Diệp Tư Quân vẫn đi.

Trước khi đi, y nhìn chằm chằm phương hướng lầu các hồi lâu.

Trên đường về nhà, bước chân cũng không khoan khoái như trước.

Sau khi về đến nhà y tung người xuống ngựa.

Sải bước trở lại phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, tiếc là nằm trên giường lật qua lật lại cả buổi cũng không chút buồn ngủ.

Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, đầy trong đầu y đều là gương mặt tái nhợt kia của Vân Châu và vết máu đầy giường nàng.

Làm một võ tướng thô ráp, y không học được những giai thoại tài tử giai nhân kia, không gặp được cái gì gọi là cô nương vừa thấy đã yêu, càng không hiểu cái gì gọi là lâu ngày sinh tình.

Y chỉ biết là.

Khố Nhĩ Vân Châu cũng không phải người xấu tội ác tày trời gì.

Nàng cũng chỉ là một nữ tử khuê các mười lăm mười sáu tuổi, lớn lên trong kẽ hở của khổ sở gian nan, bị người ta tùy ý an bài đáng thương.

Quân quốc đại sự biến động bất ngờ, chuyện ngầm triều chính sóng mây biến hóa, không chút liên quan nào với nàng.

Quốc vương Khố Nạp lại hồ đồ vô độ, Thái tử thì đê tiện hung tàn, những thứ này không phải nàng có thể quyết định.

Ước mong của nàng chỉ như đại đa số nữ tử, suôn sẻ có phu quân, có thể tiếp tục sống.

Có lẽ nàng còn có cốt nhục chí thân bị xem như con tin, nàng càng thân bất do kỷ hơn.

Bất kể là nghĩ thế nào.

Hết thảy sai lầm đều không nên quy kết lên người một nữ tử yếu đuối.

Cho nên, y thông cảm cho sự đáng thương của nàng, luôn cảm thấy trong ngực không hiểu sao cứ đau nhói từng hồi.

Chẳng biết từ lúc nào, Diệp Tư Quân mơ màng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng tối.

Diệp phu nhân biết nhi tử vất vả, bữa tối bày một bàn lớn thức ăn, trong bữa tiệc còn không ngừng gắp thức ăn cho nhi tử.

''Đêm nay lại phải trực, con ăn nhiều một chút''

''Đa tạ nương''

Diệp Tư Quân không tập trung.

Diệp phu nhân tính cách cởi mở, có lời gì cũng không nín được, kéo tay nhi tử nói liên miên lải nhải.

''Hôm nay bà mối tìm đến, giới thiệu một nữ hài tử tiểu gia bích ngọc''

''Đều nói là cô nương đó tính tình tốt, là xuất thân thư hương môn đệ, nhi tử, lúc này con dù sao cũng không chống đối chứ?''

Diệp phu nhân tha thiết nhìn qua nhi tử.

Chủ yếu là tuổi tác của nhi tử quả thực có chút lớn, nam hài tử ở gia đình bình thường hai mươi tuổi trưởng thành, đại đa số đều đã thành thân, dầu gì cũng có đối tượng.

Đến tuổi xây dựng sự nghiệp, nhi tử đều đã chạy đầy nhà, vợ lớn vợ nhỏ cũng đã đều cưới vài người.

Nhà nào có nhi tử tới tuổi xây dựng sự nghiệp mà còn chưa mai mối thế này, người ta sẽ không thèm nghe ngươi nói lý do gì mà 'bị trễ nải', 'nhiều năm chinh chiến không để ý'.

Người ta sẽ chỉ nói 'Nhi tử nhà ngươi cầm chắc là có khuyết điểm gì đó'

Cho nên bà mối giới thiệu tới, người thọt Đông gia, kẻ què Lý gia, tóm lại người đứng đắn trong sạch cũng chẳng có bao nhiêu.

Dù Diệp gia có Quý phi, còn sinh hai nhi tử cho Hoàng thượng, thì đã sao?

Đại Cảnh triều khinh bỉ nam nhân dựa vào quan hệ bám váy để thượng vị.

Huống chi Hoàng thượng anh minh, tuổi tác đang thịnh, bản lĩnh sấm rền gió cuốn, muốn thông gia chính trị để thượng vị cơ bản không thể được.

Diệp gia không có vốn liếng, không chiếm được lợi Quý phi, nhi tử ba mươi còn chưa thành thân, không xác định là có khuyết điểm gì không.

Dưới tình huống như vậy, cưới một khuê tú nhà lành căn bản quả thực rất khó.

''Vậy do mẫu thân làm chủ đi''

Diệp Tư Quân không tập trung mà ăn cơm.

Diệp phu nhân tiếp tục nói dông dài, cái gì mà 'chính con nên xem thiếu phụ một chút mới phải', 'chung quy là cùng con sống đến hết đời, lão nương ta thích thì cũng có nghĩa lý gì'

Diệp Tư Quân không có kiên nhẫn nghe tiếp, dứt khoát đồng ý.

''Được rồi, con đi gặp nàng ấy là được''

''Vậy mới phải'' Diệp phu nhân cười lên.

...

Mấy ngày sau, Diệp phu nhân vẫn bận thu xếp chuyện này.

Rốt cuộc sau bốn năm ngày, tìm lý do, mời người đến trong phủ để tiếp đãi.

Ngày đó Diệp Tư Quân không làm nhiệm vụ, đúng lúc ở nhà.

Ra mắt chính là như vậy, các trưởng bối ghé vào một chỗ ngượng ngùng trò chuyện, các tiểu bối cũng thế.

Bên trong đình nhỏ ở hậu hoa viên Diệp phủ, Diệp Tư Quân đối diện với nữ tử ăn mặc như cảnh xuân tươi đẹp, mở miệng ngậm miệng đầy thơ văn hủ lậu, trên mặt không chút biểu hiện, thỉnh thoảng co giật khóe miệng.

''Diệp công tử, tiểu nữ từ thuở nhỏ đã học thơ với phụ thân, chàng cảm thấy bài này thế nào?''

Nói xong, nàng đứng bên cạnh một gốc cây liễu, vỗ ngực làm dáng vẻ Tây Thi bị bệnh, vuốt cổ họng dáng vẻ kệch cỡm làm bộ làm tịch đọc bài khuê môn oán phụ thì.

Hoàn toàn đều là tình chàng ý thiếp, tư thái làm ra vẻ khiến người khác không có cách nào nhìn thẳng.

Diệp Tư Quân là người thô lỗ.

Nghẹn đỏ mặt cũng không nói ra được căn nguyên.

Cô nương kia lập tức đỏ mắt, bắt đầu xuân đau thu buồn với gây cây liễu trên đỉnh đầu, nói cái gì mà tri âm khó kiếm.

Diệp Tư Quân: ''...''

Về sau nữ tử kia bắt đầu đánh đàn.

Sau khi dây đàn bị đứt đến ba lần, nàng rốt cuộc miễn cưỡng gảy ra được một chuỗi âm phù* xem như là ăn khớp.

*nốt nhạc.

Thanh âm cũng không êm tai hơn đạn miên hoa* của Trương lão đầu ở Đông nhai là bao.

*công cụ làm mềm cotton bằng gỗ.

Tiểu thư kia vẫn còn rút khăn ra, làm dáng vẻ rưng rưng nước mắt.

''Công tử, lúc trước Bá Nha và Tử Kỳ...''

Nói hồi lâu mấy chuyện đầu lừa không khớp miệng ngựa*, nàng lại khiến Diệp Tư Quân đánh giá.

*ông nói gà bà nói vịt, nói đông nói tây không cái nào liên quan tới cái nào.

Diệp Tư Quân đều ngơ ngẩn, mình là một người tập võ đánh trận, nào hiểu cái gì mà Kỳ hai không Kỳ.

Thế là...cô nương kia hoàn toàn sụp đổ, trực tiếp vung khăn rời đi.

Trước khi đi, nàng học dáng vẻ của đại gia khuê tú hung hăng khinh bỉ y một trận.

Cái gì mà 'đàn gảy tai trâu', 'cực điểm thô bỉ', 'hoa nhài cắm bãi phân trâu' vân vân.

Diệp Tư Quân không phản ứng lại nàng, chỉ âm thầm giật giật khóe miệng.

'Hóa ra không chỉ có văn nhân nhã sĩ cổ hủ, còn có tiểu thư khuê các cổ hủ, chẳng trách chậm trễ đến tận bây giờ, xem ra cũng không ai vừa ý nàng ta'

Tóm lại, lần ra mắt này cuối cùng lại thất bại.

Kỳ quái là, lần này Diệp phu nhân không như mọi khi, nói liên miên lải nhải một hồi, nói mình không cố gắng, không nắm chắc cơ hội.

Diệp Tư Quân vẫn rất hiếu kỳ.

Chri thấy mẫu thân nhà mình im lặng một hồi, đột nhiên nói: ''Người của nhà này quả thực chẳng ra cái gì, ta có lòng mời bà ta đánh bài, thế mà bà ta chê ta dung tục, phải cứ so tài văn thơ đối ngẫu với ta''

Diệp Tư Quân: ''...''

Nghẹn đỏ mặt vẫn không thể cười, thật sự khó chịu.

...

Bầu không khí Diệp gia nhẹ nhõm, khác như băng với lửa so với dịch quán.

Mấy ngày nay, bên trong dịch quán, vết thương trên người Công chúa Vân Châu tốt hơn một nửa.

Những thứ roi gai ngược kia cuối cùng chỉ tổn thương da thịt, trong uống ngoài thoa vài ngày, sắc mặt Vân Châu tốt lên rất nhiều.

Ngày hôm đó, Diệp Tư Quân vừa mới đi trực.

Khố Nhĩ Vân Châu mang theo nha hoàn Đào Công bên cạnh đến nói lời cảm tạ.

''Mấy hôm nay nếu không nhờ nàng ấy, ta cũng không biết phải làm sao. Diệp tướng quân, đa tạ ngài''

Vân Châu quỳ xuống.

Ca Cát vừa chết, bên người nàng đúng thật là không còn ai.

''Công chúa không cần phải khách khí'' Diệp Tư Quân vội vàng tiến lên đỡ.

''Đào Công là cứu được trên đường lên Kinh, nàng ấy còn chưa xuất giá, tính cách trung hậu trung thực, sẽ chiếu cố người thật tốt, người không cần phải lo lắng''

''Diệp tướng quân'' Vân Châu vùng vẫy không muốn đứng lên.

''Nghe nói Tướng quân đến nay vẫn còn lẻ loi một mình, bên cạnh cũng không thê không thiếp, nếu như Tướng quân không chê, vậy để Vân Châu...''

Đến cùng vẫn là một cô nương gia, nói lời này ngượng không chịu nổi.

Nhưng ngẫm lại hôn kỳ đã tới gần, cơ hội của nàng đã không còn nhiều, liền dứt khoát đánh bạo.

''Chi bằng để Vân Châu chăm sóc ngài có được không? Tháng ngày thế này ta cũng không vượt qua nổi nữa''

''Vân Châu không yêu cầu điều gì, chỉ cầu một cuộc sống an ổn, cơm rau dưa, hiếu thuận trưởng bối''