Đang trên đường đến công ty, Địch Lệ Nhiệt Ba xem như đã hiểu biết khá rõ ràng chuyện xảy ra tối hôm qua. May mắn An Nhã và nhân viên đều là người có kinh nghiệm, thực mau đã ngửi được tin tức bôi đen Giang Niệm sau khi hashtag #Giang Niêm ~ thiếu gia nhà giàu đời thứ hai# leo lên hot search không giống bình thường.

An Nhã ở trong giới xem như tay già đời, có mối quan hệ không tệ với các nhà truyền thông lớn nhỏ và những toàn soạn. Chỉ một đêm đã biết rõ là ai làm trò sau lưng nghệ sĩ công ty mình, chỉ là còn chưa có có thể hỏi thăm được rốt cuộc là ai ở sau lưng tiêu tiền thuê công ty IT bôi đen Giang Niệm.

Nhận được tên công ty IT mà An Nhã gửi đến, Địch Lệ Nhiệt Ba nghi hoặc, là một công ty IT rất có thực lực, theo cô biết, giá không thấp.

Ai có thù sâu hận lớn với cô, hay là với Giang Niệm đến mức ra giá cao tới bôi đen nghệ sĩ công ty cô?


“An Nhã, sao lại thế này?” Vừa đến công ty, Địch Lệ Nhiệt Ba gấp không chờ nổi đi đến văn phòng An Nhã.

An Nhã mới vừa cắt đứt một cuộc gọi, ấn đường nhíu chặt: “Sau lưng là ai chị còn chưa có điều tra ra, nhưng em cứ yên tâm, loại này tin tức bôi đen này đều là bắt gió bắt bóng không khơi dậy nổi sóng gió gì đâu.”

Nghe An Nhã nói như vậy, lúc này Địch Lệ Nhiệt Ba mới nhẹ nhàng thở ra.

“Giang Niệm đâu?”

“Sáng sớm thằng bé đã có mặt rồi, hiện tại chắc là đang ở phòng luyện nhảy... Đợi một chút...”

Di động An Nhã run run, màn hình sáng lên, ánh mắt vừa nhìn đến nội dung trên màn hình đột nhiên giật mình kinh hoảng, vội vàng đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ đi ra ngoài.

Địch Lệ Nhiệt Ba không rõ nguyên do: “Chị! Từ từ, có chuyện gì vậy?”

“Hồi sáng chị đã dặn dò Giang Niệm hơn 800 lần, kêu thằng bé đừng quá để tâm đến những bình luận, những tin tức trên mạng, cũng đừng quá chú ý đến chuyện này, sao lại thằng bé lại không nghe lời... Trời ơi! Tức quá đi...”


Công ty cũng không lớn, một tầng lầu đều quanh quẩn vang lên âm thanh trách cứ của An Nhã.

Khi An Nhã nổi điên, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không dám nhiều lời, đi tò tò theo An Nhã, e sợ cho cô ra tay quá tàn nhẫn, ăn tươi nuốt sống Giang Niệm.

Đẩy ra cửa phòng luyện nhảy, Giang Niệm ngồi dưới đất, tay cầm di động.

Nhìn thấy một màn này, An Nhã giận sôi máu, bước nhanh lên, giật lấy di động, màn hình giao diện còn dừng lại dòng tin trả lời bình luận trên Weibo.

“Giang Niệm, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi hả? Sao em lại cứng đầu đến như vậy?”

An Nhã là người “ thương hương tiếc ngọc “, luôn luôn có vô hạn độ bao dung khi đứng trước mặt trai trẻ hoặc những anh chàng đẹp trai. Nhưng hiện tại, lại có thái độ này đối với Giang Niệm, Địch Lệ Nhiệt Ba không rõ ràng là có chuyện gì xảy ra nữa.


“Chị An Nhã, có cái gì thì từ từ nói.”

“Từ Từ nói?”

An Nhã đưa di động cho Địch Lệ Nhiệt Ba xem.

“Em đọc thử xem, coi thằng bé bình luận cái giống gì nè...”

“Tụi chị thì tăng ca suốt đêm chưa chộp mắt, dồn tất cả sức lực để bác bỏ tin đồn... Thằng bé khen ngược, dám ở đây nói lại mấy cái bình luận thúi hoắc đó. Cái này còn không phải tự xác nhận mấy tin tức bôi đen đó là sự thật hay sao? Di động chị tạm thời tịch thu, đừng có mò lên Weibo dùm chị, chờ chuyện sau khi xong chuyện này lại trả di động cho em sau.”

Địch Lệ Nhiệt Ba tiếp nhận di động, nhìn nhìn, ấn đường nhíu lại.

Mọi người đều biết, tiền trao cháo múc, công ty IT đó đã nhận tiền thì phải làm việc cho người ta. Những tin tức bôi đen trên mạng đương nhiên là phải bôi đen cho người đó chết luôn, không thể ngốc đầu dậy, toàn là những từ ngữ ô uế.
Giang Niệm vừa mới thành niên, ở giới giải trí cũng chỉ có thể tính mới debut, tuổi trẻ nông nổi, có thể thông cảm.

“Thôi, bỏ đi chị.”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn An Nhã lắc đầu: “Chị bận thì cứ đi trước, để thằng bé cho em.”

An Nhã hận sắt không thành thép, tức giận liếc mắt trừng Giang Niệm, tức đến phì khói mà đi rồi.

Giang Niệm chậm rãi gục đầu xuống, không nói một lời.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn mấy tài khoản trả lời bình luận của cậu trên Weibo, đều là những từ ngữ mắng chửi, rất khó nghe. Đương nhiên, câu từ trong lời bình luận của Giang Niệm, cũng không có dễ nghe bao nhiêu.

Đại khái biết bản thân nhất thời xúc động gây ra chuyện, Giang Niệm nhỏ giọng, áy náy nói: “Thực xin lỗi, Em lại gây chuyện làm chị phiền lòng nữa rồi.”
Địch Lệ Nhiệt Ba hơi hơi mỉm cười: “Không sao, chị có thể hiểu, lời nói của bọn họ xác thật rất khó nghe. Lúc chị mới vừa debut cũng nhận được rất nhiều lời bình luận đầy tính công kích như thế này, thậm chí càng khó nghe hơn so với em.”

“Ha, đến tận bây giờ chị cũng thường xuyên nhận được, chỉ có điều khen chê xem lẫn thôi.”

Giang Niệm ngẩng đầu nhìn cô.

“Em cũng biết, dnah tiếng trước kia của chị không tốt lắm, rất nhiều fans đều không thích chị, mỗi ngày đều rất siêng năng, nhắn tin bình luận chửi chị không ngừng nghỉ. Như em vậy... Đều không tính là cái gì...”

“Chị không tức giận sao?”

“Chị?... Đương nhiên là tức giận, tự nhiên bị hất nước bẩn vào người, sao có thể không tức giận, nhưng em biết chị xử lý như thế nào sao?”

“Xử lý như thế nào?”
“Chị mở rất nhiều rất nhiều tài khoản, tìm được mấy tài khoản mắng chửi chị tàn nhẫn nhất, độc ác nhất, âm thầm chú ý, quan sát thật kỹ, không chơi tài khoản của công ty IT, phải tìm cá nhân thật sự ngoài đời, thật thật sự sự là antifan...”

“Hehehe... Sau đó tìm ra số di động, chửi ngược trở về. Kế tiếp là hack tài khoản Weibo của người đó, dùng những lời mắng chửi của người đó với chị, thả ngược lại phía dưới tài khoản của ngôi sao thần tượng mà người đó thích. Sau đó là bước quan trọng nhất, cho người đó vào black list!”

Địch Lệ Nhiệt Ba giảo hoạt cười cười: “Sau khi tài khoản đó vào black list sẽ không thể bình luận hay nhắn tin đến tài khoản của em nữa, viết cho đã mấy lời mắng chửi đó gửi đi nhưng không thành công, có thể làm người đó tức cả đêm nha. Ha hahaha...”
Giang Niệm ngơ ngác mà nhìn cô. Cậu không ngờ cô ngây thơ đến như vậy.

Trở lại chuyện chính.

“Nhưng... Giang Niệm, em thân là ngôi sao, là người của công chúng, em được rất nhiều người thích, nên phải thừa nhận khả năng có một vài người không thích em. Ngày thường không cần để ý đến những người đó nói gì, chỉ cần chú ý đến những fans đích thực vẫn luôn duy trì thích em, mọi việc đã có tụi chị giải quyết.”

Địch Lệ Nhiệt Ba trả lại di động cho Giang Niệm: “An Nhã cũng chỉ là nhất thời tức giận thôi, lời nói có nặng đôi chút. Em nhớ kỹ là được, di động hay Weibo em cứ dùng bình thường đi, nhưng nhất định phải nhớ rõ, đăng ký thêm một tài khoản nữa.”

Giang Niệm nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đưa di động cho mình, chần chờ một lát sau, gật đầu, cầm lấy.
“Chị Nhiệt Ba, chị yên tâm, em sẽ không mang thêm phiền phức cho chị nữa đâu.”

“Vậy là tốt rồi, hiện tại toàn bộ công ty bởi vì chuyện của em mà làm việc suốt cả đêm, đợi lát nữa em phải bao cơm trưa cho mọi người đó, buổi chiều lại mua trà bánh cho mọi người.”

“Dạ.”

“Không có việc gì, đừng để ở trong lòng, có người bôi đen là chuyện tốt, chứng tỏ em nổi tiếng, em thử nghĩ lại, lúc trước em còn ở BIG_FIVE, có người bôi đen em sao? Không có phải không?”

Giang Niệm chậm rãi gật đầu.

“Cho nên, đừng nghĩ quá nhiều...”

Địch Lệ Nhiệt Ba vỗ vỗ bả vai Giang Niệm: “Chị đi xem An Nhã.”

Nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng luyện nhảy.

Cửa phòng luyện nhảy đóng lại, Giang Niệm ngồi ở chỗ kia hồi lâu không động tĩnh, mở khóa màn hình di động, cắt bỏ từng câu từng chữ, xóa hết bình luận vừa mới gửi ra kia. Không lâu sau, một bình luận có thể nói là độc ác xuất hiện ở trên màn hình.
“Giang Niệm trừ bỏ cái mặt ra thì thằng đó còn có cái gì? Có thể vào công ty của Địch Lệ Nhiệt Ba, hơn phân nửa là bị Địch Lệ Nhiệt Ba bao nuôi rồi? Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không phải thứ gì tốt.”

Cũng kỳ lạ.

Trong lòng đầy ngập lửa giận, kỳ tích mà hành quân lặng lẽ, những từ ngữ khiến người chán ghét, hình như bản thân cũng không để ý đến như vậy.

Bên này, Địch Lệ Nhiệt Ba mới vừa đi đến cửa văn phòng An Nhã, thì đã nghe được An Nhã lớn tiếng, giọng điệu không kiên nhẫn từ ngoài quầy tiếp tân truyền khắp công ty, cô quay đi ra ngoài cửa quầy tiếp tân.

Trước bàn tiếp tân là một người đàn ông ôm 99 đóa hoa hồng, vẻ mặt ngượng nghịu nhìn An Nhã: “An tiểu thư, tôi cũng chỉ là người giao hoa, tôi cũng không có cách nào...”

An Nhã vẻ mặt không kiên nhẫn ký đơn nhận hàng, người đàn ông giao hoa kia, đặt hoa ở trên bàn tiếp tân rồi nhanh chân chuồn mất.
“Hoa hồng? Ai đưa?”

Nói lên cái này An Nhã đã đau đầu: “Lạc Kiệt.”

Nói xong, cô còn dặn dò tiếp tân: “Sau này còn có người đưa hoa trực tiếp ném vào thùng rác, đừng thông báo cho tôi biết.”

Cô bé tiếp tân gật đầu.

Địch Lệ Nhiệt Ba đi theo bên cạnh cô cười nói: “Lạc Kiệt? Anh ta còn dây dưa với chị?”

“Em đừng nhắn đến thằng cha đó, nhắc tới đầu chị đã đau, phiền chết được.”

Toàn bộ nhân viên trong công ty bận đến tối, nhìn chằm chằm động tĩnh khắp nơi, chưa từng ngừng nghỉ, dù là một chút.

Trong lúc đó, Địch Lệ Nhiệt Ba nhận được hai cuộc gọi từ Dương Dương  cùng với mười tin nhắn có chung nội dung “Chừng nào em mới về”, nhưng đều bị Địch Lệ Nhiệt Ba trả lời một chữ “bận” đuổi khéo.

Nhất Phẩm Lan Đình.

Dương Dương  nhìn một chữ có lệ trên màn hình di động, chìm vào im lặng suy nghĩ.
Chuyện Giang Niệm có thể lớn bao nhiêu, yêu cầu cô phải bận hết một ngày?

Đối với Dương thiếu phu nhân vội vàng bận bịu vì chuyện của thằng đàn ông khác không để ý đến gia đình, Dương Dương  có oán khí rất sâu.

Hôm nay anh cố ý dời tất cả công việc sang ngày hôm sau, nghĩ có thể dùng thời gian ngày quan trọng này bồi dưỡng tình cảm với Địch Lệ Nhiệt Ba. Sau khi nghe Triệu Bân tư vấn, anh mới quyết tâm hành động, lại không ngờ rằng, bị Địch Lệ Nhiệt Ba ném qua một bên.

Nghĩ nghĩ, gửi thêm một tin nhắn nữa cho Địch Lệ Nhiệt Ba.

“Biết hôm nay là ngày gì không? Trở về sớm một chút.”

Ngày gì?

Nhận được tin này, vẻ mặt Địch Lệ Nhiệt Ba mờ mịt, nghiêm túc cẩn thận lục lọi trí nhớ, ngày hôm nay là ngày gì, hình như cũng không phải là ngày gì quan trọng.

Chẳng lẽ là sinh nhật ông nội? Không đúng, sinh nhật ông nội vào tháng 7. Hơn nữa, cho dù là sinh nhật ông nội hay mẹ, cũng sẽ thông báo trước cho cô, cũng sẽ tổ chức long trọng linh đình.
Chính là trừ mấy ngày đó ra, thì không có gì to lớn cần cô yêu cầu ghi nhớ...

A... Sinh nhật của Dương Dương ?

Địch Lệ Nhiệt Ba tát một cái vào ót, sinh nhật Dương Dương  là khi nào ta? Hình như là nằm ở tháng giữa giữa năm.

Cô nhớ rõ, mẹ từng nói qua, Dương Dương  không thích tổ chức sinh nhật quá náo nhiệt, càng không thích tổ chức long trọng, mấy năm rồi đều là ăn bữa cơm chung với người trong nhà, thế là xong sinh nhật. Hai năm lấy mình thì bận việc phát triển tập đoàn nên không có thời gian về nhà tổ chức sinh nhật, hình như chỉ chúc mừng qua loa trên video call.

Chẳng lẽ hôm nay là sinh nhật của anh ấy hay sao?

Chuyện loại này Địch Lệ Nhiệt Ba tuyệt đối không thể hỏi ra miệng, cô vợ yêu chồng yêu đến điên cuồng sao có thể không nhớ rõ sinh nhật của chồng kia chứ, quá buồn cười...
Vì thế, cô lập tức trả lời ngay: “Đương nhiên biết, ông xã yêu dấu, em lập tức quay về ngay [ moah moah ]”

“Tiểu A, sinh nhật của Dương Dương  là ngày mấy vậy?”

“Không biết nha yêu dấu.” Có việc kêu Tiểu A, không có việc gì xem mình như không khí, hỏi không trả lời, toàn mắng mình, kêu mình cút, thật là sống không nổi mà. Hừ, đúng là đàn bà.

Địch Lệ Nhiệt Ba rất muốn mắng chửi, nhưng nhịn, ngày sau còn cần nhờ nó.

Đành phải lập tức sắp xếp xong mọi việc, nhanh chóng lái xe về nhà. Trên đường có đi ngang qua một TTTM, cố ý xuống xe mua một món quà tặng cho Dương Dương . Mặc kệ có phải phải là sinh nhật của anh ấy hay không, mua quà trước tính sau.

Tiếp theo sau, bằng tốc độ nhanh chóng nhất chạy xe về Nhất Phẩm Lan Đình.

Mở cửa, căn phòng to như vậy lại trống trải khá tối, chỉ có một vài ngọn nến màu trắng trên bàn ăn, ánh nến lộng lẫy, pha trộn với những ngọn đèn đường cùng đèn trong từng ngôi nhà ngoài cửa sổ đồng loạt chiếu vào đáy mắt Địch Lệ Nhiệt Ba.
Nhìn thấy một màn này, Địch Lệ Nhiệt Ba lần đầu cảm thấy chột dạ, mang theo quà tặng vào nhà, bẽn lẽn kêu: “Ông xã?”

Giọng Dương Dương  từ phòng khách truyền đến: “Đã trở lại? Ăn cơm chưa?”

“Còn chưa có ăn...” v

Không bật đèn, nên trong khoảng thời gian ngắn Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không thấy rõ biểu tình của Dương Dương .

“Vừa lúc, anh đã chuẩn bị bữa tối.”

Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo quà ngồi vào bàn ăn, nhìn Dương Dương  đang ngồi trước mặt mình, nhìn nhìn bàn ăn chuẩn bị tỉ mỉ, là bữa tối dưới ánh nến, trong lòng không khỏi buồn bực.

―― “Êm đẹp, sao lại chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến lãng mạn đến như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ hôm nay thật sự là ngày quan trọng gì đó hay sao? Nhưng là ngày gì mới được...”

Dương Dương  ấn đường nhíu lại: “Em không biết hôm nay là ngày gì?”
Địch Lệ Nhiệt Ba chột dạ, cười cười: “Em đương nhiên biết nha!”

Nói, cô lấy quà ra, đưa cho Dương Dương : “Tặng cho anh.”

Dương Dương  nhìn món quà Địch Lệ Nhiệt Ba đưa, khóe miệng hiếm thấy nhếch lên một nụ cười suиɠ sướиɠ, cũng lấy một món quà đã chuẩn bị từ sớm từ ghế bên cạnh ra, là một hộp trang sức tinh xảo.

“Sinh nhật vui sướng.”

“Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta anh có m...” món quà.

Trăm miệng một lời.

Tay cầm hộp trang sức của Dương Dương  ngừng ở giữa không trung, tay cầm quà của Địch Lệ Nhiệt Ba cũng cứng đờ giữa đường.

Im lặng, bầu không khí lãng mạn tan tác hết.

“Địch Lệ Nhiệt Ba, hôm nay không phải sinh nhật của anh! Ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta em cũng quên?”

“Cái gì mà ngày kỷ niệm kết hôn? Ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta không phải hôm nay!”
Hai người đều chìm trong sự im lặng, có chút xấu hổ.

Ánh nến trên bàn lay động trong không khí.

Dương Dương  cắn răng: “Sinh nhật anh em cũng không nhớ rõ?”

Địch Lệ Nhiệt Ba muốn đổi chiều, thành người nói có lý, thì giọng cần thiết phải cao, nhướng mày, tức giận, nói: “Anh đừng có mà kiếm chuyện, rõ ràng người quên mất ngày kỷ niệm kết hôn là anh, anh ở đây lớn giọng làm gì!”

“Em thật sự không biết sinh nhật của anh là ngày mấy sao?”

“Anh thật sự không nhớ rõ ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta sao?”

“Vậy em nói trước, sinh nhật của anh vào ngày tháng nào?”

“Anh nói, ngày chúng ta kết hôn là ngày tháng năm nào?”

Trăm miệng một lời, đều cùng nói một lượt, cả hai lại chìm vào im lặng dài dằng dẳng.

“Sinh nhật của anh là ngày 5 tháng 5.”

“Ngày chúng ta kết hôn là ngày 27 tháng 3 năm 3017.”
Hai người đều lấy quà tặng trở về, ăn ý, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng bắt đầu ăn cơm.

--- “Đậu má nó nhục.”

Anh muốn gϊếŧ Triệu Bân, sau này sẽ không bao giờ hỏi tên vô dụng đó nữa, hiến mười kế, thất bại cả mười. Trừ lương, trả tiền cho lắm làm không được bao nhiêu, vô tích sự.

Còn vụ giao hoa trong suốt một tháng nữa chứ...

Góc của ad:

Sao An Nhã biết đó là hoa của Lạc Kiệt, mà không phải của Dương Dương !!!

An Nhã quá mức tự tin, không đọc tấm thiệp nhỏ trên bó hoa, tự cho là của Lạc Kiệt, tính cách này của chị làm ad chán ghét. Vì cái câu “ Sau này có hoa đưa tới cứ quăng vào thùng rác, đừng thông báo với tôi”, mà làm Dương Dương  hiểu lầm Nhiệt Ba trong một thời gian.

Buồn cười, mở công ty giải trí, trong công ty có rất nhiều người, đâu phải cứ giao hoa đến là của chị ta đâu.
Tội Dương Dương , mua hoa lấy lòng bà xã, mà bị một câu của An Nhã, 99 đóa hồng đều bị quăng vào thùng rác. Làm anh hiểu lầm Nhiệt Ba không yêu anh, cũng không cho anh cơ hội phát triển tình cảm.

Cho đến cái ngày anh tức nước vỡ bờ, hỏi Nhiệt Ba. Lúc đó cô mới vỡ lẽ, thì ra toàn bộ hoa đó là của mình, là của chồng mình mua tặng cho mình, không phải của Lạc Kiệt tặng cho An Nhã.

Dương Dương  đăng ký dịch vụ giao 99 đóa hồng trong suốt một tháng, không ngừng nghỉ ngày nào.

Tự nhiên thấy tội tội anh sao ấy, cũng thấy tiếc tiền gì đâu. Cho đến ngày cô ngăn tiếp tân quăng hoa vào thùng rác, An Nhã đến giật lấy tính quăng, Nhiệt Ba cản lại, đưa tấm thiệp đến trước mặt An Nhã.

Lúc đó chị ta mới biết, thì ra từ đầu đến cuối đều là hoa của Dương Dương .

Lạc Kiệt không giao hoa đến công ty, mà anh giao hoa đến tận nhà. Bà này tưởng là trai trẻ tặng, đem vào nhà, tìm bình cắm.
Mẹ tức gì đâu.

Hết chương 76.