Tần Nhiễm ngồi trên nắp bồn cầu, ngón tay vân vê dây tai nghe màu đen.

Cánh cửa phòng vệ sinh khép hờ.

Ngoài cửa có tiếng bước chân loạng choạng, nữ sinh mặc đồng phục kéo cửa ra thì bỗng sửng sốt.

Nữ sinh nọ không ngờ còn có một người đang ngồi trên nắp bồn cầu, ánh mắt rất hờ hững, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo. Cô gái ấy thờ ơ nhếch khóe miệng lên, ánh sáng lờ mờ chiếu vào từ cửa sổ nhỏ hắt lên khuôn mặt cô, cực kỳ bắt mắt.

Thấy cô ấy mở cửa, đối phương nhíu mày, đường hoàng lại sắc bén.

“A… Xin lỗi nhé!” Khuôn mặt của nữ sinh hơi đỏ lên, cô ấy đóng cửa lại, rồi mở một phòng vệ sinh khác.

Vẻ mặt Tần Nhiễm không có gì thay đổi.

Cô treo giá cao hơn gấp mười lần giá thị trường, rõ ràng là không muốn nhận đơn. Lúc trước có người đặt đơn thì không sao, bây giờ còn có người ngốc nghếch trả gấp năm lần nữa.

Cô chửi thề một câu, mặc dù trong phòng vệ sinh còn có học sinh khác nữa nhưng cô cũng không biết kiềm chế là gì.

Mặc dù đã được xử lý qua máy biến đổi giọng nói nhưng vẫn có thể nghe ra được cô đang mất kiên nhẫn.

Đầu dây bên kia không dám nói một câu nào nữa.

Trực tiếp cúp điện thoại.

Tần Nhiễm nhét điện thoại vào túi, tai nghe vẫn còn đeo trên tai, dây tai nghe màu đen rủ xuống từ bên cạnh mặt, càng lộ ra vẻ mặt trắng nõn của cô.

Cô chậm rãi rửa tay rồi đi ra ngoài.

Buổi tối, sau tiết tự học, cô và Lâm Tư Nhiên cùng nhau trở về.

Kiều Thanh đi cách bọn họ vài bước, thỉnh thoảng còn gọi Tần Nhiễm và Lâm Tư Nhiên.

Từ Diêu Quang ôm hai quyển sách tham khảo đi bên cạnh cậu ta, cúi đầu nhìn về phía hành lang, vẻ mặt lạnh lùng.

“Từ Diêu Quang lạnh lùng quá, khó trách nữ sinh trong trường đều miêu tả tới gần cậu ta không khác gì bước nửa chân vào Nam cực.” Lâm Tư Nhiên nhỏ giọng tám chuyện với Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm chậm rãi tháo tai nghe xuống, không nói gì.

Bây giờ là giờ tan học của tiết tự học buổi tối, bên ngoài có nhiều người đi lại. Nhóm Tần Nhiễm tránh giờ cao điểm, vì mọi người đều vội vã ra về nên lúc này trên hành lang cũng không có bao nhiêu người.

Tần Ngữ ôm sách đứng đợi ở cầu thang.

Tần Nhiễm và Lâm Tư Nhiên đi ngang qua cô ta, cô ta nhỏ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được để nói: “Sáu giờ tối mai đến khách sạn Ân Ngự, có họ hàng của mẹ tới đây.”

Cô ta không hề có một động tác dư thừa nào, nhưng trong giọng nói lại mang theo cảm giác kẻ cả, khinh khỉnh.

Tần Nhiễm một tay đút túi, hơi nheo mắt, bước chân cũng không chậm lại.

Tần Ngữ thấy vẻ mặt cô không có gì thay đổi, thậm chí có hơi lạnh lùng thì tiếp tục nói: “Ngày mai dì Út cũng sẽ đến.”

Lúc này Tần Nhiễm mới có phản ứng, cô đút tay vào túi, hơi liếc qua, lạnh nhạt “ừ” lên một tiếng.

Thời gian hai người nói chuyện không quá ba giây, gần như là lướt qua nhau.

Ngay cả Lâm Tư Nhiên cũng không nghe được hai người nói gì.

“Chúng ta đi thôi.” Lâm Tư Nhiên nghe thấy Tần Ngữ cười ngọt ngào nói với Từ Diêu Quang.

Từ Diêu Quang cũng hiếm khi nói chuyện.

“Tần Ngữ thật đúng là đứng ở vạch đích từ bé.” Lâm Tư Nhiên cảm thán, nhỏ giọng tám chuyện với Tần Nhiễm: “Cả nhà cậu ấy đều là thiên tài, cha mẹ và anh trai cậu ấy đều vô cùng cưng chiều cậu ấy, sinh nhật mỗi năm đều tổ chức rất lớn. Ở trường, Từ Diêu Quang cũng che chở cho cậu ấy nữa. Cho nên lúc trước mới bảo cậu đừng chọc vào cậu ấy.”

Tần Nhiễm nhướng mày nhìn cô ấy, không nói gì.

Phía sau.

Tần Ngữ nói chuyện với Từ Diêu Quang, phần lớn nữ sinh trong trường đều ghen tị vì cô ta có thể nói chuyện với Từ Diêu Quang. Lúc Từ Diêu Quang nói chuyện với cô ta, cô ta đều vô thức liếc qua Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm cũng không hề quay đầu lại.

Từ Diêu Quang đổi tay cầm sách, như vô tình hỏi: “Có phải gần đây cậu có khúc nhạc mới phải không?”

Tần Ngữ nghiêng đầu, hơi sửng sốt.

Sau đó cô ta mỉm cười, lập tức nhớ tới tờ phổ nhạc kia, ánh mắt mất tập trung: “Sao thế?”

“Không có gì, tôi chỉ hỏi thôi.” Từ Diêu Quang dừng lại.

“Có một bản mới thật, cái này mà cậu cũng biết à?” Tần Ngữ cười tủm tỉm.

Từ Diêu Quang dừng bước hai giây, ánh mắt chậm lại: “Lần sau cậu luyện đàn, tôi sẽ đi xem trực tiếp.”

***

Chạng vạng ngày hôm sau.

Sau khi ra khỏi phòng y tế của trường, Tần Nhiễm lập tức đi đến một con đường nhỏ bên cổng trường để chờ xe.

Buổi trưa Ninh Tình đã gọi điện thoại tới, nói rằng Lâm Cẩm Hiên sẽ tiện đường tới đón hai cô.

Chạng vạng tối, trời không nóng lắm.

Tần Nhiễm nhìn cái cây đang đung đưa ở đối diện, lấy điện thoại ra xem giờ, mười phút nữa là đến sáu giờ.

Bên trái cổng trường, có một chiếc xe màu đen chạy tới, đến gần trường nên xe chạy hơi chậm.

Chiếc xe lướt qua cô, đến cuối đường lại quay ngược trở lại.

Cửa sổ xe phía ghế lái hạ xuống, một khuôn mặt vô cùng tuấn tú ló ra, đối phương vuốt bông tai của mình: “… Tần Nhiễm, em làm gì ở đây vậy?”

Lục Chiếu Ảnh là một tên nói nhiều lại không đứng đắn, cho rằng với ai cũng tỏ ra nhiệt tình. Anh ta còn tự cho rằng mình có tình bạn cách mạng với Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm cầm điện thoại, cảm thấy phiền, ngón tay áp lên môi, lông mày nhướng lên, áp suất không khí xung quanh rất thấp, trên mặt đầy vẻ khó chịu.

Thật sự rất lãnh đạm.

Cô nhìn về phía con đường sau trường nhưng không nói gì.

Nếu là một người khác, cậu Lục nhất định sẽ nổi giận, nhưng mà người này là chị đại, ngày thường kiêu căng ngạo mạn, hơn nữa lại xinh đẹp như vậy, Lục Chiếu Ảnh thật sự không còn cách nào khác.

Lục Chiếu Ảnh còn muốn nói gì đó, lại thấy cửa sổ xe phía sau mở ra.

Trình Tuyển dựa nửa người vào cửa xe, lông mày rậm nhìn thoáng qua giống như một bức tranh sơn thủy của Giang Nam được vẽ bằng bút lông, như khảm như mài. Giọng nói của anh hơi khàn, anh lười biếng mở miệng: “Đi đâu thế?”

“Ân Ngự.”

“Ừ.” Trình Tuyển gật đầu, cúc áo cuối cùng trên chiếc sơ mi đen mở ra, xương quai xanh như ẩn như hiện, dáng vẻ cực kỳ lười biếng: “Lên đây, tiện đường đưa cô qua đó.”

Lục Chiếu Ảnh suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình: Tiện… Tiện cái gì?

Tần Nhiễm cúi đầu, khép áo khoác đồng phục lại, cũng không khách sáo, tiến lên mở cửa xe phía sau ra.

Trình Tuyển chậm rãi dịch sang bên cạnh, hàng mi dài rủ xuống.

Anh nhìn nữ sinh mở cửa xe, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên cửa xe, ngón tay sạch sẽ tinh tươm, móng tay cắt tỉa đẹp mắt.

Nếu cô muốn làm người mẫu, chắc chắn là cát-xê cao muốn chết.

Áo đồng phục rộng thùng thình trên người trượt về phía sau theo động tác của cô, để lộ cổ tay trắng nõn.

Trong xe của Trình Tuyển sạch sẽ, cũng không có mùi nước hoa, anh không thích mấy thứ đó.

Lúc này cô lại ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trong trẻo, có vẻ hơi ngọt.

Trình Tuyển bình tĩnh nhích lại gần cửa xe.

Ân Ngự cách trường không xa, lái xe khoảng chừng hai mươi phút là tới.

Chuông điện thoại của Lục Chiếu Ảnh vang lên, anh ta không tìm được tai nghe bluetooth, lập tức ném điện thoại ra phía sau: “Tuyển gia, nghe máy đi.”

Trình Tuyển dựa vào cửa xe, chậm rãi nhìn cuộc gọi đến. Dáng người anh cao gầy, đôi chân dài không chỗ đặt đành chịu uất ức co ro ở hàng ghế sau, ngón tay xinh đẹp ấn nút nhận.

Tần Nhiễm không muốn nghe lén điện thoại của người khác, nhưng câu Tuyển gia bên cạnh hơi quen.

Cô thấy Tuyển gia kia dựa vào cửa xe, tư thế lười biếng, giọng nói rất thản nhiên, lại vô cùng bá đạo: “Gấp năm lần không được, vậy gấp năm mươi lần.”

Lông mày của Tần Nhiễm giật giật.

Tuyển gia cúp điện thoại.

Xe dừng lại, đã đến nơi.

Tần Nhiễm nói cảm ơn rồi xuống xe.

Trình Tuyển lấy cái gối ôm từ phía sau, đáp một tiếng mang đặc sệt giọng mũi, ngón tay thon dài đ è xuống gối ôm.

Lục Chiếu Ảnh vừa muốn khởi động xe, trong không gian kín, chuông điện thoại di động lại vang lên.

Trình Tuyển nửa dựa vào ghế, lười chẳng buồn mở mắt, giọng nói hơi bực bội: “Năm mươi lần không được, thì một trăm lần.”

Lục Chiếu Ảnh: “… Tuyển gia, đó không phải điện thoại của tôi.”

Trình Tuyển mở mắt, trên chỗ ngồi bên cạnh có một chiếc điện thoại di động màu trắng không thuộc về hai người bọn họ, trên đó hiển thị một cuộc gọi, là một dãy số ẩn.