Khóc đủ rồi Công chúa ngồi ở chính điện hơn nửa buổi.

Sờ sờ chén trà mẫu phi đã từng dùng, nhìn một chút tranh chữ khi mẫu phi còn sống, lại thưởng thức trà thơm mẫu phi thích nhất.

Đang lúc hương trà quen thuộc nhàn nhạt tung bay trong chính điện Trường Ninh Cung, Di An quỳ gối trước giường nghẹn ngào khóc nức nở.

''Ngay cả một lần cuối con cũng không gặp được người, con thì tính là nữ nhi gì chứ''

Sau khi thút thít tê tâm liệt phế, nàng chống đỡ thân thể lau khô nước mắt, thừa dịp Nghênh Thư không chú ý, xoay người mò vào gầm giường.

Hốc mắt sưng đỏ của cô gái đột nhiên sửng sốt, tròng mắt trong nháy mắt phóng đại.

''Đồ đâu?''

''Đồ của ta đâu?''

Huyết y, tóc giả, cây gậy trúc, tất cả mọi thứ đều biến mất, gầm giường sạch sẽ.

''Công chúa, người tìm thứ gì?''

Nghênh Thư nghe thấy động tĩnh tiến lên phía trước, lại bị Di An dùng sức đẩy ra.

''Ngươi đừng tới đây! Thứ ta muốn tìm đâu rồi!''

Tròng mắt từ đen hóa đỏ, mắt đỏ ứ máu, nữ hài từ trước đến nay dịu dàng ngoan ngoãn trở nên giống như mụ điên, liều mạng chui vào gầm giường, kéo hết chai lọ rương hòm ra.

Nàng như bị điên mở từng món ra.

''Ở đây không có, ở đây cũng không có!''

''Công chúa người tìm cái gì vậy?'' Nghênh Thư lo lắng.

Mơ hồ biết Công chúa hình như làm chút chuyện, nhưng cụ thể là cái gì thì nàng không biết.

Đứa nhỏ này vô cùng có chủ ý, chuyện lớn chuyện nhỏ không thương lượng với bất kỳ ai.

Di An cũng không phản ứng lại ý của nàng, tiếp tục tìm kiếm rương hòm như điên.

Rốt cuộc tất cả vật chứa đều bị mở ra, sắc mặt nàng trắng bệch ngồi liệt trên đất, ánh mắt trong nháy mắt trống rỗng.

''Tiêu rồi''

Đầu óc trống rỗng, hình như có vài trận sấm rền từ xa kéo tới, ầm ầm nổ đầu đau muốn nứt ra.

''Cô cô, ta xong rồi''

''Chuyện gì, Công chúa người muốn làm nô tỳ sốt ruột chết sao?'' Nghênh Thư gấp đến độ không ngừng lau nước mắt.

Di An im lặng thật lâu, chậm rãi đứng dậy đi tới cửa.

Nghênh Thư đứng lên muốn đi theo, lại thấy trên đất bừa bộn, bất đắc dĩ nàng đành phải vội vàng thu dọn.

Trở lại Phượng Ngữ Các, Di An tự nhốt mình trong phòng.

Từ sáng tới tối, không có động tĩnh cũng không ăn uống, dọa cho Nghênh Thư gần như muốn đập gãy cả cửa.

''Công chúa người đừng làm chuyện điên rồ!''

''Công chúa rốt cuộc là người gặp chuyện gì?''

Cuống họng dần khô muốn câm, thể lực dần chống đỡ hết nổi, Nghênh Thư gần như sắp không kiên trì được nữa, lúc này Di An đẩy cửa đi tới, hai mắt sưng đỏ.

''Cô cô, ta sai rồi''

''Ta sớm nên biết, về sau sẽ không như vậy nữa''

Tiểu Công chúa mười mấy tuổi tự tay đỡ Nghênh Thư dậy, mặt mũi tràn đầy nước mắt.

Nghênh Thư há miệng nhưng lại không nói ra được gì, chỉ mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

Biết cái gì? Về sau cũng sẽ không cái gì?

Tại sao bây giờ Công chúa nói gì nàng nghe cũng không hiểu.

''Ta sớm phải biết bà ấy không ngu như vậy, không có khả năng không chút phát giác nào, sớm phải biết chính ta không thể một mình chiến đấu, càng không thể đánh cỏ động rắn, về sau ta sẽ không lỗ mãng như vậy nữa''

Sắc mặt Di An lạnh lùng, giống như gió lạnh thổi tới sông băng khiến lòng người sợ hãi.

Trong tích tắc, Nghênh Thư đều hiểu ra hết.

''Người vẫn cảm thấy là Diệp quý phi hại chết Tố quý phi sao?''

''Không phải đâu Công chúa, người nghe nô tỳ nói''

Nghênh Thư muốn khuyên, lại bị Di An đưa tay ngắt lời.

''Không cần đâu cô cô, về sau ta sẽ sửa''

Thanh âm không lớn, trong giọng nói lại ngầm có sát khí, Nghênh Thư nhìn qua bóng lưng nữ hài, lần đầu tiên cảm thấy mình thế mà không quen biết nàng.

Thình lình rùng mình một cái, một câu nàng cũng không nói nữa.

...

Đèn hoa vừa lên, lại là một ngày gió êm sóng lặng.

Dùng bữa tối xong, Diệp Tư Nhàn nhận được truyền lời của Phượng Ngữ Các, nàng cười lạnh.

''Coi như nó thức thời''

Vốn không muốn làm quá tuyệt tình, nếu như nó có thể tự mình thu tay lại, ta cũng lười gây sự với nó.

''Sợ là sợ ngài ấy cũng không phải là thu tay lại như vậy, mà là giấu nghề'' tâm tư Viên Nguyệt kín đáo.

''Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, nương nương vẫn phải cẩn thận''

''Đúng, phái người tiếp tục theo dõi nó'' Diệp Tư Nhàn nhấp một ngụm trà, ánh mắt sắc bén hiếm thấy.

...

Thời tiết trong lành cuối thu, tháng ngày trôi qua thoải mái dễ chịu.

Bận bịu xem sổ sách, triệu kiến vài Quản sự Nội vụ phủ.

Trong lúc rảnh rỗi thì đưa bốn đứa bé tới Ngự hoa viên, ngắm hoa quế, ngắm hoa cúc, câu cá, hái hạt sen.

Mỗi lần đi ra ngoài đều thấy bên cạnh Quý phi nương nương rực rỡ gấm hoa, tiền hô hậu ủng cả đàn cả lũ.

Tôn vinh phú quý thế này, nữ nhân nào ở hậu cung mà không thấy rành rành?

Bí mật, có lời đồn dần truyền ra bốn phía.

Vẫn là chủ đề thường nói của đám người cũ kia: Một, nàng ghen ghét ngang ngược, chèn ép phi tần khác. Hai, quyến rũ mê hoặc chủ, câu dẫn Hoàng thượng, ý đồ thao túng trữ vị, can thiệp triều chính.

Lời đồn càng ngày càng khó nghe, Diệp Tư Nhàn cũng không quan tâm.

Mãi đến khi...đám nữ nhân này trắng trợn chạy đến trước mặt nàng âm dương quái khí.

''Quý phi nương nương quả nhiên tôn quý, y phục trên người đều là gấm Tứ Xuyên đáng giá ngàn vàng, quả nhiên là tụ hợp ngàn vạn sủng ái vào một thân'' người nói là Tưởng tài tử.

Người tài mọn thiếu não này cũng không biết được ai châm ngòi, lại dám phách lối nói hươu nói vượn như vậy.

Phùng tài tử và Dương tài tử bên cạnh dốc sức kéo tay áo nàng ta, nàng ta lại như không nghe thấy, vẫn the thé giọng rêu rao.

''Ta không sợ, Hoàng thượng còn lấy lý trị quốc, ngay cả tử tù trong ngục ngày đó cũng để mọi người tranh luận''

''Xin hỏi Quý phi nương nương, chúng thận thiếp phạm phải sai lầm gì, người muốn loại trừ chúng thần thiếp như vậy, ngay cả mặt của Hoàng thượng cũng không được thấy một lần?''

Mấy kẻ tài mọn đều đang tuổi tròn đôi mươi, chính là thời kỳ như hoa như ngọc.

Dù là người xung quanh liên tục dặn dò, không nên chọc vào Quý phi nương nương, các nàng vẫn không phục.

Thâm cung tịch mịch, dựa vào cái gì các nàng phải chịu đựng rành rành như vậy?

''Tưởng tài tử phải không?''

Diệp Tư Nhàn cũng không tức giận, ý cười trên mặt dào dạt.

''Gấm Tứ Xuyên không chỉ bổn cung có, theo báo cáo của Nội vụ phủ, mỗi cung đều phát xuống nghiêm ngặt theo phần lệ, hoặc nhiều hoặc ít mỗi người đều có, đừng nói với ta là ngươi không có đấy?''

Ánh mắt lãnh đạm lạnh thấu nhìn chằm chằm qua, Tưởng tài tử giận dữ, kéo khăn không có gì để nói.

''Về phần loại trừ các ngươi, càng là lời nói vô căn cứ''

Mây trôi nước chảy ngồi xuống cái đình cách đó không xa.

Diệp Tư Nhàn chậm rãi nắm chén trà trong tay, thoải mái nhàn nhã thưởng thức trà thơm.

''Hoàng thượng một ngày trăm công ngàn việc, khi nhàn hạ thích du thưởng ở Ngự hoa viên, xin hỏi Tưởng tài tử, bổn cung hạ lệnh cấm chỉ các ngươi tới Ngự hoa viên gặp Hoàng thượng hồi nào?''

''Huống chi tiểu tiết đại thể, yến hội to nhỏ trong cung nhiều vô số kể, bổn cung lại ngăn cản Hoàng thượng sủng hạnh các người từ khi nào rồi?''

''Về phần Hoàng thượng không triệu kiến các ngươi mà chỉ sủng hạnh một mình bổn cung, bổn cung cũng chịu thôi''

''Chuyện đầu tiên mà phi tần hậu cung cần giải quyết chính là hầu hạ Hoàng thượng, nhất định không có đạo lý đuổi Hoàng thượng ra khỏi Trữ Tú Cung, Tưởng muội muội, ngươi nói có đúng không?''

Thao thao bất tuyệt tổng kết lại chỉ có một câu.

Bổn cung không loại trừ các ngươi, là chính các ngươi không có bản lĩnh.

Sắc mặt Tưởng tài tử đỏ lên, cúi đầu nghẹn không ra câu nào, Phùng tài tử bên cạnh và Dương tài tử sớm đã run lẩy bẩy, hận không thể chui xuống đất biến mất.

Diệp Tư Nhàn ung dung uống trà, trong lòng nhổ nước bọt.

Chút lá gan này còn muốn tới tranh sủng, đầu óc có hơi không được tốt cho lắm ha?

''Các ái phi đang nói gì đó?''

Giọng nói trầm thấp thuần hậu đột nhiên truyền đến từ phía sau, Diệp Tư Nhàn không cần quay đầu cũng biết người đến là ai.