễn đâu?" Địch Lệ Nhiệt Ba tiến lên một bước, dường như đem đầu luồn vào trong phòng nhìn một chút. Nhưng hình như là uống nhiều quá, thân thể không tiếp nhận sự khống chế của đại não, chỉ muốn lắc lắc cái đầu, lại không nghĩ rằng đầu quá nặng, ảnh hưởng khiến bước chân lảo đảo một bước rồi hướng lên phía trước, cơ thể cứ như vậy mà ngã nhào.

Ôm ấp yêu thương sao?

Dương Dương nhanh tay lẹ mắt đưa tay ôm cô một cái, lúc này mới không để cô ngã nhào trên mặt đất.

Hắn không thích rượu, càng không thích mùi rượu.

Năm đó cha Dương Dương bất hạnh gặp tai nạn xe cộ, nghe nói là do đối phương lái xe uống rượu khiến đầu óc mụ mị, đâm đầu vào chiếc xe phía trước dẫn đến bi kịch.
Cũng vì thế, những năm nay hắn rất ít khi uống rượu, kể cả trên bàn rượu, cũng nhất định không uống.

Đến khi hắn ở vị trí này, hắn không muốn uống rượu cũng không ai dám buộc hắn uống.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhào tới trong ngực Dương Dương, mũi ngửi thấy được mùi rượu càng nồng hơn. Thường thì cô thường dùng mùi nước hoa, hỗn hợp này khi ở cùng nhau lại có loại mùi hương kỳ diệu, cũng không tính là khó ngửi.

"Uống say rồi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba tiện tay nắm bắt loạn xạ, một lực nắm chặt cà vạt của Dương Dương, mượn lực đứng vững.

Vội vàng không kịp chuẩn bị thì đã bị nắm chặt cà vạt, Dương Dương kém chút nữa đã bị Địch Lệ Nhiệt Ba nắm chặt đến tắt thở.

"Địch Lệ Nhiệt Ba!"

Địch Lệ Nhiệt Ba che miệng, biểu lộ một mặt thật có lỗi nhìn cà vạt bị giật xuống của Dương Dương, "Thật xin lỗi, em có chút choáng đầu đứng không vững."
Dương Dương đem cà vạt giật xuống tiện tay ném trên mặt đất, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Phanh một tiếng, đinh tai nhức óc, Địch Lệ Nhiệt Ba run lên, bị dọa kêu to một tiếng.

Trong phòng trống rỗng, tất cả đèn đều bị mở lên, cả căn phòng sáng như ban ngày.

Nhiệt Ba nhìn lướt qua, kỳ quái hỏi hắn, "Tại sao phòng anh nhỏ như vậy? So với phòng tắm trong nhà quả thật còn nhỏ hơn. Từ đạo diễn đâu?"

"Đợi cô lâu quá không đến, ông ta đi về trước rồi." Dương Dương nhìn cô, mi tâm nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, "Đêm hôm khuya khoắt, cô uống rượu làm cái gì?"

"Em..." Nhiệt Ba đại não có hơi chút chậm chạp, ậm ừ cả nửa ngày mới nhớ ra, "Tìm anh có việc, Từ đạo diễn đi rồi?"

"Đi rồi."

Nhiệt Ba đứng nguyên tại chỗ, giống như còn chưa tỉnh, "Được rồi, đi rồi cũng tốt."
Dương Dương nhìn cô, chắc là đã uống không ít rồi, hắn rót chén nước cho cô, "Cô tìm tôi đến cùng là vì chuyện gì?"

Nhiệt Ba không có nhận, mà chỉ nhìn ly nước kia.

Giống như đang suy nghĩ ly nước kia là cái gì.

Nhìn cô như này Dương Dương đành phải đem cốc nước nhét trong tay cô.

Nhiệt Ba bưng lấy ly nước kia, đầu óc bỗng nhớ ra cái gì đó, "Em nhớ ra rồi, hôm nay em là tới tìm anh để nói chuyện sinh con."

Hàn huyên cùng Từ đạo diễn hơn nửa giờ trời, Dương Dương cũng rót cho mình một ly nước, vừa mới uống đã trực tiếp phun trào ra khỏi miệng.

Khí quản bị sặc nước, khiến cho hắn cúi đầu ho khan không thôi.

"Khụ khụ khụ... cô nói khụ khụ... Nói cái gì?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn người đang xoay mình ho khan, mỉm cười, lui lại mấy bước, tăng tốc độ bắn vọt, cưỡi lên trên lưng Dương Dương.
Dương Dương còn đang thở dốc, lại bị Địch Lệ Nhiệt Ba nhào lên lưng một cái thiếu chút nữa đã làm cho mông hôn trên mặt đất, may mắn hắn đã vịnh tay vào cái bàn. Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn tiếp tục ôm chặt lưng hắn.

"Địch Lệ Nhiệt Ba! Cô trước tiên đi xuống cho tôi!"

"Em không xuống đâu!" Địch Lệ Nhiệt Ba hai tay ôm cổ của hắn, chết sống không thả, "Ông nội nói, muốn để em và anh mau chóng sinh em bé, lời của ông nội anh dám không nghe sao?"

Dương Dương đem lời nói làm cho bình tĩnh lại, nghe cô nói như thế lại bật cười, "Cô không có say đúng hay không? Cô là đang giả ngây giả ngô đúng hay không?"

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.

Nữ nhân Địch Lệ Nhiệt Ba này thích nhất ở trước mặt hắn làm một vẻ mặt vô tội, bây giờ lại giả say rượu để chỉnh hắn?
Nghĩ cũng thật là chu toàn.

Như vậy là đang nghĩ chắc chắn hắn sẽ không làm gì đối với một người say rượu sao?

"Được! Sinh thì sinh. Trước tiên cô xuống trước đi đã, xuống rồi chúng ta liền sinh con."

Địch Lệ Nhiệt Ba đang cưỡi trên người Dương Dương sửng sốt.

Cô ôm cổ Dương Dương, cái cằm đặt trên phía bên phải bả vai, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn một bên mặt hắn, "Anh thật sự là muốn cùng em sinh con sao?"

"Đương nhiên." Hắn dừng một chút, cho rằng nói lời thề son sắt này thì tiếp theo có thể sẽ nghe được tiếng nói trong lòng của Địch Lệ Nhiệt Ba, nhưng...

Một giây, hai giây, mười giây sau...

Âm thanh vẫn tĩnh lặng.

"Cô..."

"Cái tên lưu manh nhà anh! Tôi rốt cuộc cũng biết tại sao anh không muốn ly hôn với tôi, anh chắc chắn là đã nhìn trúng sắc đẹp của tôi rồi. Bây giờ anh lại còn muốn cùng tôi sinh con sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba tê tâm liệt phế gào hét, "Anh cũng không soi gương xem mình có xứng hay không sao!"
Dương Dương: "..."

Hắn mỗi chữ mỗi câu đều nghiến răng nghiến lợi, "Cô xuống cho tôi!"

"Tôi không xuống! Cẩu nam nhân, tôi cho là anh đối với tôi chỉ là có một chút xíu hảo cảm mà thôi, không nghĩ tới anh vậy mà thật sự muốn ngủ với tôi? Tôi cho anh biết, đêm nay không phải anh chết thì chính là tôi chết!"

Mình ở trên thớt thịt heo được người nhớ nhung, Địch Lệ Nhiệt Ba đâu còn lý trí nữa, tay chân làm loạn còn chưa đủ, hận không thể cắn hắn đến chết.

"Địch Lệ Nhiệt Ba, cô xuống dưới cho tôi!" Trên mặt đất mặc dù trải tấm thảm, nhưng bị quẳng cũng rất đau.

Hắn bắt lấy tay Địch Lệ Nhiệt Ba, nghĩ muốn kéo cô xuống dưới.

Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba đâu thèm những thứ này, thân là con gái, sức đấu với Dương Dương không ăn thua, nháy mắt liền bị ấn xuống dưới thảm, nhưng vẫn là tức không nhịn nổi, trực tiếp cắn hắn, gặm một ngụm ở phần gáy trên cổ hắn.
Phần gáy tê rần, Dương Dương hít vào một ngụm khí lạnh, nhẹ buông tay, Địch Lệ Nhiệt Ba rơi xuống, hai người cùng nhau ngã xuống giường.

Đau cũng không đau, chỉ là từ chỗ cao rơi xuống, Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy trước mắt rất choáng váng, lắc đầu thật lâu mới tỉnh hồn lại. Nhìn Dương Dương trước mặt sắc mặt âm trầm, yên tĩnh một giây, sau đó liền lấy tay cào.

"Cẩu nam nhân, hôm nay tôi liều mạng với anh!"

Giống như

"Sói đói chụp mồi", Dương Dương ngửa ra sau rơi xuống giường, may mắn hắn tay chân nhanh nhẹn, một tay bắt được tay của Địch Lệ Nhiệt Ba đang giương nanh múa vuốt. Hắn đè xuống một cái, dùng ưu thế sức khỏe của đàn ông, thành công giữ chặt Địch Lệ Nhiệt Ba ở bên dưới, nếu không hắn sẽ bị Địch Lệ Nhiệt Ba cào một mặt đầy sẹo.

"Anh muốn làm gì?" Cái tư thế này cực kỳ mờ án, Địch Lệ Nhiệt Ba có loại cảm giác sẽ bị cẩu nam nhân Dương Dương này ăn sạch sẽ sau đó liền phủi sạch.
Cô để hai khuỷu tay che chắn ở trước ngực, phẫn nộ trừng Dương Dương, "Tôi cho anh biết, muốn bắt tôi sinh con cho anh sao? Anh là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nghĩ cũng đừng nghĩ!"

Dương Dương cười lớn, "Cho nên cô vẫn luôn lừa tôi?"

Nghe nói như thế, Địch Lệ Nhiệt Ba nháy mắt an tĩnh lại, đầu não bị cồn làm cho hôn mê dần dần tỉnh táo lại, "Em không có..."

Hắn tiếp tục truy vấn: "Không phải cô nói thích tôi sao? Muốn cùng tôi sinh con sao? Tại sao bây giờ lại không muốn sinh cùng tôi nữa rồi?"

Ý thức được mình nói sai, Địch Lệ Nhiệt Ba chột dạ lắp bắp: "Em... em có nói sao?"

"Cô không nói sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cắn môi dưới, vô cùng gian nan nói: "Em không có..."

"Vậy tôi vừa rồi nghe được cái gì?"

"Là anh nghe lầm... A? Đúng rồi! Em uống say! Lão công, người ta đã nói rồi, lời nói khi uống say thì không thể tin được, không phải sao?"
"Được, cô uống say nên lời nói chắc chắn không thể tin, vậy cô bây giờ nói cho tôi biết, cô có nguyện ý sinh con cùng tôi hay không?"

Nhiệt Ba vừa há miệng chữ đầu tiên chính là: "Không..."

Dương Dương nhíu mày, "Không nguyện ý?"

"... Không thể nói như vậy được, em đương nhiên nguyện ý cùng anh sinh con, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp."

"Là ai tự đưa mình tới cửa?"

Địch Lệ Nhiệt Ba chớp mắt, "Là anh."

Dương Dương cười, "Trả đũa?"

"Em không có," Đầu óc Địch Lệ Nhiệt Ba mê man, xoay chuyển một trăm tám mươi độ khiến cho cô hiện tại có chút buồn nôn, "Lão công, anh hãy tin em, em muốn sinh con cùng anh. Thế nhưng bây giờ em còn phải diễn phim, chờ diễn xong bộ phim này, chúng ta liền sinh con, có được hay không?"

Dương Dương rõ ràng không tin, "Cô còn đang say, sao tôi có thể tin tưởng lời cô nói được? Trong lòng cô có phải là vẫn đang nghĩ muốn cùng tôi ly hôn đúng không?"
"Làm sao có thể! Em làm sao có thể nghĩ muốn ly hôn với anh? Anh muốn như thế nào mới có thể tin tưởng lời em nói đây?"

"Đợi cô tỉnh ngủ chắc chắn sẽ không nhớ được cái gì."

"Nhớ kỹ, em khẳng định sẽ nhớ kỹ. Hay là như vậy đi, em quay cho anh cái video để lưu chứng cứ được không?" Cô nhìn chung quanh, trong lúc nhất thời không tìm được điện thoại di động của mình, ngược lại lại thấy được điện thoại của Dương Dương ở đầu giường.

Một tay cầm lấy điện

thoại, mở ra màn hình quay video, mặt đối mặt với điện thoại nói: "Tôi, Địch Lệ Nhiệt Ba, ở đây cam đoan, chờ tôi quay xong bộ phim này, nhất định sẽ sinh đứa bé cho Dương Dương!"

Nói xong định lưu video.

Dương Dương một tay bắt được tay của cô.

"Cô yêu tôi không?"

"Yêu anh yêu anh yêu anh nhất!"

"Vậy cô muốn ly hôn với tôi không?" Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu giống như trống lúc lắc, "Không ly hôn, không ly hôn, đánh chết cũng không ly hôn!"
"Là lời nói thật tâm sao?"

"Thật lòng! So với việc em tự mình đi mua nhẫn kim cương còn thật hơn!" Dương Dương lúc này mới hài lòng, đưa tay cầm lấy điện thoại di động, lưu video vào trong máy, đứng dậy.

Thấy Dương Dương đứng dậy, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng bận bịu đứng dậy từ trên giường rời khỏi cái nơi nguy hiểm này.

Nhưng cô không để ý mình thật sự uống say, bỗng nhiên đứng dậy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, yếu đuối dựa vào trong ngực Dương Dương.

"Địch Lệ Nhiệt Ba, cô không phải..."

"Ọe —— "

Lời nói đột nhiên im bặt.

Dương Dương duỗi tay đem Địch Lệ Nhiệt Ba ôm ở trong ngực, gân xanh hằn lên thái dương, sắc mặt xanh trắng đan xen, dùng sức tự chủ và nhẫn nhịn của mình, nhịn rồi lại nhịn, mới không có đẩy Địch Lệ Nhiệt Ba ra.

"Đến cùng là cô đã uống bao nhiêu!"
—— ——

Ngày hôm sau, những tia nắng ngoài cửa sổ đầu tiên rải vào căn phòng. Địch Lệ Nhiệt Ba nằm trên giường ngủ mơ màng tỉnh dậy.

Ngay tầm mắt là một mảnh trắng xóa, đại não truyền đến cảm giác khó chịu khiến toàn thân cô đều không thoải mái.

Ráng chống đỡ lấy toàn thân suy yếu vô lực ngồi dậy, trên giường đệm chăn lộn xộn, một mảnh hỗn độn.

Địch Lệ Nhiệt Ba giật mình, nhìn cách trang trí của căn phòng này chắc không phải là phòng của mình.

Chuyện gì đã xảy ra? Đây là đâu?

Ngắm nhìn bốn phía, trước tủ quần áo có treo hai bộ trang phục, nhìn qua có chút quen mắt.

Tựa như là của... Dương Dương?

Đây là phòng của Dương Dương sao?

Nhưng, tại sao mình lại ở phòng của Dương Dương?

Địch Lệ Nhiệt Ba vén chăn lên đang chuẩn bị đứng dậy, lại phát hiện ở dưới chăn, mình vậy mà đã được đổi một bộ váy ngủ sạch sẽ thoải mái dễ chịu khác.
Cái này váy ngủ này không phải là của cô.

Có người thay quần áo cho mình sao?

Ai thay? Tại sao lại phải đổi?

Buổi tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Địch Lệ Nhiệt Ba vỗ vỗ đầu, vì hôm qua uống rượu nên đau đến chết đi sống lại. Trong thoáng chốc nhớ tới sự việc ngày hôm qua, sau khi đoàn làm phim kết thúc công việc, bởi vì Dương Dương cho nên đặc biệt uống một ly rượu, nghĩ muốn biến thành ma men để dọa cho cẩu nam nhân bất ngờ.

Có trời đất chứng giám, tối hôm qua trước khi đến cô thật sự chỉ uống một chút xíu! Là một chút mà thôi!

Tại sao chuyện phát sinh đêm hôm qua cô lại không thể nhớ rõ?

Mất đi ký ức khiến tâm cô loạn như ma.

Cô vội vàng cầm lấy điện thoại bên gối, mới vừa sáng màn hình, liền phát hiện trên màn hình có hai thông báo đứng đầu.
Là Dương Dương gửi tới.

—— Tối hôm qua cô yêu cầu quay video rồi gửi cho cô xem.

Tối hôm qua... Video?

Còn là do cô yêu cầu?

Cái video gì?

Địch Lệ Nhiệt Ba tay run rẩy ấn mở màn hình điện thoại, nhìn cái video Dương Dương gửi tới, phía trên rõ ràng viết: Địch Lệ Nhiệt Ba.avi.