Bữa tối của Nhị phẩm Phi vị cực kỳ phong phú, cộng thêm Đại công chúa, sơ sơ năm sáu hộp thức ăn lớn nhét đầy.

Có những món theo đúng phân lệ trong đó, cũng có những món dó những người này chủ động hiếu kính.

Nghênh Thư trợn mắt há mồm.

''Cái này...làm sao ta mang về được? Sao không ai cho ta biết là có nhiều như vậy?''

''Nghênh Thư cô nương đừng lo lắng, lão nô phái người đưa về cho cô, phân lệ cho Nhị phẩm chủ tử nương nương không giống Quý nhân''

Đại trù Bàng Đại Hải ưỡn cái bụng mập mạp cười tủm tỉm.

''Phân lệ của Lục phẩm Quý nhân đúng là rất ít, cũng không phải chúng ta cố ý lừa gạt, cô nương ngươi nhất định phải minh giám đó'' Bàng Địa Hải có chút chột dạ.

''Bàng tổng quản sao lại nói vậy? Trước kia chủ tử chúng ta được Ngự thiện phòng chiếu cố rất nhiều, trong lòng nương nương biết rõ''

''Vẫn là Nghênh Thư cô nương thương người'' Bàng Đại Hải cười đến miệng cũng toét đến tận ót, liên tục ra lệnh cho mấy tiểu thái giám.

''Còn đứng thất thần ra đó làm gì, còn không mau đi đưa bữa tối cho Tố phi nương nương và Đại công chúa? Một đám không có mắt!''

Mấy tiểu thái giám đành phải bỏ những hộp thức ăn cần đem tới chỗ khác xuống, tới giúp Nghênh Thư.

Khiến cung nữ những cung khác lòng đầy căm phẫn, nhưng cũng không dám nói gì, nhỏ giọng thì thầm hùng hổ bỏ đi.

Nghênh Thư dẫn theo các tiểu thái giám mang năm sáu hộp đựng thức ăn về Trường Ninh Cung, trên đường đi khiến không ít người vây xem, có người hâm mộ, có người đố kỵ, có người nịnh nọt cũng có người tâng bốc.

Nghênh Sách luôn khiêm tốt như mang lưng gai, không ngừng tăng tốc bước chân muốn sớm trở về, nhanh lên, nhanh lên nữa, tiếc là như vậy thì có ích lợi gì.

Đồ ăn về tới.

Tố phi không để ý tới mấy tiểu thái giám dập đầu nịnh nọt, chỉ cho Nghênh Thư cầm hầu bao khen thưởng, còn mình chuyên tâm bồi tiếp Công chúa dùng bữa.

Đến khi Công chúa ngoan ngoãn ăn xong bữa tối đi theo nhũ mẫu yên lặng đi ngủ, Nghênh Thư mới quỳ gối trước mặt Tố phi, bẩm báo lại tình hình.

Mệt mỏi cả ngày Tố phi ưu nhã tựa trên gối, tay cầm quạt tròn chậm rãi đong đưa, thật lâu mới hỏi.

''Ta còn nhớ, trong cung có quy củ, nuôi dưỡng Công chúa thì trong cung có thể mở Tiểu trù phòng''

''Trí nhớ của nương nương thật tốt, đúng là có nói như vậy''

''Vậy ngày mai báo cáo Quý phi nương nương, mở Tiểu trù phòng ở Trường Ninh Cung đi'' Tố phi nhàn nhạt nói.

Nghênh Thư cười khổ: ''Nương nương, người nên tự xưng là bổn cung, còn nữa, chúng ta mới ngày đầu tiên đã muốn có Tiểu trù phòng sao? Người ngoài có khi nào sẽ nói chúng ta quá kiểu cách không?''

Hôm nay trong Ngự thiện phòng, còn nhớ rõ ánh mắt ghen ghét của mấy cung nữ kia.

''Ta thanh tịnh như vậy, Công chúa cũng thanh tịnh, quản người khác làm gì?''

Nghênh Thư: ''...'' cũng đúng.

Trường Ninh Cung ở phía Nam Cẩm Tú Hiên, Diệp Tư Nhàn và Tố phi xem như hàng xóm nam bắc.

Cũng vì vậy, hai người mới vô tình hay cố ý tiến tới rồi sau đó thấy hợp nhau.

Diệp Tư Nhàn ăn xong bữa tối, đứng trong sân gió thổi lành lạnh, nhìn ngắm ánh trăng.

Xa xa nghe thấy Trường Ninh Cung vẫn ầm ĩ khắp chốn, người đến người đi đèn đuốc sáng trưng, nàng bỗng cảm thán.

''Có lẽ về sau cũng không thể cùng tỷ ấy đánh cờ, mặc dù cờ thuật của ta rất dở, cũng không thích lắm''

''Sao vậy? lúc khuyên người ta hăng hái lắm mà, bây giờ hối hận rồi sao?'' Viên Nguyên cầm áo choàng mỏng đến giúp nàng mặc thêm vào.

Trời đêm tháng bảy, gió đã lạnh hơn một chút.

''Ta có gì để hối hận'' Diệp Tư Nhàn thấy không hiểu.

Lần đó nàng ngẫu nhiên hỏi có phải trong lòng tỷ đã có người mình thích rồi không? Tố phi bịch một cái làm rơi cây quạt xuống đất.

Nàng không dám kết luận chụp mũ lung tung cho người ta, nhưng trong lòng loáng thoáng cũng cảm thấy tâm tư Tố phi không đặt trên người Hoàng thượng.

Đã vậy thì tìm hy vọng khác đương nhiên là tốt nhất.

Sau này Đại công chúa có mẫu phi, Tố phi cũng có chỗ dựa, hết thảy đều phù hợp không phải sao?''

...

Mấy ngày sau, trọng tâm của hậu cung đều ở Trường Ninh Cung.

Chúng phi tần xôn xao thảo luận Tố phi trải qua thế nào, Công chúa thế nào, hận không thể soi bằng kính lúp, lấy xương cốt ra từ trứng gà.

Chứng minh Tố phi không thích hợp nuôi dưỡng Công chúa, mình mới là lựa chọn tốt nhất.

Tiếc là không ai thay đổi được gì, ngoại trừ ước ao ghen tị thì không làm gì được.

Người tức giận nhất phải kể đến Hoa quý nhân, nàng tức giận đến mức mấy ngày không có đi ra ngoài, còn con thỏ ngọc kia tức đến mức mấy lần suýt đã ném nó đi.

Khó khăn qua nửa tháng bảy, thời tiết mát mẻ hơn, đám người đến thỉnh an Hoàng hậu.

Ra khỏi cung Tê Phượng, Hoa quý nhân nhìn chằm chằm Diệp Tư Nhàn, thình lình nói.

''Có vẻ tâm tình Diệp quý nhân không tệ''

Diệp Tư Nhàn mặc một thân váy màu lá phong đỏ, trên đầu cài trâm vàng hồng ngọc, ngay cả trên chân cũng là cung hài thêu lá phong nền đỏ.

Ăn mặc xinh đẹp mê hoặc, không biết muốn câu dẫn ai, Hoa quý nhân nhìn một chút liền bốc lên giận dữ.

''Làm sao? Chẳng lẽ Hoa quý nhân gặp phải chuyện gì không vui?''

Diệp Tư Nhàn lành lạnh nhìn chằm chằm nàng ta.

Không biết nữ nhân này nghĩ gì, không dám đi tìm Tố phi gây chuyện, ngược lại cắn mình không buông, hôm nay khều ngày mai cào một chút, không đáng chú ý.

''Tất nhiên không có, ta chỉ là muốn biết, Diệp quý nhân ngươi thất sủng từ khi nào''

''Nếu ta nhớ không nhầm, Hoàng thượng đã mấy ngày không tới hậu cung, lúc trước có đến cũng là tới Trường Ninh Cung của Tố phi nương nương''

''Vẫn luôn biết ngươi và Tố phi nương nương quan hệ tốt, nhưng lại không biết từ lúc nào Tố phi nương nương âm thầm cướp đi sủng ái của ngươi''

''Ôi chao, hôm nay trời không tệ''

Nhẹ nhàng đong đưa quạt tròn, nhìn trời xanh mây trắng cuối thu, tâm tình rất tốt.

Diệp Tư Nhàn nhíu mày nghĩ nghĩ, long lanh nhìn chằm chằm Hoa quý nhân.

''Hoàng thượng không sủng ái ta sao? Hoa quý nhân làm sao mà biết vậy? Hoàng thượng nói ngươi biết sao? Sao ta lại không biết?''

''Ngươi...!''

Hoa quý nhân tức giận bốc hỏa, còn sót lại một tia lý trí nói cho nàng ta biết hiện tại chưa phải lúc, không thể đắc tội Diệp Tư Nhàn.

''Chiêu Duyệt, chúng ta đi''

Diệp Tư Nhàn lành lạnh nhìn chòng chọc bóng lưng của Hoa quý nhân, dẫn Viên Nguyệt tới Ngự hoa viên.

Dọc theo hồ Thái Dịch, chủ tới vừa đi dạo vừa quay về, thật đúng lúc, vừa vặn gặp Tố phi dẫn theo Đại công chúa, mẹ con hai người ngồi bên bàn đá cạnh hồ Thái Dịch, đang nhìn một tập tranh.

''Thỉnh an Tố phi nương nương''

Diệp Tư Nhàn tiến lên nhẹ nhàng thi lễ.

Tố phi ngẩng đầu hai mắt sáng bừng, liền vội vàng đứng lên đỡ nàng lên.

''Khách khí như vậy làm gì, còn thi lễ nữa chứ'' sắc mặt Tố phi hồng hào, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.

Diệp Tư Nhàn nhoẻn miệng cười.

''Có người ngoài ở đây, lễ không thể bỏ''

Viên Nguyệt trải nệm êm, Diệp Tư Nhàn ngồi bên bàn đá.

''Đang xem gì đó?'' nàng cười hỏi.

Đại công chúa có chút rụt rè, Tố phi vuốt ve tóc mai trước trán nó, cười khích lệ nó.

''Đây là Diệp nương nương, nàng ấy sẽ yêu thương con giống như mẫu phi vậy, chiếu cố con, thích con, mau gọi Diệp nương nương đi''

''Diệp nương nương an'' tiểu cô nương giòn tan hô.

''Đại công chúa ngoan'' Diệp Tư Nhàn cười.

Xem tập tranh một lát, Tố phi để cô cô dẫn Công chúa đến bên hồ xem cá, lại cho cung nhân xung quanh lui xuống, chỉ còn hai người họ.

''Diệp muội muội, cảm tạ muội''