Ngày đầu tiên luận võ kén rể kết thúc trong thất bại.

Triệu Nguyên Cấp hết sức 'thất vọng' rời khỏi khán đài.

Triệu Nguyên Thuần, Triệu Nguyên Tông và Triệu Nguyên Dật đi theo sát phía sau, các vương tôn quý tộc khác cũng lục tục rời đi.

Lúc này thấy tất cả mọi người trên đài đều muốn đi, Quốc vương Khố Nạp vội vàng đuổi theo Phùng An Hoài.

''Phùng công công, ngài xem...''

''Quốc vương bệ hạ đừng sốt ruột, Hoàng thượng của chúng ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp''

Nói xong hất phất trần lên, quay người đi theo Triệu Nguyên Cấp.

Trong nháy mắt, trên khán đài chỉ còn hai cha con mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Mấy người như chó mèo trong sân đấu võ vẫn đang không ngừng đánh nhau, động tác tư thế khôi hài, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Quốc vương Khố Nạp tức giận đến mức sôi máu, hừ lạnh phẩy tay áo bỏ đi.

Ngược lại Thái tử Hạnh Trăn có chút hăng hái nhìn cảnh này dưới đài, đôi mắt hẹp dài tràn đầy xem thường.

''Tùy ý chọn người gả không phải được rồi à, một nữ nhi do tiện tỳ sinh ra thì tính gả cho loại người gì chứ?''

...

Trở lại dịch quán, Quốc vương Khố Nạp cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, đầy lửa giận, lục phủ ngũ tạng tán loạn.

Liếc mắt nhi tử uể oải không được tích sự gì, lửa giận lại cao hơn.

''Cái tên ranh con nhà ngươi, nếu không phải ngươi làm mất mặt trên quốc yến, muội muội của ngươi sao có thể bị người ta nói này nói nọ?''

Một bạt tay vung lên mặt nhi tử, thịt mỡ trên bụng Quốc vương Khố Nạp cũng rung theo.

Một bạt tay không hiểu vì sao, Hạnh Trăn sao có thể cam tâm, lúc này vung ngược bạt tay lại.

''Người cho là ta thích lắm à''

''Là người liên tục nói với mẫu hậu của ta, muốn bổn Thái tử tới tống giá, nếu không phải nể mặt mẫu hậu, ta căn bản sẽ không tới!''

Âm dương quái khí châm chọc xong, Thái tử Hạnh Trăn phẩy tay áo bỏ đi.

Đại đường dịch quán to lớn, chỉ còn lại Quốc vương Khố Nạp bụm mặt đứng tại chỗ.

''Phản!''

''Tất cả đều phản rồi!''

Ca Na nghe nói Quốc vương trở về, liền chạy tới, vào cửa đã nhìn thấy Quốc vương một mình ôm mặt phát cáu.

''Quốc vương bệ hạ, ngài sao vậy?''

''Sao mặt sưng lên rồi, những người khác đâu?''

Tóc xoăn xinh đẹp quyến rũ tản ra hương thơm đậm nhạt, câu đến độ trong lòng Quốc vương hơi ngứa ngáy, cũng hết giận một chút.

''Đều chết hết rồi!''

''Quốc vương bệ hạ đừng nóng giận, Ca Na hầu hạ ngài về phòng nghỉ ngơi''

Ca Na uốn éo thân thể như rắn nước, dán lên cái bụng mập của Quốc vương, hai người ôm ấp trở về phòng.

Quốc vương trong lòng có dồn nén muốn tìm một cái miệng để phát tiết, vừa vào cửa đã vội vã ôm mỹ nhân lên giường.

''Tâm can của ta, vẫn là nàng tri kỷ nhất, tên ranh con Thái tử đó...''

Thân thể mập ú một đống mỡ chột dạ dính lên người, trong lòng Ca Na cực kỳ chán ghét.

Những vẫn giả bộ cao hứng, nóng bỏng đáp lại cái đầu heo mập kia.

''Quốc vương bệ hạ, những chuyện phiền lòng này ngài đừng để trong lòng''

''Chuyến này ngài nhất định sẽ được như ý muốn, hài lòng mỹ mãn''

Ca Na rất biết vỗ mông ngựa, Quốc vương Khố Nạp quả nhiên vui vẻ lại.

''Đúng thế, cũng không nhìn xem nữ tử Khố Nạp chúng ta mỹ lệ đến mức nào''

''Quốc vương bệ hạ, theo nô tỳ thì chuyện này vẫn nên trách Công chúa''

''Vân...Liên quan gì đến Công chúa?'' Quốc vương kinh ngạc.

Nghĩ không ra tên của nữ nhi, dứt khoát dùng hai chữ Công chúa để thay thế.

''Công chúa Vân Châu tới với dáng vẻ cao quý, bao bọc bản thân cực kỳ chặt chẽ, không xuất đầu lộ diện, nàng ta cũng không nghĩ xem nàng ta tới đây để làm gì?''

''Tiếp tục như vậy, dung nhan xinh đẹp của nàng ta không phải lãng phí sao?''

''Cho nên người của Đại Cảnh triều không bằng lòng cưới Công chúa, cũng là vì chưa gặp qua''

Nữ nhân rúc vào trong ngực Quốc vương bệ hạ, mặt mày hớn hở thêm mắm thêm muối.

''Dựa vào sắc đẹp của Công chúa, chỉ cần bọn họ thấy một lần, tất nhiên sẽ tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, sao có thể như hôm nay được?''

Quốc vương Khố Nạp trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên muốn đứng dậy.

''Bệ hạ ngài làm gì vậy?''

''Trẫm đi xem Công chúa một chút''

Nói cho người đến hầu hạ thay y phục, sau đó nổi giận đùng đùng đi ra cửa.

Ca Na xinh đẹp trong chăn vặn vẹo thân thể, uể oải đổi tư thế.

''Hứ! Cho ngươi giả thanh cao''

''Xuất thân cao quý thì hay lắm sao?''

''Bổn cô nương xuất thân cũng đâu có cao quý, lại rất được nhất quốc chi quân sủng ái, ngươi cho dù sinh ra ở hoàng thất thì sao chứ?''

''Không ngờ Ca Na ta cũng có hôm nay, hahaha...''

...

Đêm đến, đèn hoa vừa lên.

Khố Nhĩ Vân Châu đang tựa dưới đèn viết chữ.

Vì gả tới hòa thân, nàng sớm đã bắt đầu học văn tự Trung Nguyên, đọc thư tịch Trung Nguyên.

Dùng xong bữa tối, trong lúc rảnh rỗi nàng tìm mấy quyển tự thiếp* dựa vào làn gần cửa sổ luyện chữ.

*bảng chữ mẫu để viết theo

Kiểu chữ xinh đẹp tinh tế nhất bút nhất họa trên giấy, Ca Cát thấy mà sửng sốt.

''Công chúa thật lợi hại, sao lại luyện giỏi như vậy?''

''Còn nhớ lúc người mới học, viết chữ không giống văn tự Trung Nguyên, mà văn tự Khố Nạp chúng ta cũng không giống, giống vẽ bùa quỷ'' Ca Cát cười nói.

''Nét chữ thì phải luyện mỗi ngày mới viết tốt được, quan trọng nhất chính là bình tâm tĩnh khí'' Khố Nhĩ Vân Châu cười nhạt.

Thay phục sức đại hôn ra, nàng chỉ mặc một kiện váy thường phục miên bào màu xanh nhạt, áo nhỏ màu ngó sen phối hợp với sa y trắng nõn, tóc đen tinh tế tết thành một bím tóc nhỏ, dùng dây buộc tóc hồng ngọc châu buộc lại.

Cũng không mất đi vẻ tôn quý của Công chúa, lại tràn đầy khí tức thiếu nữ tươi mát.

''Nô tỳ nghe nói, tiểu thư khuê các của Đại Cảnh triều không những biết viết chữ, mà còn ngâm thơ làm phú, cầm kỳ thư họa, những cái này nhất định rất khó đó? Công chúa đều phải học sao?''

Ca Cát có chút đau lòng, quy củ của Đại Cảnh triều đúng là quá nhiều.

''Đương nhiên phải học'' Khố Nhĩ Vân Châu mỉm cười.

''Nếu muốn gả tới, cũng không muốn bị người ta xem thường, đương nhiên phải chăm học khổ luyện chứ''

Ca Cát vừa định nói gì, chỉ nghe ngoài cửa có một loạt tiếng bước chân tới gần.

''Quốc vương bệ hạ đến!''

Sắc mặt hai người cứng đờ trong nháy mắt, đã trễ như vậy Quốc vương còn tới làm gì?

Chưa kịp phản ứng, cửa gỗ tinh xảo bị bạo lực đá văng, Quốc vương nổi giận đùng đùng đứng ngoài cửa.

''Tham kiến phụ vương!''

''Tham kiến Quốc vương bệ hạ''

Quốc vương Khố Nạp ở trên cao nhìn xuống nữ nhi, cũng không cho bình thân, trực tiếp đi vào trong phòng.

Liếc mắt trông thấy tự thiếp trên bàn sách, lúc này ông ta hừ lạnh.

''Con đúng là thanh nhàn, còn có tâm tư làm những thứ này?''

''Đã xảy ra chuyện gì sao? Phụ vương sao vậy....?'' Vân Châu kiên trì đổi phương hướng.

''Con có biết nam nhân Đại Cảnh triều không chịu cưới con hay không, thế mà con còn có lòng dạ làm những thứ này!''

Quốc vương Khố Nạp tức giận.

Dù không phải nữ nhi sai, ông ta cũng rất tức giận.

Khó khăn tìm được chỗ phát tiết, sao ông ta có thể tùy tiện buông tha?

''Bắt đầu từ ngày mai, con ăn mặc cho chỉnh tề, đi theo bên cạnh trẫm, cho những nam nhân chưa thấy sự đời của Đại Cảnh triều đó nhìn ngắm sắc đẹp của con''

Mặt nam nhân mập mạp âm trầm, dần dần tới gần nữ nhi.