Cả nhà bốn người lại nói nói.

Mãi đến khi Diệp Tư Nhàn hỏi lần thứ ba ''Cha mẹ ở đây có quen không? Tân tẩu tẩu thế nào?''

Diệp phu nhân hoàn toàn không kiên nhẫn được nữa, nắm tay nữ nhi, lời nói thành khẩn.

''Nhàn Nhàn, mặc dù con không thể lúc nào cũng ra ngoài, nương cũng không thể lúc nào cũng vào, nhưng chúng ta quả thực không xa, cái đó...''

Đại ý là biết con sống tốt là được, trong nhà kỳ thật cũng không có đa cảm tới vậy không phải sao?

Khóe miệng Diệp Tư Nhàn giật giật.

Được lắm, nàng còn tốn sức trông mong, người ta căn bản không nhớ nàng.

Là thân sinh à? Đi đâu nói lý lẽ chứ?

Bất đắc dĩ, Diệp Tư Nhàn đành phải thu hồi tình cảm tràn lan, bắt đầu bát quái cuộc sống tân hôn của ca ca.

''Công chúa xinh đẹp như hoa, chắc hẳn ca ca và tẩu tẩu vô cùng hòa thuận''

Muội muội không có ý tốt trêu ghẹo, vẻ mặt Diệp Tư Quân xấu hổ.

''Cái đó...vẫn tốt''

''Cũng không biết khi nào để cha mẹ ẵm tôn tử, ca ca huynh phải cố gắng lên đó'' Diệp Tư Nhàn lại cười.

Khóe miệng Diệp Tư Quân giật một cái, y cảm thấy muội muội đang bổ đao.

Nam nhân lúng túng xoa xoa bàn tay to nói năng lộn xộn, vẫn là Diệp phu nhân sốt ruột.

''Công chúa thì rất tốt, nhưng tiểu yêu tinh bên cạnh thì quả thực quá nhiều, đánh cũng không được, mắng cũng không được, thật sự là tức chết lão nương''

Diệp phu nhân rõ ràng là người có tài đức, cũng không bị ngốc.

Quốc gia đại sự thì xem không hiểu, chuyện nội trạch thì bà hiểu, bà đã sớm nhìn ra đám tiểu yêu tinh bên cạnh Công chúa, muốn khiến cho gia đình không yên.

Nửa canh giờ sau.

Diệp phu nhân một mạch tuôn ra hết kể lể đám 'tiểu hồ ly tinh' kia dùng hết các loại thủ đoạn bỉ ổi để câu dẫn nhi tử của mình.

Dân phong Đại Cảnh triều cởi mở, không có quá nhiều hạn chế với nữ tử.

Như vậy cũng không đồng nghĩa là hoàn toàn không có hạn chế, nữ nhân cố làm điệu làm bộ với nam nhân, châm ngòi ly gián, chọc cho gia đình không yên.

Chuyện này đặt ở đâu cũng nói không thông, tóm lại Diệp phu nhân rất tức giận.

Diệp Tư Nhàn nghĩ nghĩ, nghiêng đầu cho mẫu thân một biện pháp.

''Không thể đánh không thể mắng, vậy cũng chỉ có cung cấp ăn ngon uống sướng''

''Dùng thứ mới mẻ mà bọn họ chưa từng ăn cũng chưa từng thấy để chuyển đi lực chú ý, sau đó tìm vài gã sai vặt tuấn tú đi câu dẫn''

''Lúc những nữ nhân này bận làm chuyện khác cũng không có sức đâu mà gây chuyện vớ vẩn''

Diệp Tư Nhàn truyền đạt kinh nghiệm của mình hết sức đúng chỗ.

Đến nay, phi tần trong cung cũng coi như đều dùng hết tác dụng.

Giỏi chưng cất rượu thì đi chưng cất rượu, giỏi thêu hoa thì đi thêu hoa, nàng chỉ cần không nhanh không chậm dẫn dắt một chút, thuộc hạ tự nhiên sẽ làm tốt.

''Như vậy được sao?'' Diệp phu nhân bán tín bán nghi.

''Không được thì không phải người cũng không có biện pháp gì khác sao?'' Diệp Tư Nhàn duỗi lưng, đứng dậy chui vào ngực mẫu thân.

''Nương, người đừng bận tâm, tòa nhà này không phải lớn hơn của chúng ta lúc trước sao, người không hưởng thụ đi, nghĩ mấy thứ phiền lòng này làm gì?''

''Cũng phải''

Diệp phu nhân vốn độ lượng, lười nhất là làm những âm mưu trong nhà thế này.

Bà nắm tay nữ nhi thân mật chà xát, trong lòng đã thầm hạ quyết tâm, về sau nóc nhà nhi tử sập bà cũng không muốn quản.

Hai mẹ con thân mật nói nói, sắc mặt hai cha con ngồi bên cạnh như nồi nước luộc thịt nhạt nhẽo.

Hàn huyên giữa nữ nhân, bọn họ quả thực không hiểu.

Cuối cùng tới giờ ăn trưa, cả nhà rốt cuộc đoàn tụ, trên ghế tất nhiên vô cùng náo nhiệt.

Nhất là Cảnh Châu và Trường Diễn, hai đứa này không biết có chủ ý xấu gì, biến mất một hồi mới thở phì phì chạy về, đầu đầy mồ hôi.

''Mẫu phi, chúng con hình như thấy yêu tinh''

''Phải đó, mẫu phi, bọn con thực sự nhìn thấy, đó là nữ yêu tinh, mặc...lưu ly sa*'' Trường Diễn vụng về nói.

*vải sa kiểu xuyên thấu

Vẻ mặt Cảnh Châu cũng thành thật, tức giận gật đầu.

Diệp Tư Nhàn không hiểu lắm, lão phu thê Diệp cũng không hiểu bảo bối ngoại tôn đang nói cái gì.

Chỉ có Diệp Tư Quân đã lâu không mở miệng, sắc mặt lập tức biến thành màu gan heo, vừa thẹn vừa giận.

''Là tỳ nữ bên cạnh Công chúa''

Nói dễ nghe là tỳ nữ, kỳ thật là đưa tới để làm gian tế.

Những người này tâm thuật bất chính, hết lần này tới lần khác lại không thể trực tiếp đánh chết.

Đại lão gia lên núi đao xuống biển lửa như y còn không sợ, không ngờ lật thuyền trong mương, không cách nào tóm được một đống nữ nhân.

''Ca ca vất vả rồi''

Diệp Tư Nhàn cười hắc hắc nhìn chằm chằm y.

''Nhưng ca ca yên tâm, biết hôm nay ta tới mà tỳ nữ còn dám càn rỡ, vẫn cần xử trí''

Diệp Tư Quân vô cùng mong, y đương nhiên sẽ không quản.

...

Dùng xong bữa trưa, Diệp phu nhân cùng nữ nhi tản bộ tiêu thực trong Trung Vương phủ.

Toàn bộ hành trình, miệng Diệp phu nhân không ngừng một chút.

''Chỗ này là mấy cây củ cải giống, có khả năng chịu lạnh nhất mùa đông, trước kia không mua nổi, năm nay chúng ta cùng nhau ăn cho đủ.

''Một mảnh đất trống lớn này trước kia là vườn hoa, tiếc là những bông hoa đó không ai quản lý, đều chết hết rồi, lúc này ta đổi lại thành rau''

Vẻ mặt Diệp phu nhân tự hào, thao thao bất tuyệt giới thiệu.

Diệp Tư Quân không xa không gần đi theo sau lưng, che chở cho mẫu thân và muội muội toàn bộ hành trình.

Đáng tiếc, vẫn có kẻ không có mắt đến cửa.

''Nô tỳ thỉnh an nương nương, phu nhân và Tướng quân''

Một nữ tử mỹ lệ mặc 'lưu ly sa y', ưỡn ngực quỳ trên mặt đất, nũng nịu như nụ hoa.

''Ngươi là ai, còn không mau xuống dưới đi!'' Diệp Tư Quân giận dữ.

Mẫu nữ ôn chuyện, ngay cả Vân Châu đều chỉ hầu hạ ăn trưa xong liền rời đi, đám tỳ nữ này ngược lại được đà lấn tới.

''Tướng quân'' Ca Na rưng rưng nước mắt.

''Công chúa không khỏe, không thể tới phục thị bà bà*, thật cảm thấy hổ thẹn, lúc này phái nô tỳ tới, xin Tướng quân nể mặt Công chúa, nể mặt Khố Nạp...''

*mẹ chồng

''Đủ rồi!''

Diệp Tư Quân giận dữ.

Hiện tại y không muốn nghe nhất chính là hai chữ Khố Nạp này, miễn nghe thấy là muốn gϊếŧ người.

''Cút xuống đi''

''Tướng quân...'' giọng nói Ca Na càng thêm nũng nịu, vô lại không chịu đi.

Diệp phu nhân cảm thấy mặt dày hết chỗ nói, đen mặt kéo nữ nhi muốn rời khỏi.

Không ngờ Diệp Tư Nhàn bỗng nhiên nổi lên ý chí chiến đấu, trấn an mẫu thân, bản thân ung dung tiến đến.

''Công chúa của các ngươi chỉ là do tiện nhân sinh ra, có tư cách gì đề nghị Thế tử nể mặt nàng ta''

''Khố Nạp các ngươi càng là tiểu quốc nghèo xa lắc xa lơ bám víu lấy bên rìa, là các ngươi tự mình khóc lóc xin xỏ muốn tới hòa thân, càng không thể nói tới cái gì mà mặt mũi''

''Ngay cả mặt mũi cũng không có, ngươi thì tính là cái thứ gì''

Diệp Tư Nhàn nhanh mồm nhanh miệng tiến lên, mắng đến sảng khoái.

Trong cung nhẫn nhịn lâu như vậy, chuyện của Tố quý phi nghẹn một đống uất khí rốt cuộc cũng phát tiết ra.

Nàng chỉ cảm thân toàn thân trên dưới đều sảng khoái.

''Ngươi...''

Ca Na lại không biết xấu hổ, lúc này sắc mặt trắng bệch nói năng lộn xộn.

''Nô tỳ chưa từng làm sai chuyện gì, nương nương cần gì phải nói lời lạnh nhạt, nô tỳ chỉ là...''

''Chỉ là trước mặt mọi người mặc một bộ y phục hở ngực lộ nhũ, ban ngày ban mặt ra câu dẫn người khác'' Diệp Tư Nhàn giành trước cười lạnh.

''Chỉ là ỷ vào ngươi có chút thân phận, người khác không dám đánh mắng ngươi, ngươi đắc ý vênh váo''

''Tiếc là...''

Ánh mắt Diệp Tư Nhàn rất xa.

''Người khác không xử lý được ngươi, là hạt cát không dụi được trong mắt ta''

''Nếu ngươi trung thành tuyệt đối như vậy, lòng có chí lớn, chi bằng cùng ta vào cung đi?''

Diệp Tư Nhàn cười lạnh.

Chỉ một ánh mắt này, Ca Na quỳ trên đất run rẩy.