“Bị một lão già gài bẫy”, Lục Hi nói.

“Ai dám gài bẫy anh, tôi báo thù cho anh Lục ngay”, nuốt hai ly rượu xuống bụng, lời của Vân Khả Thiên cũng nhiều hơn.

“Một lão già họ Vương”.

Lục Hi vừa nói xong, Vân Thắng Quốc ở bên cạnh liền trợn mắt nhìn con trai, ông ta nói: “Không nên nói bậy bạ”.

Vân Khả Thiên ai oán rụt cổ, anh ta biết điều bắt đầu dùng bữa.

Vẫn chưa đủ, Vân Thắng Quốc hỏi: “Cậu Lục, có tiện nói ra chuyện gì không?”
Vừa nghe thấy trong điện thoại Lục Hi nhắc đến Viêm Long và lão Vương, tim Vân Quốc Thắng giật nảy.

Lục Hi thở dài nói: “Một lão già bảo tôi đi làm giáo quan cho bộ đội Viêm Long, chuyện khổ sở gì thì đều bảo tôi đi, lão già chết tiệt”.

“Oa, anh Lục, anh giỏi quá, nghe nói bộ đội Viêm Long chính là lính đặc chủng tinh nhuệ nhất của Hoa Hạ, họ là những lính đặc chủng được chọn ra từ các quân khu lớn, được gọi là binh vương, anh có thể làm giáo quan của bọn họ, quả thật quá oai phong”, Vân Khả Thiên hâm mộ nói.

Lục Hi lắc đầu đáp: “Làm ơn mắc oán, nếu không phải không còn cách nào khác thì tôi chẳng đi đâu”.

Lúc này, chỉ thấy Vân Thắng Quốc mặt đầy thận trọng nói với Lục Hi: “Cậu Lục, lão Vương mà cậu nói không biết có phải người đứng số hai trong quân đội không?”
“Không phải ông ta thì còn ai nữa, lão già đó đều tìm việc kỳ quái cho tôi, con mẹ nó”.


Một câu nói của Lục Hi thiếu chút nữa dọa sợ đến bệnh tim của Vân Thắng Quốc.

Lão Vương đó là ai chứ, ông trùm quân đội, về mặt quân sự, ngay cả người cấp cao nhất của Hoa Hạ cũng phải thương lượng với ông ta, đó là một trong những thành viên của nội các, có thể nói là một trong mấy người có quyền định đoạt của Hoa Hạ.

Không những Lục Hi có giao tình với người này, mà còn một câu lão già hai câu lão già, lá gan quá lớn!
Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Thắng Quốc lại nâng cao thêm một tầng nhận thức đối với Lục Hi.

Bây giờ Vân Khả Thiên cũng đã biết lão già trong miệng Lục Hi là ai, anh ta bị dọa đến mức mặt trắng nhợt.

Nghĩ lại câu vừa rồi mình nói, Vân Khả Thiên liền muốn tát vào mặt hai cái.

Lục Hi mặt mày ủ rũ ăn cơm, anh nhìn sang Tần Lam bên cạnh nói: “Ngày mai tôi phải đi rồi, bao giờ về cũng không chắc chắn, cô ăn nhiều một chút, tôi đi rồi đừng có mà chết đói”.

Tần Lam liếc mắt nhìn Lục Hi, không nói gì.

Lúc này, Vân Khả Thiên đảo mắt một vòng nói: “Chị Tần, chị có hứng thú làm nhà báo không?”
“Nhà báo?”, Tần Lam nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, mỗi ngày chị có thể tiếp xúc với những chuyện mới mẻ, còn có thể điều tra ngầm các loại bất công trong xã hội, đưa ra trước công chúng, đòi lại công bằng, biểu dương chính nghĩa”, Vân Khả Thiên nói.

Tần Lam nghe xong liền hứng thú, nhưng ngay sau đó lại ỉu xìu, cô ta nói: “Nhưng tôi không thể đâu, tôi đâu biết làm nhà báo thế nào?”
Thấy Tần Lam hứng thú, Vân Khả Thiên lập tức nói: “Không sao, tôi sắp xếp thầy cho chị, để ông ta dạy chị mấy tháng, cái gì chị cũng sẽ biết hết thôi”.

“Cái này hình như còn phải cần thẻ nhà báo chứ?”, Lục Hi nói.

Vân Khả Thiên cười một tiếng nói: “Chuyện này tính là gì, xem xem chị Tần muốn đến đài truyền hình hay tòa soạn kia để tôi còn sắp xếp, đợi qua kỳ thực tập rồi, thẻ nhà báo cũng quá là đơn giản”.

Lục Hi chớp mắt, không nói gì thêm.

Còn Tần Lam suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là tôi đi đến nhật báo Tây Kinh đi”.

Tần Lam cũng đã biết tòa soạn nhật báo Tây Kinh kia, cô ta thuận miệng nói.

“Không thành vấn đề”.

Vân Khả Thiên mở miệng đồng ý, sau đó nhìn bố mình nói: “Bố, bố xem như vậy được không?”
Vân Thắng Quốc nhìn con trai, cười một tiếng nói: “Chuyện này con cứ đi sắp xếp là được”.

Sắp xếp cho một nhà báo, chuyện nhỏ này không cần ông ta ra mặt, Vân Khả Thiên vẫn có thể giải quyết được.

“Vậy được ạ”.


Vân Khả Thiên đáp lại một tiếng, mặt đầy hưng phấn.

Ăn xong bữa cơm, Vân Khả Thiên đi theo bố về nhà.

Lục Hi và Tần Lam quay về tiệm tạp hóa.

“Sao lại có hứng thú làm nhà báo?”, Lục Hi nằm trên ghế sa lon, hút thuốc hỏi.

Tần Lam tựa vào bên còn lại, lười biếng đáp: “Không phải anh nói tôi ăn chùa ở chùa sao, bây giờ tôi cũng là người có công việc rồi, hừm”.

“Được lắm, tiếp tục cố gắng trở thành nhà báo nổi tiếng trên thế giới đi, tôi ngủ đây”.

Nói xong, Lục Hi đứng dậy đi lên tầng hai.

Ngày hôm sau.

Lúc Lục Hi xuống tầng, phát hiện Tần Lam đã không còn ở đây, chắc là được Vân Khả Thiên gọi đi rồi.

Lục Hi nghĩ về hành động gần đây của Vân Khả Thiên, cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng anh lại không nói ra được.

Đúng lúc đó, điện thoại của Lục Hi reo lên.

Sau khi nhận điện thoại xong, Lục Hi đã ăn sáng xong, vừa mới quay về tiệm tạp hóa đã có một quân nhân đang đợi anh.

Anh đi theo người quân nhân, ngồi trên một chiếc xe quân sự đi đến doanh trại đóng quân ở ngoại ô thành phố Tây Kinh, sau đó lên một chiếc trực thăng bay thẳng đến Thượng Kinh.

Trên máy bay trực thăng, tiếng ồn rất lớn, Lục Hi dứt khoát đóng chặt thính giác, ngủ một giấc.


Cũng không biết qua bao lâu, cảm thấy trực thăng đã hạ cánh, Lục Hi tỉnh lại.

Chỉ nhìn thấy nơi này là sơn cốc, xung quanh có doanh trại, vùng đất trống trung tâm có mười mấy người đàn ông cường tráng đang náo loạn ầm ĩ.

Lục Hi xuống trực thăng, lập tức có một quân nhân chạy tới khom người nói với Lục Hi: “Chào mừng giáo quan Lục đến đây, tôi là Tôn Chính Đức - chủ nhiệm khu căn cứ huấn luyện đặc biệt số tám mươi chín”.

“Chào anh”.

Lục Hi gật đầu, lên tiếng chào.

“Giáo quan Lục, anh đến ký túc xá của mình nghỉ ngơi trước đi”.

Lục Hi gật đầu, theo Tôn Chính Đức đi về phía doanh trại.

Lúc sắp đến doanh trại, Lục Hi bỗng nhiên nhìn thấy một dáng người quen thuộc lẫn trong đám người.

Mà dáng người khôi ngô kia cũng phát hiện ra Lục Hi, đồng thời làm động tác cắt cổ về phía anh.

Lục Hi dừng bước, anh nói với Tôn Chính Đức: “Đám người này rất phách lối đấy”.

Tôn Chính Đức cười khổ một hồi, đương nhiên anh ta cũng nhìn thấy động tác kia của Dương Quân..