Diệp Tư Quân là một phu quân tốt.

Miễn thấy nàng thích ăn thứ gì, thế nào cũng thường xuyên cho người đưa tới.

Mình mỗi ngày đều đến quan tâm ân cần thăm hỏi, không thiếu một ngày nào.

Ngoại trừ không viên phòng, thứ khác đều không thể bắt bẻ.

Y yêu thương nàng, tôn trọng nàng, che chở nàng, so với tên công tử Tào gia ma quỷ kia, không biết là tốt hơn mấy ngàn mấy vạn lần.

''Tốt hơn nhiều rồi'' Vân Châu cười nhạt.

Ánh mắt liếc qua cái bóng ngó dáo dác ngoài cửa sổ, đáy mắt nàng hiện lên châm chọc.

Nhưng vẫn tiện tay cầm Điềm Thủy Hương, dùng que châm lửa nhẹ nhàng châm.

''Đây là...?'' Diệp Tư Quân không hiểu.

Vân Châu cúi thấp người nắm tay phu quân, trầm mặc một hồi mới cười nói.

''Là Điềm Thủy Hương của Khố Nạp quốc chúng thiếp, truyền thừa đời đời kiếp kiếp, ngoại trừ hoàng thất, đều không truyền ra bên ngoài''

Diệp Tư Quân ngây ra một lúc, cầm ngược lại tay của nàng cười nói.

''Nếu ngoại trừ hoàng thất không thể truyền ra ngoài, vậy sao lại truyền đến Đại Cảnh triều chúng ta?''

Thanh âm y sang sảng, xuyên thẳng ra ngoài cửa sổ lưu ly.

''Thiếp dù sao cũng là Công chúa, bài thuốc không truyền cho thiếp, nhưng Điềm Thủy Hương thì vẫn phải có, phu quân là thấm lấy ánh sáng của thiếp''

Vân Châu cười trêu ghẹo, Diệp Tư Quân cũng cười.

''Nếu Điềm Thủy Hương này đã quý báu như vậy, ta cũng phải cẩn thận ngửi một chút''

Nói cao giọng phân phí, bữa tối muốn dùng ở Vong Nam Uyển.

''Ca Na, ngươi tới phòng bếp gọi nhiều đồ ăn đến một chút, Đào Công, ngươi đi mang rượu trái cây ta cất kỹ lên đây''

Vân Châu tràn đầy phấn khởi khân phó.

Thấy Công chúa đêm nay có ý định thành sự, Ca Na vô cùng cần mẫn rời đi.

Đào Công không hiểu lắm, chỉ ngoan ngoãn đi lấy rượu trái cây.

Thừa dịp bên ngoài không ai nghe lén, Vân Châu quay người dùng dăm ba câu kể rõ đầu đuôi sự tình, cuối cùng đứng dậy.

''Đa tạ phu quân phối hợp, Vân Châu thực sự bất đắc dĩ''

''Không sao''

Nụ cười trên mặt Diệp Tư Quân phai nhạt đi một chút, cảm giác trơn nhẵn trắng trẻo trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại.

Lúc nãy nói chuyện, nhờ có nàng nhéo nhéo lòng bàn tay ám chỉ cho mình, nếu không thì làm gì lại phối hợp không chê vào đâu được như vậy?

...

Nửa canh giờ, thức ăn tinh xảo được bưng lên.

Một món cà tím om, một món canh vịt và chim cút, một bát thịt hun khói sốt dầu ớt do Diệp phu nhân tự tay phơi chế, một món cá viên làm từ lá sen non.

Không biết các đầu bếp dùng biện pháp gì, những món ăn này nói tinh xảo thì không tính là tinh xảo, nhưng lại có mùi vị đặc biệt tươi mát.

Mỗi một món cũng có thể khiến người ta ăn được một bát cơm.

''Đây đều là mẫu thân cho người làm, mẫu thân thật sự là mộc mạc khéo tay'' Vân Châu cười khen.

Diệp Tư Quân ăn nhiều.

Y là người tập võ, có phong thái, ngủ ngoài trời, sợi cỏ, vỏ cây hay nước tuyết, cái gì y cũng đều nếm qua, cũng không để ý tới.

Một bát cơm vào bụng, Đào Công ôm rượu dâu tằm tới, hai người mới tự rót tự uống.

Rượu dâu thầm có hương vị thơm ngọt thuần hậu, có sức ngấm về sau, ba chén vào bụng, lời của hai người rõ ràng là nhiều hơn.

''Phu quân, chàng thích thiếp không?''

''Thích''

''Vậy tại sao chàng không đến chỗ thiếp qua đêm, Vong Nam Uyển này của thiếp không tốt sao? Có phải chàng không thích thiếp không?''

''Thân thể nàng chưa khỏe, ta không tiện tới''

''Thân thể ta đã hoàn toàn tốt rồi, đêm nay phu quân có thể ở lại không?''

Gương mặt Vân Châu đỏ bừng, lảo đảo đứng lên, cánh tay mềm mại quần quanh lồng ngực nở nang của nam nhân.

''Ừm...thật?'' Diệp Tư Quân cũng thở hổn hển.

''Tất nhiên là thật, phu quân, ở lại đây đi''

Thân thể nũng nịu của Vân Châu dán trên người phu quân, ngữ khí dinh dính làm nũng.

Diệp Tư Quân làm sao chịu đựng được, lập tức ôm người nhõng nhẽo kia đi tới giường.

...

Lúc này ngoài phòng.

''Đi thôi đi thôi, đã thành sự, sao ngươi còn chưa nghe đủ nữa'' Đào Công lôi kéo Ca Na, kéo nàng ta đi.

Trong một đám tỳ nữ hồi môn của Khố Nạp, địa vị của Ca Na nói một là một, Đào Công lại không sợ nàng.

Ca Na hầu hạ là Công chúa, Đào Công hầu hạ là Thế tử phu nhân.

Hai người đều có bối cảnh, không ai làm gì được ai.

Nhưng đêm nay, Diệp Tư Quân và Vân Châu lần đầu tiên viên phòng, làm thị nữ thiếp thân, hai người đều hết sức tò mò quan tâm.

Sau khi vai kề vai nghe lén, Đào Công vừa lòng thỏa ý, Ca Na vẫn còn không vui mà đi.

Thế là có cảnh vừa rồi.

''Nghe thêm một lát thì sao, sao ngươi nhiều chuyện vậy?'' Ca Na bất mãn.

''Haha, ngươi nói ta nhiều chuyện, Thế tử gia và Thế tử phu nhân động phòng, ngươi còn nghe, một cô nương gia cũng không biết xấu hổ''

Đào Công chống eo cao lớn thô kệch, xem thường nhìn chằm chằm Ca Na vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn trước mắt.

''Nếu ngươi còn chưa đi, cũng đừng trách ta không khách khí!''

Là tỳ nữ do Diệp Tư Quân tuyển chọn, mặc dù Đào Công có danh tự xinh xắn tươi đẹp, nhưng bản thân nàng không chút dính dáng tới cái danh tự này.

Nàng biết chút quyền cước, có thể khiêng có thể gánh, còn có thể bảo vệ Công chúa chu toàn.

Từng việc, Ca Na không muốn phát sinh xung đột với nàng.

''Đi đi đi, bây giờ thì đi, được rồi chứ?''

Hảo nữ thì không chịu thua thiệt trước mắt, tạm chờ xem.

Sau khi kéo Ca Na đi, Đào Công căn dặn người gác đêm để ý ánh đèn, hãy thông minh mà hầu hạ, mình cũng rời đi.

Lúc này ở nội thất.

Không ướŧ áŧ như trong tưởng tượng, những động tĩnh giường rung lắc cũng là hai người dùng tay tạo ra.

Phát hiện bên ngoài không có ai, Diệp Tư Quân dừng động tác lay giường lại.

''Nói đi, chuyện gì''

Y đức trước giường khí tức trầm ổn.

Vân Châu không còn giấu diếm, kể hết ngọn nguồn chuyện đêm nay.

Ca Na vì cứu Ca Trân mà dám cả gan uy hiếp nàng.

Vướng bởi tính mạng của mẫu thân và đệ đệ, nàng không thể không tương kế tựu kế, lừa dối để qua ải.

Nghe xong, Diệp Tư Quân nhíu mày thật sâu.

''Chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, cũng đáng được dùng hương liệu trân quý như vậy sao, cô ta là ai? Sao muốn tiếp cận bên ngoài Thư phòng của ta''

Vân Châu cười khổ.

''Là người do Vương hậu phái tới''

Diệp Tư Quân yên lặng, Vương hậu địch quốc phái tới, không cần nghĩ cũng biết mưu đồ gì.

''Vậy tại sao nàng phải nói với ta những chuyện này?''

Ánh mắt của y sáng ngời nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử thanh tú trước mặt.

''Tất nhiên phải nói với chàng, bởi vì chàng là phu quân của thiếp mà?''

''Chàng mới là người phải cùng thiếp bạch đầu giai lão nửa đời sau, Vân Châu bất tài, những đạo lý cơ bản này thì vẫn hiểu''

Vân Châu rất thẳng thắn.

Diệp Tư Quân mơ hồ ngoắc ngoắc khóe môi.

''Không còn sớm nữa, vẫn như cũ, nàng ngủ giường, ta ngủ sàng*''

*sàng ở đây là tấm phản như giường, không phải dưới đất.

Lời còn chưa dứt, y đã bình yên nằm xuống giường gần cửa sổ.

Tới gần Trung thu, trong đêm lạnh, Vân Châu do dự không yên lòng.

''Hay là lên ngủ đi, chúng ta...chung quy là phu thê, vả lại thiếp cũng sẽ không làm gì chàng''

Vân Châu mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu phát ra tiếng như mũi kêu.

Do dự một lát, Diệp Tư Quân vẫn cự tuyệt.

''Chờ thân thể nàng tốt lên đi, nhất thời đừng vội''

Kỳ thật, là trong lòng y vẫn chưa bước qua được một nấc này.

Nàng là Công chúa địch quốc, bên cạnh đầy gian tế, dù chính nàng có lòng hướng về mình.

Mà dù sao mới quen biết nàng có mấy tháng nay.

Lòng người thiện ác, y cũng không dám dễ tin.

Vân Châu hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, tuy có chút thất vọng, cuối cùng cũng không miễn cưỡng.

Một đêm bình an vô sự.

...

Chớp mắt đã đến tết Trung thu.

Trong cung sớm đã náo nhiệt.

Diệp Tư Nhàn phí hết một đống công sức, rốt cuộc xin được cơ hội xuất cung đi thăm viếng.