Giao thừa qua đi, tới mùng một, lại là một ngày bận rộn, trong cung đến mùng hai mới dần dần nhạt đi.

Còn Diệp Tư Nhàn rốt cuộc cũng có thời gian bồi tiếp nữ nhi.

Cảnh Châu thích chơi tuyết, Diệp Tư Nhàn vì để dời sự chú ý của nàng đi, mỗi ngày đều phải tốn rất nhiều công sức.

Có đôi khi vì để bớt việc, nàng dứt khoát bế thẳng đến Chiêu Dương Cung, để nàng đi tìm phụ hoàng của mình.

Triệu Nguyên Cấp hiếm khi rảnh rỗi, cũng bằng lòng chơi với nữ nhi.

Mỗi ngày trong Chiêu Dương Cung đều có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách của tiểu Công chúa.

Nhưng tất cả mọi người đều không biết là tiếng cười như vậy như một thanh kiếm bén nhọn, đâm thẳng vào lòng Dư Tĩnh Dao.

Bắt đầu từ mùng hai, từ sáng sớm tới chiều tối nàng đều chờ đợi ở gần Chiêu Dương Cung, chính là muốn tìm cơ hội gặp Hoàng thượng, tiếc là mắt thấy tết Nguyên Tiêu sắp đến, nàng cứ thế không gặp được mặt Hoàng thượng.

Dư Tĩnh Dao gần như sụp đổ.

Lúc rời đi buổi chiều ngày mười hai, nàng không khống chế được, làm hỏng nát không còn một cọng hoa ở gần Chiêu Dương Cung.

Lúc đám tiểu thái giám phát hiện ra thì đã muộn.

Lúc Phùng An Hoài đến báo chuyện này trước mặt Triệu Nguyên Cấp, Triệu Nguyên Cấp lại không chút sợ hãi, thậm chí còn cười lạnh.

''Lạnh nhạt lâu như vậy cuối cùng cũng có chút phản ứng rồi, thôi, đêm mai lật thẻ của Nghi Tĩnh Cư, để nàng ta sớm chuẩn bị đi''

''Dạ!'' Phùng An Hoài thở phào nhẹ nhõm.

Có vài lời vẫn phải nói cho rõ ràng thỏa đáng, vụиɠ ŧяộʍ chơi ngáng chân như vậy thật quá là mệt mỏi hoảng loạn.

Ngày kế tiếp, tin tức truyền đến Nghi Tĩnh Cư, lúc này Dư Tĩnh Dao còn chưa ngồi dậy.

Nàng xin Hoàng hậu cho nghỉ ngơi, không đi thỉnh an, không ra cửa, đang buồn bực tựa trên giường tuyệt vọng chảy nước mắt.

Lan Nhược kích động xông tới nói tin tức tốt cho nàng, Dư Tĩnh Dao thậm chí tin cũng không dám tin.

''Hoàng thượng đang thân mật với Diệp phi, làm sao lại lật thẻ của ta, ngươi đừng đùa ta''

Nàng lau nước mắt trở mình.

''Trời ơi tiểu chủ người đừng ngủ, đây là sự thật!''

Lan Nhược luống cuống tay chân kéo tiểu chủ nhà mình dậy, lấy khối băng dùng bọc vải bọc lại điểm lên gò má và khóe mắt nàng.

''Mau thoa một chút, mắt khóc sưng lên làm sao gặp Hoàng thượng được?''

Dư Tĩnh Dao bán tín bán nghi tiếp nhận khối băng, vẫn xoa, nhưng vẫn không tin được sự thật trước mắt.

Hoàng thượng, thật sự lật thẻ của mình? Không phải là mỗi ngày hắn đều ở cùng Diệp phi chó má kia sao?

Mãi đến khi các cô cô phụ trách dạy bảo quy củ thị tẩm của Nội vụ phủ đi vào, nàng mới hoàn toàn tin tưởng đây là sự thật.

Kinh hỉ ngập trời, ngay cả các cô cô vô lễ nàng đều có thể nhịn.

''Hừ! Dù sao cũng không phải tấm thân xử nữ, ngươi ước chừng cũng không cần phải dạy làm gì''

''Công phu hầu hạ nam nhân ngươi cũng biết, nhưng quy củ hầu hạ Hoàng thượng ngươi phải học cho tốt''

Các cô cô hất mặt lên trời, hùa theo nói một tràng, Dư Tĩnh Dao đáp ứng từng cái một.

Thậm chí còn cho Lan Nhược đưa hầu bao đã chuẩn bị sẵn, thưởng cho từng cô cô.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, các cô cô rốt cuộc ngậm miệng, sau khi giúp nàng tắm rửa thay quần áo ăn mặc xong xuôi, đưa nàng lên xe phượng loan xuân ân biểu tượng ân sủng của Đế vương.

Bánh xe hoàng lê to lớn ma sát trên đá xanh, toàn bộ phía tây lục cung đều có thể nghe thấy.

Trong Trữ Tú Cung, sau khi Diệp Tư Nhàn dỗ nữ nhi ngủ xong, một mình nằm trên giường, bên tai truyền đến tiếng bánh xe có chút yếu ớt.

Tựa như ảo giác, cũng rất giống là thật.

Mặc kệ là Triệu Nguyên Cấp dùng lý do gì để thuyết phục mình, mặc kệ là Triệu Nguyên Cấp có bảo đảm bao nhiêu lần, quyết sẽ không đụng tới những nữ nhân khác nữa.

Nhưng chuyện thật sự xảy ra trước mắt, nàng vẫn ăn dấm, mà còn là một thùng dấm to, dấm đặc biệt.

Ngủ không được, trở mình, lại trở mình, giữa mùa đông trong chăn bị nàng cựa quậy một thân đầy mồ hôi.

''Tiểu chủ, người còn chưa ngủ sao?'' tối nay là Xảo Yến trực đêm.

''Ta ngủ không được!'' Diệp Tư Nhàn tức giận.

Vừa nghĩ tới phu quân của mình đang ngủ cùng tình nhân cũ của hắn, trong lòng nàng ôm một sự khó chịu không dứt ra được.

''Cả trái tim Hoàng thượng đều chứa tiểu chủ, lúc này không chừng đang rất lãnh đạm với Dư thải nữ, người ngẫm lại ngày mai lúc tới cung Tê Phượng thỉnh an, mặt của Dư thải nữ sẽ khó coi biết bao?''

Luôn là đứa bé lanh lợi Xảo Yến nói lời an ủi, chính mình cũng bật cười.

Trong lòng Diệp Tư Nhàn không hiểu sao thoải mái hơn nhiều: ''Nhưng lỡ như sắc mặt cô ta hồng hào thì sao?''

''Vậy thì cho thấy nàng ta ngủ ngon, Hoàng thượng cả đêm cũng không có phản ứng với nàng ta, nàng ta còn không ngủ ngon được sao?''

Xảo Yến bắt đầu diễn đủ loại từ ngữ ngụy biện.

Diệp Tư Nhàn nghe thấy thư thái cười, cũng chỉ đành ép bản thân nhắm mắt lại.

...

Nhưng chuyện mà nàng không biết là chuyện này Xảo Yến đoán trúng thật.

Tẩm điện Chiêu Dương Cung của Đế vương, Dư Tĩnh Dao vừa trèo lên đã bổ nhào vào trong ngực Triệu Nguyên Cấp, kể khổ.

''Hoàng thượng, thần thiếp tiến cung đã lâu, sao người ngay cả liếc nhìn cũng không nhìn thiếp một chút, đã nhiều năm như vậy, người quên mất Tĩnh Dao rồi sao?''

Triệu Nguyên Cấp không muốn nhiều lời, thực sự gật đầu.

''Khương gia trung thành, nàng đã là phụ nữ của Khương gia, tại sao nhất định phải giày vò như vậy, Tĩnh Dao, từ đầu đến cuối ta đều mong nàng sống tốt''

''Nhưng thiếp sống không tốt!'' Dư Tĩnh Dao đột nhiên bật ra, lui về sau một bước rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm Đế vương.

''Thiếp sống không tốt chút nào, Khương gia có rất rất nhiều tiểu thiếp, có người là do chính thiếp nạp cho y, cũng có người do chính y nạp, thiếp và y rõ ràng là bị buộc làm phu thê sống chung với nhau''

''Y không thích thiếp, thiếp cũng không thích y, hai chúng ta sống riêng phần mình, thiếp thật sự là một ngày như một năm, Hoàng thượng người có biết không?''

Dư Tĩnh Dao gần như sụp đổ.

''Nhiều năm như vậy, trong lòng Tĩnh Dao vẫn nhớ người, mấy năm nay thiếp sống ở Khương gia như vậy đó''

Triệu Nguyên Cấp không hề bị lay động chút nào, chỉ thở dài.

''Nàng hà tất phải như vậy, trẫm không phải cũng là ba ngàn giai lệ, sau này có khi còn phải cưới nhiều nữ nhân tiến cung hơn nữa, có đôi khi ngay cả chính mình trẫm cũng không làm chủ được''

''Không cần gấp gáp đâu Hoàng thượng'' Dư Tĩnh Dao đột nhiên cử chỉ điên rồ, tiến lên hai tay vuốt ve mặt Triệu Nguyên Cấp.

''Đợi thần thiếp làm Hoàng hậu, tất cả đều sẽ khá hơn, chúng ta mới là phu thê cử án tề mi phải không?? Hoàng thượng, trong lòng người còn có Tĩnh Dao không?''

''Vậy lần này đừng buông bỏ Tĩnh Dao nữa có được không?''

Nàng bối rối vội vàng nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn trước mắt, nàng thậm chí nâng gương mặt này trong lòng bàn tay.

Nhưng trong đôi mắt hắn vẫn là hai khối băng cực kỳ lạnh lẽo, nói với nàng, người này không thuộc về mình.

''Không còn sớm nữa, ngủ sớm đi''

Triệu Nguyên Cấp gỡ tay nàng ra, vẫn nằm xuống trên long sàng to lớn.

''Tự tìm chỗ, nằm xuống không được nhúc nhích, không được làm ồn trẫm''

Giọng nói của hắn vô cùng lạnh, giống gió bấc mùa đông lạnh thấu xương.

Dư Tĩnh Dao sao có thể cam tâm, mặc dù nàng ngoan ngoãn nằm xuống theo phân phó, nhưng Triệu Nguyên Cấp vừa mới nhắm mắt, nàng như cọp cái nhào tới.

Xé rách xiêm y của hắn, ma sát nơi tư mật nhất trên người hắn.

Quả nhiên nữ nhân đã gả cho người khác đều dã man thô bạo như vậy, quen việc dễ làm, trong nháy mắt, nàng thậm chí còn như người điên cưỡi trên người Đế vương.

''Hoàng thượng, Hoàng thượng...'' nàng thỏa mãn hàm hồ gọi bậy.

Triệu Nguyên Cấp buồn nôn vô cùng tận, cổ tay chặt vào gáy nàng, nữ nhân trên người lập tức an tĩnh lại, mềm nhũn đổ xuống một bên.

''Phùng An Hoài, đưa nàng ta đi!''

Đế vương mặc y phục đứng dậy, căm ghét liếc nhìn người trên giường, quay người sải bước rời đi.