Phòng nghệ thuật trên tầng hai.

Tần Ngữ cầm đàn violin, cái đầu hơi nghiêng, lông mày khẽ nhíu.

Tiếng đàn violin hơi trầm đục, hoàn toàn khác với tiếng đàn của Tần Ngữ trước giờ.

Từ Diêu Quang cụp mắt, có thể nhìn ra ánh mắt của cậu ta không giống thường ngày cho lắm. Cậu ta dựa vào chiếc đàn piano ở bên cạnh, ngón tay vô thức gõ vào thân đàn.

Xung quanh cậu ta còn có người của Hội học sinh, bọn họ tới để nghe Tần Ngữ luyện đàn.

Tần Ngữ nói hôm nay muốn luyện bản nhạc mới, ai nấy đều muốn chiêm ngưỡng, còn có người chuẩn bị sẵn điện thoại để quay.

Tiếng đàn vang lên chưa tới một phút thì bỗng im bặt.

Ánh mắt Từ Diêu Quang hơi thẩn thơ, không biết đang nghĩ điều gì.

Không nghe thấy tiếng đàn nữa, cậu ta quay đầu sang, tầm mắt dừng lại trên cây đàn violin của Tần Ngữ. Trong lúc nói chuyện với Tần Ngữ, giọng cậu ta dịu đi: “Sao không đàn tiếp?”

Tần Ngữ siết chặt đàn violin, tươi cười rạng rỡ: “Bài này tớ tập chơi chưa đến nơi đến chốn, bình thường toàn lén luyện riêng, không được hoàn mỹ cho lắm, đợi tớ luyện thêm vài lần nữa rồi sẽ biểu diễn cho các cậu.”

Người của Hội học sinh đều nói không sao, bảo cô ta tiếp tục, cô ta chơi đàn rất hay.

Từ Diêu Quang lẳng lặng đứng tại chỗ. Đường nét khuôn mặt cậu ta khá ấm áp, chỉ có điều tính cách hơi lạnh lùng, ngoài Kiều Thanh và một vài người khác, không ai dám tới gần cậu ta.

Cậu ta nghiên cứu sâu về violin, thế nên đã phát hiện ra tiếng đàn của Tần Ngữ vừa rồi cực kỳ tối nghĩa.

“Không sao, cậu cứ từ từ luyện.” Cậu ta đứng thẳng người lên, tuy không cười, nhưng giọng nói cũng coi như ôn hòa: “Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa.”

Tần Ngữ nhìn theo bóng Từ Diêu Quang, kéo ghế lại rồi ngồi xuống.

Hầu hết người của Hội học sinh đều đi cùng Từ Diêu Quang, chỉ có mấy nữ sinh bình thường vẫn luôn xun xoe cô ta.

“Sao cậu không đàn tiếp?” Nữ sinh với khuôn mặt non choẹt không nghe ra được âm sắc tối nghĩa của tiếng đàn, cảm thấy bản nhạc lần này khá hay: “Tớ thấy hay mà.”

“Đúng vậy.” Khó khăn lắm mới được hòa nhập vào hội nhóm của Tần Ngữ, Ngô Nghiên cũng vội vàng nói.

Tần Ngữ dựa vào ghế, nghe vậy, cô ta lắc đầu, mặt mày cụp xuống. Bản nhạc ấy không dài, viết không theo thứ tự, cô ta chỉnh sửa suốt một buổi tối mới nhớ được, nhưng lại chỉ có thể chơi một cách gượng ép, không thể hòa cảm xúc vào được.

Những người khác không nhận ra, nhưng chắc chắn Từ Diêu Quang sẽ biết bản nhạc này quá u ám, thế nên cô ta dứt khoát dừng lại luôn.

Giai điệu chung của bản nhạc này rất hào hùng, rồi lại mang đậm sắc thái cá nhân, Tần Ngữ không biết phải là người như thế nào thì mới viết ra được bản nhạc này.

Cô ta thẫn thờ ngẫm nghĩ.

Ngô Nghiên đi tới cạnh cửa sổ, định kéo rèm cửa ra, chợt nhìn thấy Tần Nhiễm ở dưới tòa nhà.

“Sao lại là cậu ta?” Ngô Nghiên nói bằng giọng khinh khỉnh, không hề thân thiện chút nào.

Cô hoa khôi học đường mới đăng quang này rất nổi tiếng với đám nam sinh, nhưng nữ sinh thì chỉ toàn đoán già đoán non, nhất là vụ cô nghỉ học một năm vì lý do đánh nhau, trường Trung học số 1 ai cũng biết cả rồi.

Cô nàng với khuôn mặt non choẹt kia liếc nhìn, thấy Kiều Thanh đuổi theo nói chuyện với Tần Nhiễm, ngón tay vô thức siết chặt lại: “Sao Kiều Thanh lại chơi với cậu ta?”

“Phụt, Kiều Thanh đang cười nhạo cậu ta chứ còn gì nữa.” Ngô Nghiên cười trên nỗi đau của người khác: “Các cậu không biết đúng không? Hôm nay phát bài thi tiếng Anh, cậu ta ăn ‘trứng ngỗng’ đấy! Còn hoa khôi học đường nữa chứ! Tần Ngữ, cậu được 117 điểm, hơn đứt cậu ta!”

Vốn Tần Ngữ còn đang hậm hực vì bản nhạc kia, nghe thấy lời nói của Ngô Nghiên, tâm trạng của cô ta mới tốt lên. Cô ta cong môi: “Được rồi, các cậu so bì cái đó làm gì, có gì để mà phải so đâu.”

***

Dưới tòa nhà.

Tần Nhiễm muốn nghe thêm nữa, nhưng âm thanh bỗng tắt ngấm, làm cô không dám chắc.

Đúng lúc này, Kiều Thanh và Từ Diêu Quang đi xuống, cô ngẫm nghĩ giây lát, tiếp tục tới phòng học.

Kiều Thanh đuổi theo trào phúng cô.

Tần Nhiễm kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp, lấy tai nghe từ trong túi ra đeo vào, động tác trông khá ngầu.

Kiều Thanh nhích lại gần, cất giọng cao hơn, tiếp tục trào phúng.

Tần Nhiễm giơ tay ấn tai nghe, cô quay đầu sang, vươn một ngón tay thon thả trắng ngần ra, làm động tác câm miệng, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kiều Thanh.

Kiều Thanh: “...”

Cậu ta lẳng lặng lùi về sau một bước.

Tần Nhiễm hờ hững đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Đến lớp học, Kiều Thanh lục tìm bài thi của Tần Nhiễm trong đống sách, đưa nó cho cô, còn tựa vào cái bàn của người ngồi trước cô, trò chuyện vài câu với Lâm Tư Nhiên, bình thường Tần Nhiễm cũng chẳng để ý tới cậu ta.

Cô ngồi bên trong, nửa người dựa vào tường, một tay cầm một quyển sách ngoài chương trình học, tay kia lấy ra một chiếc kẹo m út.

Cô ném quyển sách lên mặt bàn, chậm chạp bóc vỏ kẹo ra rồi cho kẹo vào miệng, vẫn cứ dựa vào tường, hờ hững lật trang sách, góc nghiêng trông rất buông thả.

“Cậu có thấy mình ấu trĩ không hả? Còn ăn kẹo nữa chứ!” Kiều Thanh không nhịn được, nói.

Tần Nhiễm lại thong thả lật trang sách, có lẽ là vì tâm trạng tốt, cô không khó gần như thường ngày, kéo dài giọng nói: “Liên quan gì tới cậu? Cút đi!”

Kiều Thanh sờ mũi, về chỗ ngồi của mình, nằm sấp xuống mặt bàn. Từ Diêu Quang đang làm bài tập, Kiều Thanh ngẫm nghĩ, chọc vào người Từ Diêu Quang: “Cậu Từ, tan học đi căn-tin không?”

Từ Diêu Quang rất lạnh lùng, nhưng với bạn bè thì cậu ta khá tốt, chỉ tưởng Kiều Thanh đói: “Ừm.”

***

Xế chiều tan học, Tần Nhiễm tiếp tục tới phòng y tế.

Cuối cùng thì lần này Lục Chiếu Ảnh cũng bình thường hơn chút.

Anh ta còn một bệnh nhân nữa, Tần Nhiễm không để ý tới anh ta, tới phòng bếp nấu bữa tối hôm nay.

Lúc đi ra, Lục Chiếu Ảnh đang gọi điện thoại ở bên ngoài.

Tần Nhiễm rút một tờ giấy ra lau tay, tầm mắt dừng lại trên chiếc tủ thuốc chứa đầy đồ. So với lần đầu tiên cô nhìn thấy, cái tủ này có thêm rất nhiều thứ, không giống quy cách của một phòng y tế.

Cô không quan tâm có thêm bao nhiêu loại thuốc, chỉ chú ý tới thuốc ngủ.

Trình Tuyển đang xem máy tính, thấy vậy, anh không nghĩ nhiều, mang chìa khóa tủ thuốc tới, vươn tay mở cánh tủ ra.

Anh đứng chếch người, ngón tay đặt trên lọ thuốc ngủ, đầu ngón tay thon dài, hờ hững nói: “Uống hết thuốc ngủ rồi à?”

Anh nói rất chậm, hơi rời rạc, không hề gay gắt, rất dễ khiến người ta thả lỏng.

“Ừm.” Tần Nhiễm cũng không khách sáo.

Trình Tuyển lại cúi đầu, nghiêm túc đếm mười viên thuốc, sau đó đi lấy túi giấy.

Tủ thuốc được đặt sau bàn làm việc của Lục Chiếu Ảnh, để tiện cho anh ta bước một bước là có thể lấy được thuốc, cách bàn làm việc không xa.

Trình Tuyển vươn tay lấy túi giấy, lướt qua người Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm chỉ ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng, trong cái lạnh lại có cái ấm, rất dịu, khiến người ta muốn tới gần.

Hơi thở ấm nóng phả vào má cô, như muốn bùng cháy.

Tần Nhiễm lặng lẽ dịch ra sau một bước.

Vốn Trình Tuyển đang nghĩ về đống số liệu kia, lúc này mới phát hiện ra điều bất thường.

Gần nhau quá.

Anh lấy túi giấy, nghiêng người sang bên cạnh, cho thuốc vào túi, tuy không dám nhìn thêm nữa, nhưng hình ảnh nóng rực ấy cứ chiếu đi chiếu lại trong đầu.

Cô không mặc đồng phục, chỉ mặc sơ mi trắng, cổ áo hơi lệch sang một bên, loáng thoáng trông thấy xương quai xanh, một góc của hình xăm đỏ trên vai cũng lộ ra.

Màu đỏ ấy làm tôn lên làn da trắng của cô, đẹp đến ngỡ ngàng, không biết là ai xăm cho cô.

“Được rồi.” Trình Tuyển nhìn thẳng về phía trước, đưa túi thuốc cho Tần Nhiễm. Thấy cô có vẻ vui, anh không nhịn được, nói: “Uống ít thôi.”

“Cảm ơn.” Tần Nhiễm mang về.

Lục Chiếu Ảnh nghe điện thoại xong thì quay lại, hớt hải nói: “Cậu Tuyển, laptop của cậu ổn chưa?”

“Sắp rồi.” Trình Tuyển ném laptop cho Lục Chiếu Ảnh, anh đã mất kiên nhẫn rồi: “Tự cậu xem đi.”

“Đậu xanh, họ thúc giục rồi.” Lục Chiếu Ảnh nhìn giao diện máy tính, vẫn là một loạt con số quái lạ: “Thôi được rồi, tôi đi tìm ông Từ hỏi xem bên đó còn nhân viên kỹ thuật nào không.”

Anh ta định mang laptop đi.

Tần Nhiễm lấy áo khoác, đang định đi thì thấy dáng vẻ gấp gáp của Lục Chiếu Ảnh. Cô dừng lại, quay đầu nói: “Thực ra...”