Khuê tú Giang Nam, ai mà không có tuyệt kỹ quản lý việc nhà, kỹ thuật thêu nhất đẳng, thành phẩm thêu xong hoàn chỉnh, ngay cả một sợi chỉ thừa cũng không thấy.

Sau này nàng sẽ không xuân đau thu buồn nữa, nàng sẽ cố gắng sống, vì cả tộc Bạch thị, vì Di An, vì chính mình, đương nhiên, cũng vì y.

Dù là nhìn nhau từ phía xa, cả đời này cũng không phụ nhau.

Trong đội xe trùng điệp, người không phục nhất là Dư Tĩnh Dao, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được tình cảm với Hoàng thượng, thành công leo lên làm Thất phẩm Mỹ nhân.

Đang định triển khai kế hoạch lớn thì bị một chiêu đánh ngã vào trong vũng bùn, không biết khi nào thì mới có thể đứng lên nữa.

Nàng và mấy vị Tài tử chen nhau trong một cỗ xe ngựa to, trong lòng Dư Tĩnh Dao bốc cháy, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt.

''Nhìn cái gì, chưa từng gặp qua sao, tiểu môn tiểu hộ ngu dốt'' thấy mấy người đối diện đều đang nhìn mình, Dư Tĩnh Dao nhịn không được nổi giận.

Thái độ nàng ngang ngược đuổi bốn người khác ra một góc xe ngựa, mình độc chiếm hơn phân nửa không gian.

Xe ngựa lắc lư ung dung trên đường hồi Kinh, Dư Tĩnh Dao nửa nằm qua trên xe ngựa, xuyên qua màn xe lay động, nhìn về phía chiếc xe ngựa rộng rãi hơn mà lúc đi nàng đã ngồi.

Nơi đó có ba vị Mỹ nhân ngồi, lúc đầu nàng cũng là một trong số đó, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể nhét chung một chỗ với đám Tài tử.

Xe ngựa thì chật hẹp, người thì đông, càng nghĩ càng khó xử.

''Dư tài tử tức giận như vậy làm gì, chúng ta bây giờ ngang vai ngang vế, đừng cho là chúng ta sợ cô, chúng ta là thấy cô bị thương nên mới không so đo với cô''

''Đều là Bát phẩm Tài tử hậu cung, ai mà cao hơn ai một bậc chứ''

''Phải đó, làm khó cho cô lớn tuổi rồi mà còn phải chen chúc trên một chiếc xe với chúng ta, cô không phục thì cô đi đi''

''Còn không phải sao? Phát điên với chúng ta thì có tài cán gì, cô đi ngồi chung một chiếc xe ngựa với Hoàng thượng mới tính là bản lĩnh''

Các Tài tử che miệng chế giễu, nếu như không phải là vì Dư Tĩnh Dao tự xưng thanh mai trúc mã với Hoàng thượng, các nàng ngay cả một chút khách khí cũng không có đâu.

''Các ngươi...lặp lại lần nữa?''

Nói nàng lớn tuổi, nói nàng không được sủng ái, chế giễu nàng phân vị thấp, mặt Dư Tĩnh Dao đã một mảng xanh xám, toàn thân đều run lên.

''Nói đó thì sao? Dư tỷ tỷ, vết thương tự ngươi gieo gió gặt bão còn chưa lành, cũng đừng nổi giận, vẫn nên dưỡng thân thể cho tốt đi''

Tiếng nói vừa rơi ra, bốn Tài tử xúm lại cười.

Dư Tĩnh Dao chỉ cảm thấy một đám lửa vọt thẳng lên trong lòng ngực, thở mấy hơi, một hơi cũng không lên nổi, mắt trợn trắng liền hôn mê bất tỉnh.

Các Tài tử cũng không sợ sệt, các nàng giả vờ giả vịt cho người đi mời thái y, nhưng tiểu thái giám đi đi lại lại bực mình nói.

''Hoàng thượng có chỉ, tất cả chờ hồi cung rồi mới tính!''

Nhóm Tài tử nghe xong, thì càng mặc kệ việc không liên quan tới mình.

...

Sau khi hồi cung, các cung các viện đều đang bận rộn, Thái y viện cũng đang đổi ca.

Lan Nhược tìm cả buổi cũng không thấy một thái y nào, thực sự không còn cách nào khác, đành phải đến cầu Hoàng hậu.

Hoàng hậu cũng mệt mỏi cả người, chống đỡ thân thể đuổi nàng.

''Hôm nay quá muộn rồi, cũng không phải bệnh nặng gì, ngươi về trước đi, ngày mai bổn cung cho người đi xem!''

Không đợi Lan Nhược nói gì, liền phất tay cho người đuổi Lan Nhược.

Đêm đó, bên trong Nghi Tĩnh Cư nhỏ, Lan Nhược trông tiểu chủ nhà mình cả đêm.

Mặc dù tâm trí ở chỗ Hoàng hậu, nhưng nàng biết không có Dư tài tử thì mình cũng không đáng một xu.

Nàng cũng không muốn ngay bây giờ mất đi cái bàn đạp là Dư tài tử.

''Tiểu chủ người mau tỉnh lại đi'' Lan Nhược quỳ gối bên giường.

Ngày thứ hai, Dư Tĩnh Dao mơ màng tỉnh lại, thấy bên cạnh ngoại trừ Lan Nhược thì không có một ai.

Nàng cười lạnh, đánh thức Lan Nhược, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự hung ác.

''Bây giờ cuối cùng ta cũng hiểu ra, cầu người không bằng cầu chính mình, là ta chủ quan, thế mà tin tưởng lời xằng bậy của Hoàng hậu!''

Hoàng hậu phát giác ra chuyện không đúng, trước tiên liền bán đứng nàng, vậy thì đồng minh cái chó gì.

''Người đừng nghĩ tới mấy thứ này, hiện tại quan trọng nhất chính là người tĩnh dưỡng thân thể cho tốt''

Ánh mắt Dư Tĩnh Dao âm u lạnh lẽo.

''Đương nhiên, một người hai người bọn họ không ưa ta, nhưng ta hết lần này tới lần khác phải giẫm từng người bọn họ dưới chân''

''Lan Nhược, ngươi đi theo bên cạnh ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, nhất định sẽ không!''

''Dạ!''

Lan Nhược cúi đầu, ánh mắt lấp lóe.

Đảo mắt đã vào tháng mười.

Thời tiết ở Kinh thành ngày càng lạnh, Diệp Tư Nhàn trở về từ hành cung Minh Sơn, trở lại Trữ Tú Cung an thai lần nữa.

Một trận tuyết lớn nhanh chóng rơi xuống, Kinh thành chính thức vào đông.

Trung tuần tháng mười, tuyết mai trong cung nở rộ, Hoàng hậu làm phòng ấm ở Ngự hoa viên tổ chức ngắm hoa yến.

Diệp Tư Nhàn đã tám tháng không thể có mặt, nhưng Tố phi không từ chối được, chỉ có thể dự tiệc.

Lúc Đế Hậu đến thì chúng phi tần đã tới đủ.

Sau khi thỉnh an ngồi xuống hàn huyên xong, yến hội dần náo nhiệt lên.

Dư tài tử mỉm cười giơ chén, kính Đế Hậu sau đó lại đi tới bên cạnh Tố phi.

''Nghe nói nương nương là xuất thân đại gia khuê tú Giang Nam, không biết đã từng nghe qua chưa?'' Dư tài tử cười không có ý tốt.

''Chưa từng nghe qua'' sắc mặt Tố phi nhàn nhạt.

''Vậy xem như hiếm thấy, nếu chưa từng nghe qua, vậy sao người lại đóng vai Thôi Oanh Oanh trong đó rồi?'' Dư tài tử vô cùng đắc ý.

''Bổn cung không hiểu ngươi đang nói gì?!''

Tố phi quay đầu chỗ khác, sắc mặt có chút trắng bệch, hai tay siết vào nhau.

''Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, thần thiếp muốn vạch trần tội ác của Tố phi, nàng ta thân là hậu phi, lại không rõ ràng với đại thần ngoài cung, thực sự là vứt bỏ mặt mũi Hoàng gia!''

Dư tài tử bỗng quỳ xuống đất lớn tiếng nói, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.

Không khí náo nhiệt bỗng nhiên cứng đờ, cho nên ánh mắt mọi người cũng quanh quẩn chỗ Dư thị và Tố phi.

''Dư thị to gan, ngươi dám phạm thượng nói xấu cung phi!'' Hoàng hậu giận dữ mắng mỏ.

''Thần thiếp không có!'' Dư tài tử cây ngay không sợ chết đứng mà chỉ tội Tố phi.

''Hoàng thượng Hoàng hậu minh xét, thần thiếp tận mắt nhìn thấy trên bãi săn, Tố phi liếc mắt đưa tình với một vị đại nhân họ Tống, Tố phi nương nương còn rưng rưng nước mắt nhìn chằm chằm vị đại thần kia''

''Tiếc là thần thiếp nói không có bằng chứng đành phải tự mình kiểm chứng, lúc này mới phát hiện trước khi Tố phi nương nương vào cung, là thanh mai trúc mã với vị Tống đại nhân kia, thậm chí còn từng có hôn ước''

Dư tài tử nói chắc như đinh đóng cột.

''Hoàng thượng, Tố phi nương nương vào cung mấy năm không được sủng ái, người thật sự cho rằng là do thân thể nàng ta không khỏe sao? Thực tế là lòng nàng ta chứa nam nhân khác!''

Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người ở đây sửng sốt, vẫn là Hoàng hậu kịp phản ứng trước.

''Hoàng thượng người xem...''

''Tố phi, nàng nói thế nào?'' Triệu Nguyên Cấp không tin nổi nhìn về phía Tố phi.

Tố phi quỳ bịch xuống, vô cùng chân thành.

''Dư tài tử cũng quá biết cách vu hại người khác rồi, không biết ở đâu mà đào ra chút chuyện xưa cũ, còn muốn chụp mũ đại nghịch bất đạo lên đầu thần thiếp''

''Mặc dù thân thể thần thiếp không khỏe, vẫn luôn nhận được Hoàng thượng hậu ái, còn giao Công chúa cho thần thiếp nuôi dưỡng''

''Vì để báo đáp Hoàng ân, thần thiếp ngày đêm không dám lười biếng, chỉ cầu tận chức tận trách nuôi dưỡng Công chúa thật tốt, phụng dưỡng Hoàng thượng, sao lại nói là chuyện ?''

Dư Tĩnh Dao hừ lạnh, bỗng nhiên vỗ tay một cái, cho người đem nhân chứng lên, đều là cung nữ thái giám chính mắt trông thấy lúc đó.

''Tố phi nương nương, cô còn giảo biện sao?''