Ban đêm giữa hè luôn khó ngủ.

Cho dù Chiêu Dương Cung lúc nào cũng cung ứng bồn băng điêu khắc tinh xảo, mát mẻ vô cùng, nhưng Triệu Nguyên Cấp vẫn cảm thấy bực mình.

''Cái hậu cung này...''

Hậu cung dường như chính là triều đình, lấy Hoàng hậu làm đầu, trên thân mỗi người đều có đủ loại sứ mệnh.

Ví dụ như Hoàng hậu là vì bảo vệ Trần gia, Tố phi là vì Giang Nam Bạch gia, Hứa phi và Dung phi lúc trước cũng là vì gia tộc của mỗi người.

Trong lòng các nàng có người chứa nam nhân khác, có người chứa nhà mẹ đẻ, có người chứa vinh hoa phú quý, có người thích quyền thế sủng ái.

Duy nhất chỉ không có mình.

Ví dụ như Tố phi.

Tưởng hắn thật sự không biết đối phương đang giả bộ bệnh sao? Tưởng hắn thật sự không biết lòng đối phương thuộc về người khác sao?

Hắn biết hết.

Một bông hoa một cọng cỏ ở hậu cung, mỗi cây một nhánh đều không lọt khỏi tai mắt của hắn.

Từ lúc mới bắt đầu hắn đã biết tất cả rồi.

''Tống Thừa Hựu...''

Ngẫm lại hậu cung này chỉ có Diệp phi.

Nàng là người duy nhất toàn tâm toàn ý xem mình như trượng phu bình thường.

Lúc gặp nguy hiểm, nàng biết chặn lại trước người mình trong vô thức, lúc gặp khó khăn, nàng cũng sẽ chạy đến trước mặt mình xin giúp đỡ trước.

Nàng không thèm để ý mình có phải Hoàng đế hay không, chỉ như tiểu nữ tử dân gian ỷ lại trượng phu của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, khóe môi Triệu Nguyên Cấp giơ cao lên, lòng dạ sáng tỏ thông suốt.

May mắn còn có một người, một người là đủ.

Những người khác hắn không thèm.

...

Gần đây Diệp Tư Nhàn ngủ không ngon, bụng quá lớn, không thể nào thoải mái được.

Lại sợ đè ép hài tử không thoải mái, cũng không dám xoay loạn, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường, thỉnh thoảng lật người thay đổi tư thế.

''Sinh xong cái thai này, đánh chết ta cũng không sinh nữa, bây giờ không có Thái tử thì phong Hoàng thái đệ, Hoàng thái chất đi, ta chịu đủ rồi''

Diệp Tư Nhàn giận dữ nhìn chằm chằm màn trướng.

Viên Nguyệt phì cười: ''Nương nương, từ tháng thứ tư thái y đã nói với người, song thai là phải lớn một chút, người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt''

''Thái y còn đặc biệt giao phó người ăn ít một chút, nhưng người không chịu nghe, nô tỳ cũng không khuyên nổi''

Tối nay là Viên Nguyệt gác đêm, hai chủ tớ trò chuyện dưới ánh trăng.

''Ta cũng muốn ăn ít chứ, nhưng thật sự là quá đói, thật sự là nhịn không được, không ăn là muốn khóc, muốn chết, dạ dày như muốn bốc cháy vậy''

Diệp Tư Nhàn hết sức tủi thân.

''Trước kia ta tham ăn nhưng cũng có chừng mực, đâu có giống hai đứa này, hệt như hai con hổ, cái gì cũng muốn ăn, cái gì cũng ăn không đủ''

''Được được được, là hai vị tiểu Hoàng tử tham ăn, nương nương chịu ủy khuất rồi''

Viên Nguyệt cẩn thận an ủi.

Mặt của thai phụ giữ trời mùa hè, dễ vỡ hơn cả lưu ly, lật còn nhanh hơn sách, người ở Trữ Tú Cung đều phải dùng hết công suất để hầu hạ.

Diệp Tư Nhàn chửi rủa một phen xong trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Nàng gian nan ngồi dậy, sau đó đáng thương nhìn về phía Viên Nguyệt.

''Ta lại đói bụng''

''Đói thì ăn, nương nương muốn ăn gì?''

Viên Nguyệt dìu nàng ngồi vững, lắp thêm gối mềm bên hông nàng, bảo đảm nàng dễ chịu không bị mệt.

''Mì gan heo, cật xào, canh gà nấu măng chua, thịt dê nướng...''

''Được, nô tỳ đi truyền lời''

Viên Nguyệt ngoắc gọi Xảo Yến và Linh Chi đến hầu hạ, mình tới Tiểu trù phòng.

Linh chi là tiểu cung nữ mới cất nhắc lên, mười lăm tuổi, ngu ngơ ngây ngốc nhưng bụng dạ thành thật, đối đãi với người khác đều xuất phát từ tâm can tốt, Xảo Yến thích nhất là gác đêm chung với nàng.

Tiểu trù phòng như đã thành thói quen với việc nương nương dùng bữa khuya, sớm đã chuẩn bị chu đáo.

Chưa đến một khắc, ùn ùn cả bàn thức ăn liền mang lên.

Trữ Tú Cung hạ đèn lại lần nữa thắp đèn lên, các cung nữ phục thị nương nương dùng bữa.

...

Ăn khuya được một nửa, Hoàng thượng và Phùng An Hoài lặng lẽ tới.

Diệp Tư Nhàn rất vui, cũng không đoái hoài tới hắn, chỉ vụng về kêu hắn cùng ăn, miệng bản thân một khắc cũng không ngừng.

Triệu Nguyên Cấp dở khóc dở cười, ngồi bên cạnh nàng đưa khăn cho nàng.

''Ăn từ từ, trẫm cũng đâu có giành với nàng''

Diệp Tư Nhàn có chút xấu hổ, nhưng thịt dê nướng thật sự quá ngon.

Các Trù nữ không biết là dùng phương pháp gì, thịt lớn bằng ngón cái tươi non nhiều nước, nhẹ nhàng cắn một cái liền ngập tràn hương vị trong miệng.

Nàng ăn một cái lại một cái, ăn đến không ngóc đầu lên được.

Trọn vẹn nửa canh giờ, Diệp Tư Nhàn cuối cùng cũng uống hết ngụm canh gà măng chua cuối cùng, rốt cuộc vừa lòng thỏa ý vuốt bụng.

''Ăn no rồi, hai đứa nhãi con hẳn là ngủ ngon giấc rồi''

Diệp Tư Nhàn khóc không ra nước mắt cáo trạng.

''Hoàng thượng, hai đứa nó sắp giày vò thần thiếp đến chịu không nổi rồi''

''Nhìn xem cả người đầy mỡ, mặt thần thiếp cũng to ra ba vòng rồi''

Nước ấm được bưng đến, Triệu Nguyên Cấp tự mình chăm sóc nữ nhân trong ngực rửa mặt, lại vuốt một cái lên chóp mũi nàng.

''Lúc trước nàng quá gầy, béo một chút mới xinh''

''Về phần bọn chúng giày vò nàng, chờ sinh ra xong trẫm đích thân trừng trị chúng''

Diệp Tư Nhàn súc miệng xong lần nữa leo lên giường, mềm mềm tựa vào trong ngực Đế vương, ngang ngược bóp bóp eo của hắn.

''Nếu Hoàng thượng nói chuyện không đáng tin, thần thiếp sẽ không bỏ qua đâu''

''Vi phu nào dám?''

Triệu Nguyên Cấp cẩn thận ôm lấy thai phụ tám tháng, hôn hôn lên trán nàng.

''Ngủ đi, ngủ rồi sẽ dễ chịu hơn''

Diệp Tư Nhàn tìm tư thế thoải mái trong ngực hắn, miễn cưỡng ngáp một cái, ngủ thật say.

Triệu Nguyên Cấp vẫn luôn vuốt ve sau lưng nàng, cả trái tim được lấp đầy.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Nguyên Cấp cẩn thận rời đi, đứng dậy vào triều.

Diệp Tư Nhàn ngủ rất sâu, mãi đến mặt trời lên cao, Tố phi cầm theo kim khâu đến thăm nàng, nàng mới ung dung tỉnh lại.

Nàng ưỡn cao cái bụng to, duỗi lưng một cái, được các cung nữ hầu hạ mặc y phục đứng dậy, súc miệng.

Động tác vừa vụng về vừa gian nan, nhìn hết sức buồn cười.

''Để tỷ tỷ chê cười rồi'' Diệp Tư Nhàn ngượng ngùng.

''Cái này có là gì, nhiều người muốn được như vậy mà còn không có đó''

Tố phi cười nhạt tiến đến giúp đỡ, trong lòng kỳ thật rất chua xót, càng trải qua sự đời, thấy được thâm cung bẩn thỉu, nàng càng ngày càng muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Chỉ cần ở bên cạnh người mình yêu, dù ra ra ngoài cày ruộng trồng trọt dệt vải, cũng tốt hơn ở đây.

''Tỷ tỷ đã dùng bữa chưa? tiểu trù phòng chỗ ta làm nhiều lắm, hay là tỷ ăn một chút với ta đi?''

Diệp Tư Nhàn khiêm nhường, Tố phi dở khóc dở cười.

''Muội mang hài tử, có thể ăn nhiều thì ăn nhiều, ta ăn nhiều như vậy làm gì?''

Tố phi dìu Diệp Tư Nhàn ngồi xuống trước bàn thiện, bản thân ngồi trên giường bên cửa sổ dài thêu thùa may vá.

Nàng là đang may y phục cho tiểu Hoàng tử chưa ra đời, chọn vải vóc mềm mại nhất, ngay cả chỉ thêu cũng là tơ Thiên Tằm dẻo dai nhất.

Diệp Tư Nhàn cũng không ép, nàng thực sự đói đến mức không đợi được nữa.

Mì gà, canh sữa trâu, bánh bao long nhãn, mì hoành thánh thịt heo trên bàn, toàn bộ đều là món mà nàng thích nhất.

Trọn vẹn nửa canh giờ quét sạch, thai phụ nào đó hiếm thấy vừa lòng thỏa ý ợ một cái.

''Không tệ không tệ, các Trù nữ càng ngày càng tận tâm, Viên Nguyệt, thưởng cho họ đi''

''Dạ!'' Viên Nguyệt rời đi.

Tố phi ngẩng đầu nhìn nàng càng ngày càng tròn, khuôn mặt đầy đặn, sắc mặt ngọt ngào, nhịn không được có chút hâm mộ.

''Khói lửa nhân gian xoa dịu lòng người nhất, chỗ này của muội muội mãi mãi cũng đều triều khí phồn thịnh như thế''

Tiểu trù phòng của Trường Ninh Cung đã thùng rỗng kêu to, ngoại trừ Di An thỉnh thoảng sẽ muốn chút điểm tâm, thức ăn của nàng gần như đã ngừng rồi.