Dư Tĩnh Dao biết chuyện này, vẫn lạnh lùng cười.

''Xem đi, ta nói nữ nhân này cũng không ngốc, làm sao cô ta lại tùy ý để ta hãm hại được''

''Nếu ta thật sự động thủ, chẳng phải vừa vặn trúng bẫy của nữ nhân này sao''

Lan Nhược cung kính dâng lên một chén trà thơm.

''Vậy tiểu chủ, chúng ta chẳng phải chỉ có thể ngồi chờ chết sao?''

''Cái gì mà ngồi chờ chết'' Dư Tĩnh Dao nằm trên ghế quý phi đong đưa cây quạt.

''Cô ta không thị tẩm được, còn ta thì có thể, ta phải từ từ tìm lại địa vị của ta, sủng ái của ta và tất cả mọi thứ mà ta nên có''

Dư Tĩnh Dao nói xong, hỏi đơn thuốc điều dưỡng của mình đã kê chưa.

Lan Nhược gật đầu: ''Nương nương yên tâm, nô tỳ tìm thái y giỏi nhất, dùng dược liệu tốt nhất''

Dư Tĩnh Dao khẽ gật đầu, giơ tay lên trên chiếc gương bằng đồng bên cạnh, vuốt ve gương mặt của mìn, dáng vẻ như thể rất hài lòng.

''Hoàng thượng còn trẻ, lại ủng hộ tiết kiệm, ngay cả vạn thọ tiết cũng không muốn làm, trong cung ngoại từ lễ lộc hàng năm cũng không có yến hội gì''

Nàng không vui oán trách, nghĩ nghĩ, vẫn là phân phó Lan Nhược.

''Vậy thì bắt tay vào từ chỗ khác đi''

Gây chú ý với Hoàng thượng từ trên yến hội rồi được sủng ái là quá mức xa vời, nàng đã không còn ôm hy vọng gì, vậy cũng chỉ có thể từ....

Chớp mắt đã tới mùa hè chói chang, lần này thế mà Diệp Tư Nhàn không có nôn nghén, chỉ có chút không muốn ăn.

Nàng không ra khỏi cửa lớn, nhị môn cũng không đi, cả ngày an tâm dưỡng thai ở Trữ Tú Cung, còn Trữ Tú Cung lại được thủ như thùng sắt, không ai có cách nào ra tay.

Ngay cả Tố phi cũng không thường xuyên tới, cho dù có tới cũng chỉ đi một mình, dẫn theo một tỳ nữ tâm phúc, những người còn lại đều không được đi theo.

Buổi chiều ngày hôm đó, Tố phi một mình tới Trữ Tú Cung, Đại công chúa Di An ở trong phòng mình ngủ trưa.

Nàng vốn vẫn ngủ say sưa, nhưng sau đó không biết tại sao, đột nhiên toàn thân co giật, tiếp đó bắt đầu gặp ác mộng.

Cô nương chín tuổi đã không xem là còn nhỏ nữa, bình thường coi như kiên cường, sau khi có thêm muội muội càng ra dáng Đại tỷ tỷ, nhưng lúc này tiểu cô nương lại khóc nức nở.

Còn các nhũ mẫu cô cô của nàng đều nghỉ ngơi, thiếu người hầu một cách hợp lý, giống như trùng hợp không có ai bên cạnh.

Công chúa chín tuổi vẫn luôn bị ác mộng quấn lấy, trọn vẻn nửa canh giờ mới khóc lóc tỉnh dậy.

''Mẫu phi, mẫu phi!''

Buổi chiều mùa hè mặt trời nóng bỏng thiêu đốt đại địa, bên ngoài ngay cả ve cũng không muốn kêu to.

Di An tỉnh lại vẫn còn ngái ngủ đi ra đại điện Trường Ninh Cung, ngoại trừ tiểu thái giám đang trực ngủ gà ngủ gật dưới hiên, những người khác đều không biết đã lười nhác đi đâu hết rồi.

Di An nhìn đại điện rỗng tuếch một chút, biết mẫu phi nhất định lại tới Trữ Tú Cung thăm Diệp nương nương.

Diệp nương nương ở ngay sát vách, Di An đã sớm biết đường.

Nàng nhấc mép váy chạy ra ngoài, ngay cả cung nhân cũng không dẫn theo.

Trữ Tú Cung ở gần hồ Thái Dịch, lúc Di An tới cửa cung, bỗng trông thấy hai tiểu thái giám giơ tấm lưới thật to đi theo sau lưng Dư thải nữ, một đoàn người đang đi tới bên hồ Thái Dịch.

Dư thải nữ vừa đi vừa cười nói với cung nữ bên cạnh.

''Chính là lúc này, hôm qua cùng lúc này trông thấy con hồ điệp ở bên hồ Thái Dịch to hơn quả táo, màu sắc sặc sỡ, hôm nay nhất định phải bắt nó lại''

''Tiểu chủ người yên tâm, hôm nay chúng ta đã chuẩn bị chu đáo''

Bọn họ vừa đi vừa nói, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc bị Di An nghe thấy.

Tiểu cô nương chỉ từng gặp qua hồ điệp trên sách của mẫu phi, vẫn chưa từng tự tay bắt, nghe bọn họ muốn đi bắt hồ điệp, lập tức động tâm.

Bàn chân như không nghe sai khiến, bất giác đi theo qua đó.

Dư thải nữ đang nói chuyện, lơ đãng nhìn lại, thấy Đại công chúa cũng có chút kinh ngạc.

''A? Công chúa sao ngài lại tới đây? Sao không có cô cô đi theo ngài?''

Phẩm cấp của Dư Tĩnh Dao không cao bằng Công chúa, cho nên nàng chỉ có thể xưng hô với Công chúa là 'ngài'.

Di An bị phát hiện sau đó lấy lạnh tinh thần, trong nháy mắt bắt đầu ngại ngùng, mặt tiểu cô nương chín tuổi đều đỏ ửng.

''Các ngươi mới vừa nói muốn bắt hồ điệp, là thật sao? Hồ điệp đó to như quả táo, cũng là thật à?''

Tiểu cô nương đối với loại tiểu động vật xinh đẹp đáng yêu này căn bản không có cách nào cự tuyệt.

Tròng mắt Dư Tĩnh Dao xoay tít một vòng.

''Tất nhiên là thật, hôm qua ta tận mắt nhìn thấy trong bụi hoa hồng bên hồ Thái Dịch, có mấy con hồ điệp to như quả táo, nhìn những tấm lưới này xem, là ta sai Nội vụ phủ đặc biệt dệt đó''

Không thể không nói, Dư Tĩnh dao lừa gạt tiểu cô nương cũng rất có nghề, nàng quá hiểu mấy tiểu cô nương thiên chân khả ái này thích cái gì.

Quả nhiên hai mắt Di An đều tỏa sáng, tha thiết hỏi: ''Ta có thể đi theo không?''

''Tất nhiên, Công chúa có thể tới, tần thiếp vô cùng hoan nghênh, đến lúc đó cho tiểu thái giám này bắt nhiều con một chút, Công chúa mang về nuôi, treo trước cửa sổ vừa đẹp vừa yên tĩnh''

''Nếu bắt chúng để vẽ, chắc hẳn...''

Tố phi am hiểu vẽ tranh, Đại công chúa cũng là một tay nàng dạy nên, hai mẹ con đều giỏi vẽ.

Dù Di An không thể tự mình vẽ, mẫu phi cũng nhất định sẽ thích.

Nàng càng nghĩ càng cao hứng, cũng không chút do dự đi theo đối phương tới bên hồ Thái Dịch.

...

Chiêu Dương Cung.

Đế vương đang sứt đầu mẻ trán xử lý một đống tấu chương đại giang nam bắc.

Giang Bắc bị lũ lụt, Tây Bắc hạn hán lại còn nạn châu chấu, còn Tây Nam có giặc cướp, Liêu Đông bị tộc du mục nhìn ngó chăm chăm.

Thân là nhất quốc chi quân, dưới tay hắn có ngàn ngàn vạn vạn bách tính, nếu trả lời chậm trễ một canh giờ thôi, thì đã là chậm trễ bách tính nơi đó một trăm canh giờ rồi.

Một trăm canh giờ này có lẽ có thể cứu được rất nhiều tính mệnh của bách tính.

Triệu Nguyên Cấp ngày ngày không dám trì hoãn, đòi hỏi bản thân mỗi ngày phải trả lời tấu chương được gửi tới trong ngày.

Nhưng hôm nay, hắn dường như không thể tùy tâm được, bởi vì...

''Hoàng thượng, Đại công chúa rơi xuống nước, ở hồ Thái Dịch''

Cho dù Triệu Nguyên Cấp không có tình cảm gì lắm với nữ nhi này, nhưng đó cũng là nữ nhi ruột thịt của hắn, là Đại công chúa của Đại Cảnh triều.

Lúc này nàng rơi xuống hồ Thái Dịch mà không rõ nguyên do, sinh tử chưa biết, thân là phụ thân, hắn không có cách nào trơ mắt thờ ơ.

Triệu Nguyên Cấp nhanh chóng đặt bút xuống, nhấc chân đi tới hồ Thái Dịch.

''Hoàng thượng, dù che nắng!''

''Hoàng thượng, khoác áo vào đi''

Sinh mệnh ngay trước mắt, tất cả quy củ đều là nói nhảm, Triệu Nguyên Cấp không quay đầu, thân ảnh cao lớn cấp tốc biến mất trong lời lải nhải liên miên của Phùng An Hoài.

Chờ Phùng An Hoài rốt cuộc cũng cầm theo đồ hồng hộc đuổi tới nơi xảy ra chuyện, lúc này Công chúa đã được cứu lên, thái y cũng đã đuổi tới, đang bắt mạch cho hai vị chủ tử.

Tại sao lại là hai vị chủ tử, bởi vì là Dư Tĩnh Dao đích thân cứu Công chúa lên.

Ánh mắt Triệu Nguyên Cấp sáng rực, dùng ánh mắt nghi ngờ nhất dò xét Dư Tĩnh Dao từ trên xuống dưới.

Người trên cáng cũng uống một bụng nước, vẫn còn đang hôn mê, cánh tay trật khớp, đầu gối bị đá bên hồ đập bị thương, máu tươi không ngừng chảy ra, ngay cả mũi miệng cùng đều đầy rong, nhìn hết sức chật vật.

Hắn nhớ rõ Dư Tĩnh dao không biết bơi, Tây Nam cũng không phải vùng có nhiều nước, nếu không phải từ nhỏ đã lớn lên bên sông nước, một người đường đường là Tướng quân phu nhân như nàng, chung quy cũng không đến mức lại đi học bơi.

Mà một người không biết bơi, nàng làm sao nắm chắc có thể cứu được Công chúa lên, bản thân cũng có thể thoát chết?

Hãm hại người khác, phải dùng tính mạng của chính mình để cược sao?