Người có tuổi, sức khỏe hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút bệnh tật, ông nội Dương lúc còn trẻ làm lụng cực khổ, về già ốm đau bệnh tật cùng ùa đến.

Nằm suốt hai năm trong bệnh viện, một năm trước mới được chuyển về viện điều dưỡng, bắt buộc phải khám định kỳ mỗi tháng một lần.

Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của ông nội Dương dần dần chuyển tốt, bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra của ông nội Dương cũng càng ngày càng vui mừng.

"Ông à, sức khỏe gần đây của ông có chiều hướng chuyển biến rất tốt đẹp, chuyện này có quan hệ đến phương hướng trị liệu tinh thần, ông hãy cứ giữ vững tâm trạng này là được."

Dương phu nhân yên tâm, mỉm cười, nói: "Bác sĩ Triệu nói như vậy thì tôi an tâm rồi."

"Dương phu nhân cứ yên tâm, sức khỏe của ông khôi phục khá tốt, tiếp tục giữ vững thể xác và tinh thần vui vẻ, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."


Ông nội Dương cười nói: "Không hy vọng xa vời được sống lâu trăm tuổi, hiện tại tôi chỉ hy vọng nhìn thấy cảnh Dương Dương và Nhiệt Ba sớm khai chi tán diệp, làm ông già này trước lúc chết có thể bế lên thằng chắt trai đã cảm thấy mãn nguyện rồi."

"Hiện tại tình cảm vợ chồng bọn chúng càng ngày càng tốt, qua không bao lâu ba được sẽ bế chắt trai."

"Hy vọng được như thế."

Bác sĩ Triệu đưa Dương phu nhân và ông nội Dương cùng hai người trợ lý rời khỏi văn phòng, đứng trước cửa thang máy mà miệng còn mãi dặn dò ông nội Dương cần chú ý những việc trong ngày.

"Được rồi bác sĩ Triệu, tôi đại khái đều đã nhớ kỹ, cậu có chuyện gì thì cứ đi làm đi, không cần đưa."

Bác sĩ Triệu mỉm cười rời đi.

Ông nội Dương thở dài, cười, nói: "Trong khoảng thời gian này ít nhiều có con và Nhiệt Ba, nên cái thân giả này mới đỡ nhanh như vậy, lúc trước con còn không muốn Dương Dương và Nhiệt Ba kết hôn, hiện tại thế nào?"


"Ba xem ba kìa, hiện tại sao càng ngày ba càng thích lôi chuyện cũ ra nói vậy? Con bé Nhiệt Ba xác thật không tệ, phía trước là mắt con bị mờ, ba yên tâm, sau này con sẽ đối xử tốt với con bé, có con ở đây, không ai có thể khi dễ con bé, ba vừa lòng chưa."

Đinh ――

Cửa thang máy mở ra.

Trong thang máy, một cậu bé ba bốn tuổi đáng đứng dựa sát góc né tránh người lớn.

Dương phu nhân và ông nội Dương hơi ngẩn người ra, nhìn cậu bé trong thang máy kia, bốn mắt liếc nhau.

"Đây là con cái nhà ai, sao lại để đi một mình ở nơi này?"

Cậu bé trong thang máy chậm rãi ngẩng đầu lên, một đôi mắt to đen nhánh ướŧ áŧ nhìn thẳng vào bốn người lớn đang chuẩn bị đi vào trong thang máy, hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.

Bốn người bước vào thang máy.

Người lớn tuổi mà, đã lâu chưa thấy trẻ con, còn lớn lên đáng yêu như vậy, luôn luôn là mềm lòng, tò mò cười hỏi: "Cậu bạn nhỏ, sao chỉ có mình con ở đây thôi vậy?"


Đứa trẻ không trả lời cũng không để ý đến ông nội Dương, Dương phu nhân lại hỏi: "Cha mẹ con đâu?"

"Đang ở trên lầu."

Giọng nói của trẻ con rất non nớt còn chưa nói rõ ràng, nhưng thái độ rất tệ, không lễ phép, mắt không nhìn người, cho dù đáng yêu đáng yêu cách mấy cũng không có ai thích một đứa trẻ hỗn hào vô lễ, vừa thấy là biết bị người nhà chiều hư.

"Muốn đi tìm ba."

"Vậy ba con ở chỗ nào?"

"Ba đang đi làm ở công ty, muốn đi tìm ba, bắt ba chịu trách nhiệm đối với mẹ."

Dương phu nhân nhìn ông nội Dương.

"Con còn nhỏ như vậy, biết cái gì kêu là chịu trách nhiệm sao? Nhanh đi tìm mẹ của con đi, khẳng định mẹ của con cũng đang phát điên vì tìm con đó."

"Không đi, muốn tìm ba, muốn hỏi ba, tại sao mấy năm nay lại vứt bỏ mẹ con!"

Đinh ――

Thang máy ngừng ở lầu một.
Dương phu nhân đỡ ông nội Dương, nói với trợ lý: "Anh dẫn đứa bé này đến khu tiếp tân đi, nhờ y tá giúp đỡ tìm mẹ và người nhà đứa nhỏ này."

Trợ lý nắm tay cậu bé, thấp giọng trả lời: "Dạ, phu nhân."

Nhưng đứa bé kia không muốn, túm thang máy vịn không chịu đi, hét lên: "Ông buông ra! Con muốn đi tìm ba! Muốn đi tìm Dương Dương , hỏi tại sao lại muốn vứt bỏ mẹ con!"

Bước ra cửa thang máy, Dương phu nhân và ông nội Dương dừng bước chân.

"Dương Dương ?"

Ông nội Dương dẫn đầu phản ứng, hỏi lại cậu bé kia: "Ba con tên là Dương Dương ?"

Ấn đường Dương phu nhân nhíu chặt: "Ba, chắc là trùng tên trùng họ thôi?"

"Đúng vậy! Ba con tên là Dương Dương , là ông chủ của tập đoàn Dương thị!"

Đừng nhìn đứa bé này mới ba bốn tuổi, nhưng mở miệng, từng câu từng chữ một chút cũng không hàm hồ, đều nói được rõ ràng rành mạch.
Hai người trợ lý nghe xong ngu người tại chỗ, nhìn ông nội Dương.

Ông nội Dương là ai, là người đã lăn lê bò lết trong thương trường đầy mưu mô xảo quyệt, vừa nghe là biết có người cố ý dạy cho đứa bé này nói. Nếu không, một đứa bé ba bốn tuổi làm sao có thể tổ chức cú pháp rõ ràng thuận tai đến như vậy.

Sắc mặt trầm xuống, nhìn đứa bé, thiếu vài phần hiền lành, nhiều vài phần nghiêm khắc có thể nói là đề phòng cùng chán ghét.

"Cậu bạn nhỏ, ai nói cho con, ba của con tên là Dương Dương ?"

"Vừa rồi ở trên lầu nghe được, mẹ mang con tới bệnh viện làm xét nghiệm ADN, bác sĩ nói, Dương Dương chính là ba của con!"

Ông nội Dương ấn đường nhíu chặt, nắm chặt cây gậy trên tay.

Dương phu nhân lo lắng nhìn sắc mặt ông nội Dương, hỏi lại cậu bé kia: "Mẹ con ở lầu mấy? Ông bà đưa con đi lên được không?"
"Không, muốn đi tìm ba, mấy người đừng ngăn cản, tránh đường!" Cậu bé giương nanh múa vuốt, muốn nhào lên đẩy ông nội Dương chạy ra bên ngoài.

"Đi tìm mẹ của con trước, sau đó sẽ mang con đi tìm ba." Sắc mặt ông nội Dương càng trầm xuống, lại bước vào thang máy.

Rốt cuộc đứa bé còn nhỏ, vẫn là biết sợ, do do dự dự nói ra tầng lầu mẹ mình đang ở.

Thấy ông nội Dương không phải nói giỡn, Dương phu nhân cũng không dám lên tiếng.

Thang máy từ từ chạy lên trên, tới tầng lầu xét nghiệm ADN, cửa thang máy mới vừa mở ra, một người phụ nữ trẻ biểu tình hoảng loạn đứng ở trước cửa thang máy, thấy cậu bé đứng trong thang máy, nước mắt rơi đầy mặt lôi đứa trẻ ra khỏi thang máy, ngồi xổm xuống ôm vào trong lòng ngực.

"Đồng Đồng! Con đi đâu! Con làm mẹ sợ muốn chết!"
Đồng Đồng được mẹ ôm còn già mồm: "Con muốn đi tìm ba, hỏi ba tại sao mấy năm nay lại muốn vứt bỏ mẹ!"

"Con nói bậy gì đó?"

"Con đứng ở cửa nghe hết rồi, đừng nghĩ con là con nít nên cái gì cũng đều không hiểu, bác sĩ nói người có tên trong báo cáo xét nghiệm ADN chính ba con, con là con trai của ba Dương Dương , đúng không?"

Người phụ nữ trẻ thở dốc im lặng một lát, chú ý tới bốn người từ thang máy ra tới, ngẩng đầu, lau khô nước mắt, nắm tay Đồng Đồng, nói lời cảm ơn với ông nội Dương.

"Thằng bé tuổi còn nhỏ, nghịch ngợm, cảm ơn ông dẫn thằng bé đến đây."

Nếp gấp trên trán của ông nội Dương càng thêm khắc sâu, bốn người trong thang máy, đứa bé đó được trợ lý dẫn dắt, tại sao cô ta lại cảm ơn ông, mà không phải người đang nắm tay con trai cô ta.

"Cô là Hứa Vi Nhân?"
Hứa Vi Nhân cúi đầu cười nói: "Là tôi."

"Thằng bé nói cha của nó là Dương Dương ?"

Hứa Vi Nhân hơi giật mình, nhìn Đồng Đồng, cho thằng bé một ánh mắt cảnh cáo, cười tươi, nói: "Ông đừng nghe, trẻ con nói bậy thôi."

"Mẹ, con không nói bậy!"

Đồng Đồng thấy mẹ nói mình như vậy, tính tình nổi lên, không chịu đựng được nên hét lớn lên: "Con không phải trẻ con hai ba tuổi, con nghe rõ ràng rành mạch, Dương Dương chính là ba con! Còn nữa, tờ báo cáo xét nghiệm ADN kia ở trong túi của mẹ, con nhìn thấy tận mắt!"

Hứa Vi Nhân làm bộ cho thằng bé một ánh mắt nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại hồi hộp.

Đồng Đồng rụt cổ, không phục lắm đành câm miệng không nói lời nào.

Đứng ở một bên quan sát hết thảy, ông nội Dương và Dương phu nhân xem như đã nghe rõ.

Hứa Vi Nhân mang theo con trai tới bệnh viện làm xét nghiệm ADN, mà đối tượng xét nghiệm ADN, chính là Dương Dương .
Ông nội Dương vươn tay, ra lệnh: "Xét nghiệm AND, đưa cho tôi."

"Ông..."

"Tôi là ông Dương Dương ."

"Tôi là mẹ Dương Dương ."

Hứa Vi Nhân giật mình, vội che ở trước người Đồng Đồng, như sợ bọn họ sẽ bắt mất con cô ta vậy: "Thì ra là Dương phu nhân và Dương lão tiên sinh, trẻ con nói mọi người nghe một chút cho có là được, không thể coi là sự thật."

"Tôi còn chưa già cả tới mức mắt mờ hồ đồ, thật hay giả trong lòng tôi tự biết, cô đừng đứng đó khua môi múa mép."

Ông nội Dương lấy khí thế trong thương trường mấy chục năm nay ra, mặt mũi tự mang mũi nhọn, hơi có sát khí, làm người khó có thể nhìn thẳng, ra lệnh thêm lần nữa: "Xét nghiệm AND, đưa cho tôi, đừng để tôi hành động."

Hứa Vi Nhân do dự cũng im lặng.

"Cô phải biết rằng, tôi muốn có được tờ xét nghiệm ADN trên tay cô, cũng không cần nhất thiết phải thông qua chính tay cô đưa tôi mới có thể lấy được..."
Hứa Vi Nhân cắn chặt môi dưới, từ trong túi xách lấy ra một tờ xét nghiệm ADN, khép mắt nhíu mày đưa cho ông nội Dương. Biểu tình như bị ép buộc, bị ức hiếp, ông nội Dương nhìn càng không ưa.

"Bốn năm trước, cái đếm trước khi con ra nước ngoài định cư, uống quá say nên được bạn bè đưa đến khách sạn Hilton, người bạn đó có khả năng đưa sai phòng, đưa con đến trong phòng Dương Dương . Con uống nhiều quá, Dương Dương cũng uống nhiều, đêm đó không biết đã xảy ra cái gì... Sáng sớm hôm sau, con phát hiện..."

Hứa Vi Nhân không nói tiếp, như gặp phải chuyện khó có thể mở miệng nói thành lời.

"Con định cư ở Mỹ không bao lâu, thì phát hiện bản thân mang thai."

Ông nội Dương tùy ý nhìn nhìn, quan sát sắc mặt cô ta: "Chuyện tôi đại khái đã hiểu, tờ báo cáo xét nghiệm này tôi tạm thời giữ, mấy người làm xét nghiệm AND kia nếu dám làm giả, kết quả... Đến lúc đó, cô và mấy bác sĩ kia tự giải quyết cho tốt."
Nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.

Hứa Vi Nhân biểu tình đầy nôn nóng gọi lại: "Nếu Đồng Đồng thật sự là con trai của Dương Dương thì sao?"

Ông nội Dương quay đầu lại, nhìn cô, đáy mắt đầy sát khí làm không khí xung quanh kết băng, hiện ra nồng đậm cảnh cáo.

"Tôi sẽ liên lạc lại, nhưng trước khi biết kết quả, cô và đứa con đó của cô đều không được quyền xuất hiện trước mặt Dương Dương và Nhiệt Ba. Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo với mẹ con cô!"

Dương phu nhân âm trầm liếc mắt nhìn Hứa Vi Nhân, đỡ ông nội Dương rời đi.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Đồng Đồng ngửa đầu nhìn Hứa Vi Nhân: "Mẹ, bọn họ là người nhà của ba hả?"

Hứa Vi Nhân không hề chớp mắt nhìn cửa thang máy, nói: "Đúng vậy, bọn họ là người nhà của ba con, nhưng có một người phụ nữ cản trở mẹ con mình gặp ba, cũng không cho con nhận ba. Bằng không mẹ con mình đã vào ở chung với ba con."
"Người phụ nữ đó là ai? Tại sao lại không cho mẹ con mình được gặp ba? Tại sao người đó lại độc ác đến như vậy?".

Hứa Vi Nhân ngồi xổm xuống vuốt khuôn mặt nhỏ đầy non nớt của Đồng Đồng, nói: "Đồng Đồng, đừng hỏi, sau này mẹ sẽ nói cho con biết tất cả."

Đợi có kết quả, cô sẽ chờ Dương Dương ly hôn với Địch Lệ Nhiệt Ba, đạp cô ta xuống vũng bùn. Khi đó cô sẽ hiên ngang ngồi trên vị trí thiếu phu nhân nhà họ Dương, con trai của cô sẽ là người thừa kế gia sản trăm tỷ. Lúc đó còn có ai dám nói gì đó với cô, cô muốn dẫm đạp tất cả lũ người khi dễ cô.

Đồng Đồng nhìn Hứa Vi Nhân, nặng nề gật đầu.

Trong thang máy, không có một ai nói chuyện.

Thẳng đến khi lên xe, ông nội Dương mới trầm giọng nói: "Gọi Dương Dương trở về nhà ngay."

"Ba, chuyện này..."
"Ba nói, gọi Dương Dương trở về nhà ngay!"

Không thể cãi lời, Dương phu nhân đành gọi điện thoại cho Dương Dương , kêu anh hiện tại về nhà một chuyến.

Nhận được cuộc gọi từ mẹ, Dương Dương còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông nội kêu anh về nhà, nhất định là có việc gấp.

Nhanh chóng chạy về nhà, mới vừa vào cửa đã nhận thấy được không khí trong nhà không thích hợp.

Bác Trần nói cho anh ông nội đang ở trong phòng làm việc trên lầu chờ anh, cũng ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, kêu anh cẩn thận.

Dương Dương im lặng lên lầu, đáy lòng lại đầy nghi hoặc, không biết ông nội tìm anh có chuyện gì?

Đi vào phòng, ông nội Dương và Dương phu nhân đang ngồi ở trên ghế sô pha, biểu tình nghiêm túc, thấy anh vào cửa, đẩy một phần báo cáo xét nghiệm ADN ra ở trước mặt Dương Dương .
Ông nội Dương nắm chặt gậy chống, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Dương Dương : "Nhìn đi, sau khi xem xong thì giải thích rõ ràng cho ông, rốt cuộc mọi chuyện là sao?"

Từ trước đến nay, ông nội Dương không thích những thành phần trong nhà có tiền lại không biết tiến tới chỉ biết ăn chơi trác táng.

Lúc ông còn trẻ thường xuyên nhìn thấy những thành phần đó ỷ vào trong nhà có tiền làm xằng làm bậy, vung tiền như rác, điên cuồng chơi đàn bà, kết cục mấy người đó ra sao, ông tận mắt nhìn thấy, không một ai trong đó có kết cục tốt.

Toàn tan nhà nát cửa vì đàn bà, không thì dính vào hút chích, có người còn ngồi xổm trong nhà lao. Ông rút ra kinh nghiệm, một gia tộc muốn kéo dài sự giàu có, thì tuyệt đối không thể xuất hiện một cái ăn chơi trác táng trong nhà.

Cho nên, từ nhỏ đến lớn, ông nội Dương dạy dỗ tương đối nghiêm khắc đối với cha của Dương Dương và Dương Dương .
Dương Dương nhìn thoáng qua tờ xét nghiệm ADN, ánh mắt dừng lại ở năm chữ màu đò đỏ được đóng dấu to dùng " xác nhận là con ruột ".

"Hôm nay mẹ đi với ông con đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ, trùng hợp gặp một đưa trẻ gọi là Đồng Đồng, thằng bé nói đi với mẹ đến bệnh viện làm xét nghiệm AND. Mẹ và ông cũng gặp được mẹ đứa bé đó, là người con quen, chính là Hứa Vi Nhân. Cô ta nói đứa trẻ đó là của con, bốn năm trước từng có một đêm tình với con, tờ xét nghiệm ADN cũng là lấy từ trên tay cô ta lại đây."

Dương Dương thả tờ xét nghiệm ADN kia xuống, giọng điệu bình tĩnh trước sau như một, nghe không ra có bất kỳ phập phồng dao động nào.

"Thật là vừa khéo?"

"Con có ý gì?"

"Bệnh viện lớn như vậy, tại sao lại đứa trẻ đó lại vừa khéo đụng vào mọi người."
"Ý của con là...?"

Dương Dương giải thích nói: "Mẹ, tờ xét nghiệm ADN này là giả, tất cả đều là âm mưu kế hoạch của Hứa Vi Nhân."

Dương phu nhân và ông nội Dương nhìn nhau: "Sao con biết đây là giả?"

"Lần trước, con và Nhiệt Ba đến dự tiệc tại nhà họ Giang, Hứa Vi Nhân cũng từng đưa cho con một tờ xét nghiệm AND giống như vầy. Con đã điều tra qua, là giả. Hơn nữa, cô ta hãm hại đẩy Nhiệt Ba vào bể bơi, người đàn ba Hứa Vi Nhân này tâm địa độc ác, không phải loại người tốt đẹp như bề ngoài."

"Đẩy Nhiệt Ba xuống nước? Chính là tiệc sinh nhật của Giang Thành?"

"Đúng vậy."

Ông nội Dương vỗ mạnh cái bàn, tức giận mắng: "Người đàn bà này quả thực độc ác! Con làm rất đúng, nên phong sát cô ta!"

"Nhưng tại sao cô ta lại muốn tiếp tục bịa đặt đến trước mặt ông và mẹ?"
"Có thể là cảm thấy mẹ và ông nóng lòng muốn ôm cháu, cho nên dùng chiêu xét nghiệm ADN này lừa hai người..."

"Đúng rồi."

Ông nội Dương dựa vào mấy câu này của Dương Dương cũng đã phán đoán ai đúng ai sai, Dương Dương chính là đứa cháu đích tôn do chính tay ông nuôi lớn, thằng bé nói dối hay nói thật, trong lòng ông rõ ràng hơn ai hết.

"Tờ xét nghiệm ADN này mặc kệ là thật là giả, tuyệt đối không thể để Nhiệt Ba biết."

"Đúng, đúng, đúng..."

Dương phu nhân cũng vội nói xem vào: "Chuyện này trăm triệu không thể để Nhiệt Ba biết, con bé rất háo thắng, tâm tư lại tinh tế, con mà để con bé biết việc này, không biết con bé sẽ làm cái gì nữa đâu..."

Vết nhăn giữa trán của ông nội Dương nhíu chặt, nặng nề thở dài: "Chuyện này cứ như vậy đi, nhất định không được để Nhiệt Ba biết, Dương Dương , con bận chuyện công ty, chuyện này để ông và mẹ con giải quyết, con không cần phải xen vào."
Dương phu nhân đồng ý: "Đúng vậy, chuyện này con không cần phải xen vào, mấy năm nay, loại đàn bà giống Hứa Vi Nhân mẹ nhìn thấy nhiều, cũng nghe thấy nhiều, mẹ giúp con giải quyết."

Nghe ông nội Dương và Dương phu nhân nói như vậy, Dương Dương gật đầu, đồng ý.

Chuyện này ông Dương không trì hoãn lâu, không muốn kéo dài sợ xảy ra nhiều chuyện rắc rối khác. Ngay ngày hôm sau, đã mang theo mẫu máu của Dương Dương đến một bệnh viện tư nhân có thể tin tưởng được.

Cũng mang theo mẹ con Hứa Vi Nhân lại đây.

Loại trường hợp này, trẻ con không nên biết nhiều, sau khi y tá rút một ống máu, đã dẫn thằng bé sang phòng cách vách nghỉ ngơi.

"Lão tiên sinh..."

"Chuyện này nếu tôi đã biết, sẽ nhất định tra đến cùng, cô nói đứa nhỏ này là của Dương Dương , như vậy hôm nay, ở dưới mí mắt của tôi, lại làm một lần xét nghiệm AND, tôi muốn mọi chuyện rõ ràng minh bạch."
Hứa Vi Nhân biết, hiện tại là thời khắc mấu chốt, cô không sợ nghiệm xét nghiệm ADN, chỉ cần ông nội Dương nguyện ý sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, cho con cô một danh phận là được.

"Vậy nếu, Đồng Đồng thật sự là cháu cố của ông thì sao? Ông sẽ cho thằng bé vào hộ khẩu nhà họ Dương..."

Ông nội Dương liếc cô, cắt ngang: "Trừ khi tôi chết."

"Chỉ có con của Nhiệt Ba mới là cháu cố của tôi, chỉ có vợ hợp pháp của cháu nội tôi mới có tên trong hộ khẩu, chỉ có con do Địch Lệ Nhiệt Ba sinh, tôi mới nhận làm cháu. Đương nhiên, nếu đợi lát nữa kiểm tra ra, thật sự là con của Dương Dương , tôi cũng sẽ không bạc đãi mẹ con hai người."

"Nhà họ Dương có rất nhiều bất động sản, mẹ con hai người chọn một căn vào ở đi. Tôi chỉ chu cấp tiền ăn học cho đứa nhỏ, sau khi tròn mười tám tuổi thì tự sinh tự diệt."
Ý nói, mặc kệ đứa nhỏ có phải là con của Dương Dương hay không, nhưng con ngoài giá thú đều không thể đặt chân vào hộ khẩu nhà họ Dương, nhưng sẽ cho một căn nhà để sống, và chỉ chu cấp đến năm đứa trẻ đó tròn mười tám tuổi.

Hứa Vi Nhân sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, làm cách nào cũng ngăn không được.

Cô có chết cũng chưa từng nghĩ tới, một ông già tóc trắng xóa, lại không hề có kiên nhẫn và tình cảm dành cho trẻ con như vậy, rõ ràng là huyết thống nhà họ Dương, tại sao lại muốn nuôi nấng ở bên ngoài mà không phải ở trong nhà họ Dương?

Một căn nhà, một số tiền chu cấp đến năm mười tám tuổi... Chỉ có như vậy mà muốn đuổi cổ mẹ con cô sao?

"Lão tiên sinh, nếu là bởi vì tôi, tôi có thể bảo đảm với ông, chỉ cần ông cho phép Đồng Đồng bước vào nhà họ Dương, sau này tôi có thể không liên lạc Đồng Đồng nữa, hoàn toàn cắt đứt quan hệ."
Dương phu nhân cười khinh miệt.

"Tôi thường xuyên nghe nói vợ chồng ly hôn, cho dù người mẹ không cần gia sản cũng muốn con, không biết có bao nhiêu người mẹ khóc lóc vang xin chỉ để đoạt được quyền nuôi nấng. Tại sao đến lượt Hứa tiểu thư, lại tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ, cũng muốn nhét con mình vào nhà họ Dương? Huống chi còn là đứa con trai do chính cô tự nuôi dưỡng trong suốt bốn năm, Hứa tiểu thư thật nhẫn tâm."

Hứa Vi Nhân cắn chặt môi dưới. Đó là một miếng thịt rơi từ trên người cô xuống, sao cô có thể nhẫn tâm đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với thằng bé, từ đây chỉ là người lạ.

Nhưng cái chính là thái độ cứng đờ cùng thờ ơ của ông nội Dương, nói rõ ràng, cô chỉ có thể dùng cái này làm lợi thế, ý đồ hòa tan trái tim sắt đá kia của ông nội Dương.
"Tôi xác thật không đành lòng, nhưng lúc thằng bé còn rất nhỏ, vẫn luôn hỏi tôi ba của bé ở nơi nào, ở nhà trẻ bé bị bạn bè cùng tuổi khi dễ, nói bé là đứa con hoang không ba, mỗi lần tôi đến đón thằng bé đều..."

Hứa Vi Nhân im lặng, sửa sang lại cảm xúc, thở sâu, nói: "Cho nên bất luận như thế nào, tôi cũng không thể làm thời thơ ấu của thằng bé có thiếu hụt, tôi nhất định phải tìm ba cho con tôi."

"Thì ra là như thế này sao..."

Dương phu nhân cười lại không đạt đáy mắt: "Vậy ý Hứa tiểu thư nói là tôi trách oan cô phải không?"

Hứa Vi Nhân nghẹn ngào không nói gì.

Hồi lâu, mới nhìn về phía ông nội Dương.

"Lão tiên sinh, tôi là thật sự rất muốn làm Đồng Đồng có một gia đình, tôi không sao cả, chỉ cần Đồng Đồng hạnh phúc là được. Nếu nguyên nhân chính là bởi vì Dương thiếu phu nhân, tôi có thể đi cầu cô ấy, tôi cũng có thể giải thích với cô ấy. Năm đó thật sự là Dương Dương say rượu không biết gì nên mới... Bất kỳ yêu cầu nào từ cô ấy tôi cũng đều có thể tiếp thu!"
Ông nội Dương chậm rãi mở đôi mắt: "Hứa tiểu thư, xin cô nhận biết rõ ràng một điều, hiện tại chuyện này và Nhiệt Ba không có một chút quan hệ, cô đừng chuyện gì cũng đều đẩy lên trên người con bé, còn nữa, không cho Đồng Đồng vào cửa chính là tôi, cô đi cầu xin con bé làm gì?"

"Tôi chỉ là..."

"Được rồi, cô nói nhiều như vậy tôi nghe cũng đủ rồi, cũng hiểu rồi, cô muốn cho Đồng Đồng vào cửa, vậy phải đợi có kết quả giám định, trước đó tôi hy vọng cô yên lặng một chút, đừng quấy rầy đến người khác."

Hứa Vi Nhân bị đánh gãy lời nói, trên mặt xanh trắng đan xen, nhưng bị sự uy nghiêm của ông nội Dương áp bức, đành phải im miệng, chờ đợi kết quả xét nghiệm ADN.

Kết quả xét nghiệm ADN yêu cầu 7 đến 10 tiếng, nhưng có mặt của ông nội Dương, bệnh viện nhanh chóng hoàn thành càng sớm càng tốt, cho nên chỉ sau ba tiếng đã có kết quả.
Ngồi yên trong ba giờ, toàn bộ trong phòng nghỉ không một ai phát ra tiếng động ngoài âm thanh hít thở. Sau khi chờ đợi trong ba tiếng, kết quả xét nghiệm ADN đã được đưa đến tận tay ông nội Dương.

Nét mặt Hứa Vi Nhân nhìn không ra bất kỳ cảm xúc hoảng loạn gì.

Xét nghiệm ADN cô đã làm hai lần, Đồng Đồng chính là con của Dương Dương , không có khả năng xảy ra sai lầm.

Ông nội Dương nhìn kết quả xét nghiệm, tám chữ to đùng " xác nhận không có quan hệ huyết thống " được đóng mộc đỏ đưa cho Hứa Vi Nhân xem.

"Hứa tiểu thư, tôi không biết ngày hôm qua tại sao cô lại muốn đưa tờ xét nghiệm ADN giả kia cho tôi, nhưng hiện tại tôi nghĩ mọi chuyện đã quá rõ ràng, đứa trẻ không phải là con ruột của Dương Dương , càng không có chút dính dáng gì đến huyết thống nhà họ Dương."
"Xác nhận không có quan hệ huyết thống" tám chữ cái được đóng mộc đỏ to giống như tám lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào trong tim Hứa Vi Nhân.

Cô lắc đầu, không thể tin tưởng, hét lên: "Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Tôi mang thằng bé đi làm xét nghiệm AND đến hai lần. Cả hai đều cho ra kết quả là của Dương Dương , sao có thể vừa đến cái bệnh viện này, kết quả không phải của Dương Dương là sao?"

Dương phu nhân mỉm cười, nói: "Hứa tiểu thư, đây cũng là điều chúng tôi muốn hỏi cô, tại sao kết quả giám định của ba bệnh viện lại không giống nhau? Nhưng không sao, chúng tôi đã giữ tờ xét nghiệm AND của bệnh viện kia làm bằng chứng để báo cảnh sát, tôi nghĩ cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng, rốt cuộc cái nào thật, cái nào là giả."

Ông nội Dương và Dương phu nhân nói những gì, Hứa Vi Nhân một chữ cũng không nghe lọt tai. Trong mắt chỉ có tám chữ cái đỏ tươi nằm trên tờ báo cáo xét nghiệm ADN kia.
Xác nhận không có quan hệ huyết thống.

"Không có khả năng! Đứa trẻ là của Dương Dương , Đồng Đồng là con trai ruột của Dương Dương ! Buổi tối ngày đó tôi có cảm giác, ngày hôm sau tỉnh lại, tôi cũng xác thật là ở trong phòng Dương Dương . Tôi hỏi qua nhân viên khách sạn, người ở trong phòng đó xác thật là Dương Dương ..."

Cô chậm rãi lắc đầu, không chấp nhận được sự thật này: "Không đúng, thằng bé chính là của Dương Dương , báo cáo xét nghiệm ADN này là giả!"

Hứa Vi Nhân nhìn ông nội Dương, đôi mắt đỏ hơn phân nửa, hét lên: "Nhất định là hai người lừa gạt tôi! Mấy người không muốn Đồng Đồng vào nhà họ Dương. Cho nên mấy người kêu bác sĩ làm giả xét nghiệm ADN tới lừa gạt tôi!"

"Được, nếu cô nhận định xét nghiệm ADN là giả, không sao..."

Ông nội Dương nhìn Dương phu nhân, phân phó: "Báo cảnh sát."
Dương phu nhân gật đầu, ra cửa kêu trợ lý báo cảnh sát.

Thực mau, cảnh sát đã tới bệnh viện.

Sau khi hiểu biết mọi chuyện, ông nội Dương yêu cầu cục cảnh sát làm thêm một lần xét nghiệm ADN.

Cảnh sát đồng ý, cũng mang theo mẫu máu của Dương Dương và mẫu máu của con trai Hứa Vi Nhân về cục cảnh sát.

"Hứa tiểu thư, tôi nghĩ chắc cô sẽ vừa lòng với kết quả từ cục cảnh sát."

Hứa Vi Nhân vẫn kiên cường trấn định: "Tôi đương nhiên tin tưởng cảnh sát."

"Vậy là tốt rồi, chúng ta chờ kết quả kiểm tra từ phía cảnh sát."

Đêm nay, Hứa Vi Nhân trắng đêm chưa ngủ, trong đầu đều nhớ đến tám chữ cái đỏ to đùng kia.

Xác nhận không có quan hệ huyết thống.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô gấp gáp gọi điện cho Giang Hoài, hỏi anh tại sao lại thế này.

Nhưng từ sau khi gây chuyện ở nhà họ Giang, Giang Hoài không có liên lạc với cô nữa, thậm chí ngay cả điện thoại của cô cũng không tiếp.
Tới giờ khắc này, Hứa Vi Nhân như hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Tưởng rằng đã nắm chặt một người, đùa bỡn trong lòng bàn tay, thật ra chỉ là do anh ta cho phép cô đùa bỡn.

Hiện tại anh ta mệt mỏi, không muốn chơi nữa, cảm thấy cô đã không có giá trị lợi dụng, một chân đá cô văng ra khỏi cuộc sống anh ta.

Thiệt tình đổi thiệt tình, đây là những gì Giang Hoài đã từng nói với cô trong khoảng thời gian cô nghĩ rằng anh ta yêu cô say đắm, cô muốn gì anh ta cũng chiều...

Cũng không sai.

Thật là thiệt tình đổi thiệt tình.

Cô không có yêu, thì làm sao có thể đổi lấy con tim chân thành của Giang Hoài?

Tự cho là đúng, xứng đáng bị người khác chơi đến xoay quanh.

――――

Buổi trưa ngày hôm sau, cục cảnh sát báo cáo kiểm tra ra tới kết quả, kêu mọi người có liên quan đến sở, công bố báo cáo kết quả xét nghiệm AND trước mặt mọi người.
"Dương lão tiên sinh, theo kết quả báo cáo xét nghiệm ADN biểu hiện, cháu trai Dương Dương của ông, và cậu con trai tên Đồng Đồng của Hứa Vi Nhân tiểu thư, không có quan hệ cha con."

Ông nội Dương gật đầu cảm ơn.

"Nhưng là Hứa tiểu thư lại nói, từng làm hai lần xét nghiệm AND ở hai bệnh viện khách nhau, kết quả đều chỉ con trai của cô ta và cháu trai tôi là quan hệ cha con. Tôi có lý do tin tưởng đây không phải là ngẫu nhiên, hy vọng cảnh sát có thể giúp tôi phá giải câu đố này."

"Chúng tôi sẽ mau chóng tiến hành điều tra."

"Phiền toái."

Dương phu nhân đỡ ông nội Dương đứng dậy.

Hứa Vi Nhân cầm tờ giấy xét nghiệm ADN, thất hồn lạc phách ngồi tại chỗ, tay chân run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, tinh thần và sức lực toàn thân đang trong trạng thái tan vỡ.

"Hứa tiểu thư, nếu mẹ con cô và Dương Dương không có quan hệ, như vậy về sau, xin cô đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt Dương Dương và Nhiệt Ba, càng không cần vì bước vào nhà họ Dương mà tìm mọi cách thương tổn Nhiệt Ba, phá hư quan hệ vợ chồng hai đứa. Nếu không, không đơn giản chỉ là phong sát bình thường như vậy thôi đâu!"
Ông phải nhanh chóng làm hai đứa cứng đầu cuồng công việc kia có cháu cho ông bồng mau mau mới được. Sau lâu như vậy mà hai đứa còn chưa có tin tức gì là sao?

Hay Dương Dương có vấn đề, làm nhiều quá t*ng trùng yếu?

Không được, ngày mai phải mang nó đến bệnh viện kiểm tra ông mới yên tâm!!!!

Haizzz!!! Hai đứa đó còn để cái thân già này lo đến chừng nào nữa đây.

Hết chương 70

Ad có lời muốn nói: Thật ra, bệnh viện không làm giả báo cáo, mà là do HVN nhận định mẫu tóc kia là của Dương Dương thôi. Kết quả 2 tờ xét nghiệm ADN trước của cô ta là thật, chẳng qua đó là của người đàn ông khác, không phải mẫu của Dương Dương thôi.