Dương Dương  nghi hoặc, không biết bản thân đã đắc tội Địch Lệ Nhiệt Ba nơi nào, mới làm Địch Lệ Nhiệt Ba ném tất cả hoa hồng anh từng tặng cho cô vào thùng rác, nhưng cũng suy già đoán non rằng Địch Lệ Nhiệt Ba có ý kiến đối với anh.

Làm trợ lý no.1 của Dương Dương , Triệu Bân hiểu rõ, bản thân có trách nhiệm giúp ông chủ của mình phân tích mọi tình huống, giải thích mọi thắc mắc. Nhưng chuyện tình cảm giữa hai vợ chồng, một trợ lý như anh không thể tùy tiện mở miệng. Nếu đoán sai, chén cơm này của anh cũng không cần ăn nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Bân thử thăm dò mở miệng: “Tổng giám đốc, nếu hôm nay không có chuyện gì, không biết tổng giám đốc có thể cho tôi tan ca trước một tiếng hay không?”

Vì tránh tình huống cơm áo gạo tiền cắt ngang lời nói bảo anh cút đi, tốc độ nói của Triệu Bân nhanh hơn không cho Dương Dương  có cơ hội lên tiếng.


“Vì ngày hôm qua tôi lỡ chọc bạn gái tức giận, muốn tan ca sớm mua chút quà tặng cho cô ấy.”

Dương Dương  nhìn anh, ý bảo anh tiếp tục nói.

Triệu Bân cười cười: “Phụ nữ mà, giận dỗi là muốn mình dỗ, thật sự chọc cô ấy tức giận, tặng một hai món quà, nói lời xin lỗi là việc đàn ông nên làm, nhưng nếu không xử lý kịp, dễ dàng sinh ra mâu thuẫn lớn.”

Lời này nghe... Hình như rất có lý.

“Vậy cậu làm như thế nào biết nguyên nhân nào làm bạn gái cậu tức giận?”

Tổng giám đốc là thật sự không biết tại sao Dương thiếu phu nhân lại tức giận?

Triệu Bân cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Vợ chồng... Người yêu trong quá trình ở chung điều quan trọng nhất không phải biết nguyên nhân tại sao phía kia lại tức giận... Tuy rằng tôi không biết tại sao cô ấy lại tức giận, nhưng tôi biết, cần thiết phải làm cô ấy mau chóng nguôi giận. Đợi cô ấy nguôi giận sau đó hỏi cô ấy nguyên nhân nào làm cô ấy tức giận...”


“Hỏi?”

“Đúng vậy, mối quan hệ yêu đương giữa nam nữ quan trọng nhất chính là thẳng thắn với nhau, trực tiếp hỏi so với không ngừng suy đoán nghi ngờ sẽ tốt hơn.”

Dương Dương  càng nghĩ càng thấy có lý, gật đầu: “Được, cho cậu tan ca trước một tiếng, đi mua quà dỗ bạn gái đi.”

“Cảm ơn tổng giám đốc.”

Tan ca trước một tiếng không quan trọng, quan trọng là lại vì boss giải quyết thêm một vấn đề nan giải, đây là chuyện mà một trợ lý của tổng giám đốc nên làm. Bên ngoài văn phòng, Triệu Bân tinh thần thoải mái tự sướng.

Buổi tối, Dương Dương  trở về nhà chính, mang theo một phần quà.

Ông nội Dương nhìn thấy, thuận miệng hỏi một câu: “Cầm thứ gì về vậy?”

Dương Dương  lại nói thẳng không cố kỵ: “Mua quà tặng cho Nhiệt Ba.”

Ông nội Dương và Dương phu nhân không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn anh, cũng trăm miệng một lời hỏi anh: “Quà tặng?”


Điều này thật là kỳ quái.

Cây vạn tuế ra hoa, mặt trời mọc từ phía tây?

Thằng cháu khờ này của ông / thằng con khờ này của bà, cũng có ngày sẽ chủ động chuẩn bị quà tặng?

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ.

Có lẽ là ánh mắt nghiền ngẫm của hai người quá mức rõ ràng, Dương Dương  không quá tự nhiên: “Con đi lên trước đây.”

“Đi đi, đi đi.”

Dương Dương  mới vừa xoay người, tiếng cười ông nội Dương và Dương phu nhân đã truyền tới, anh một bước còn chưa đi, đã bắt đầu thảo luận.

“Đứa nhỏ này rốt cuộc thông suốt!”

“Không thông cũng phải thông! Hiện tại tình cảm của hai đứa không tệ, ba, nguyện vọng của ba sắp thành hiện thực rồi đó, ba sắp được ôm chắt trai rồi, con thấy hai cha con mình sẽ không đợi lâu đâu.”

“Vậy có cần nên chuẩn bị trước những vật dụng cần thiết không? Thai phụ và trẻ con cần rất nhiều đồ nha, nào là dinh dưỡng, sữa, tã... Đến lúc đó luống cuống tay chân không kịp chuẩn bị thì chết.”
“Đúng đúng đúng, mấy chuyện này nên tính đến sớm một chút, chuẩn bị tất cả những vật dụng cần thiết sẽ yên tâm hơn.”

Mắt thấy hai người thảo luận từ chuyện Địch Lệ Nhiệt Ba mang thai đến lúc sinh con, lại đến khi con anh học tiểu học, cấp hai, cấp ba, vào đại học, du học nước ngoài, trường nào, ngành nghề nào cũng đều suy nghĩ xong.

Dương Dương  nhịn một hồi, muốn nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, cái gì cũng chưa nói, lên lầu vào phòng.

Trong phòng, Địch Lệ Nhiệt Ba đang nằm đắp mặt nạ xem kịch bản, thấy Dương Dương  trở về hàm hồ nói: “Đã trở về?”

“Ừ.” Dương Dương  đặt quà lên trên bàn trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, ngay vị trí cô chỉ cần giương mắt là có thể thấy.

Nhưng hiển nhiên, Địch Lệ Nhiệt Ba một lòng một dạ tập trung vào quyển kịch bản trên tay mình, xem xong một tờ lại lật tiếp một tờ, chuyển không biết bao nhiêu trang, cũng không thấy cô bỏ kịch bản xuống.
Dương Dương  ấn đường hơi nhíu, thái độ lãnh đạm, từ khi vào cửa đến bây giờ không nhìn anh cười một lần, thậm chí một lời hỏi thăm cũng chưa nói, xem ra là thật tức giận.

Luôn mãi chìm trong suy nghĩ, Dương Dương  quyết định đưa quà tặng ra trước lại hỏi nguyên nhân sau.

“Tặng cho em.”

Đắm chìm ở trong kịch bản, ánh mắt Địch Lệ Nhiệt Ba mờ mịt nhìn anh: “Cái gì vậy?”

“Quà.”

“Quà?” Địch Lệ Nhiệt Ba buông kịch bản, tò mò mở ra cái mà Dương Dương  gọi là quà.

Là một hộp trang sức vô cùng tinh xảo, xem hình dạng, hình như là dây chuyền.

Mở ra nhìn, quả nhiên giống như suy đoán của cô, xác thật là một sợi dây chuyền, thuộc một thương hiệu trang sức nổi tiếng, Địch Lệ Nhiệt Ba từng thấy qua trên trang web của thương hiệu này, hơn một triệu lận nha.
“Sao anh lại đột nhiên tặng dây chuyền cho em?”

―― “Hôm nay là ngày quan trọng gì nữa sao?”

Mấy ngày trước, Địch Lệ Nhiệt Ba lỡ quên mất kỷ niệm ngày kết hôn, trong lòng còn sợ hãi ám ảnh cho đến tận bây giờ, lập tức giật mình có hơi hoảng, trong đầu nhanh chóng rà soát những ngày có liên quan đến cô và Dương Dương .

Từ cái ngày đó, hễ Dương Dương  tặng quà cho mình, cô đều sợ bóng sợ gió.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nhớ tới hôm nay là ngày gì của hai đứa...

―― “Hôm nay không phải là ngày quan trọng gì nữa chứ, tặng món quà đắt giá như vậy cho mình làm gì kia chứ?”

Nghe xong vài câu, không nghe được nguyên nhân làm Địch Lệ Nhiệt Ba tức giận, Dương Dương  quyết định trực tiếp hỏi.

“Em không giận anh?”

Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn chìm trong cơn hoang mang: “Giận? Em giận anh làm cái gì?”
“Nếu em không giận, tại sao lại ném hết toàn bộ hoa hồng anh tặng em vào thùng rác?”

“Tặng em? Hoa hồng?”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhất thời mờ mịt, đại não có vài giây không kịp hoạt động, không hiểu Dương Dương  vừa nói những gì. Sau một lúc lâu mới bừng tỉnh, nhớ tới một đống hoa hồng nằm trong thùng rác ngay quầy lễ tân của công ty.

―― “Nhưng những bông hoa hồng đó không phải của Lạc Kiệt tặng cho...”

―― “Từ từ, Dương Dương  nói là anh ấy tặng mình, vậy những bó hoa hồng đó là của anh ấy?”

“Ý của anh là... Hoa hồng giao đến công ty em... Là của anh?”

Dương Dương  gật đầu.

“99 đóa?”

Dương Dương  lại lần nữa gật đầu, sau đó lắc đầu: “Trước 99 đóa, sau 999 đóa.”

Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên đứng bật dậy, đập bàn cái rầm, chấn động mạnh làm rớt mặt nạ trên mặt xuống bàn, vẻ mặt đau lòng nhìn Dương Dương .
Dương Dương  bình tĩnh nhìn cô.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhất thời thanh tỉnh.

―― “Không được, không thể làm người đàn ông này cho rằng mình xem trọng anh ta, một vài bông hoa hồng đã kích động thành như vậy, sau này mình không sợ bị anh ta ăn đến gắt gao sao.”

Địch Lệ Nhiệt Ba giả vờ, mang lên vẻ mặt không sao cả: “Thì ra những bó hoa hồng đó... Là anh tặng hả. Sao không nói trước một tiếng với em?”

“Mỗi bó hoa hồng anh đều kẹp một tấm card bên trong, em không xem sao?”

“Em không chú ý, còn tưởng rằng là ong bướm nào đó đang theo đuổi em.”

―― “Lâu lâu phải nhấc nhở anh ta, rằng mình có người theo đuổi, làm đàn ông có cảm giác nguy cơ, như vậy mới biết trân trọng mình, mới biết mình cũng có giá trên thị trường.”

Dương Dương  nhướng mày: “Người theo đuổi?”
Địch Lệ Nhiệt Ba làm bộ làm tịch: “Đó là điều đương nhiên, tốt xấu gì vợ anh cũng là ngôi sao lớn, còn đẹp đến như vậy, tất nhiên sẽ có một vài ong bướm theo đuổi em.”

Nghĩ nghĩ, cô nghiêm túc bỏ thêm một câu: “Mỗi ngày đều có!”

Dương Dương  mặt không đổi sắc, mạ vàng lên mặt, nói: “Vậy anh thật đúng là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này rồi.”

Vẻ mặt Địch Lệ Nhiệt Ba càng tỏ vẻ đó là điều đương nhiên, gật gật đầu: “Cho nên, tiếp tục giao hoa đi, nhưng nhớ nói với lễ tân là tặng cho em. Sau này em sẽ dặn dò lễ tân, cứ giao hoa thẳng vào văn phòng của em.”

“Được, anh nhớ kỹ rồi.” Giải quyết một vấn đề khó giải, Dương Dương  thành công dỡ xuống gánh nặng trong lòng.

Hết chương 81