Sang ngày hôm sau, từ bấy giờ không hiểu sao S toàn lấy cớ để đổi chỗ với mình. Kiểu như cố tình để mình ngồi với C ấy.

Lúc đầu mình cũng ra vẻ

"thôi~, ngại lắm"


Nhưng trong lòng vui thấy mẹ à.

Ai mà không muốn ở gần người mình thích chứ.

Đúng là định mệnh đưa ta về bên nhau

Mấy ngày đầu còn hơi lúng túng, chưa dám nói gì. Rồi dần dần thì bắt đầu nói chuyện nhiều hơn xíu. Kiểu như chép bài này, mượn đồ này. Phải quay sang nói với nhau chứ. Không lẽ ngay bên cạnh còn đi mượn của người khác. Đúng không.


M: Ê bài này làm như nào thế?
C: *đưa vở cho xem*
M: Sao chữ xấu thế
C: Nhìn thấy là được rồi

C: Chơi bài không?
M: Chơi!


C: Ăn kẹo không
M: Có
C: Chọn *xoè ra mấy vị*
M: *nghĩ một hồi*
M: *lấy tất*
C: *cười cười* (nụ cười chê tham ăn hay dung túng làm việc xấu tui cũng không rõ nữa)