Biết được trong cung có người nghị luận mình và Thuần Tiểu Vương gia, nói cái gì thúc tẩu cấu kết thô tục, hèn hạ vô sỉ họa loạn cung đình.

Diệp Tư Nhàn giận đến suýt thổ huyết.

''Cuối cùng là đám người nào?''

Nàng tức giận đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, muốn ném đồ cho hả giận.

Cầm lấy chén trà nhìn nhìn, là bộ tách nung phong lan, thôi bỏ đi, đặt xuống đã.

Cầm lấy bình hoa trang trí trên Đa Bảo Các định ném, ngẩng đầu nhìn lên đáy bình, thì ra là bình hoa cổ, bút tích thật.

Cầm cái gì lên cũng không dám ném, Diệp Tư Nhàn sải bước xông đến nội thất, hung hăng ném một đôi gối trên giường lớn xuống đất.

''Lũ người này cuối cùng là muốn làm cái gì? Có thể làm chút chuyện cho giống con người không?''

''Chủ tử người bớt giận, những người này đều là ghen ghét người nên mới như vậy, nếu người tức giận hại đến thân thể, bọn họ cũng không phải là đạt được ý đồ rồi sao?''

''Ta nguôi giận? Ta lấy cái gì nguôi giận?''

''Chẳng lẽ ta vào cung làm cung phi thì phải đâm mù cặp mắt của mình, ngay cả đệ đệ ruột của Hoàng thượng cũng không được nhìn?''

Diệp Tư Nhàn càng nói càng tức, càng giận càng muốn mắng người, Viên Nguyệt khuyên giải nửa canh giờ cuối cùng mới xuôi được một chút.

''Đi dò tra, rốt cuộc là cái lưỡi của kẻ nào nói năng xằng bậy, cô ta tốt nhất là giấu cho kỹ vào...'' Diệp Tư Nhàn híp mắt.

Viên Nguyệt vâng dạ đi ra.

Diệp Tư Nhàn thở dài ngồi trên giường gần cửa sổ, buồn rầu hai tay không ngừng xoắn tóc.

Lúc Triệu Nguyên Cấp dẫn theo Phùng An Hoài chạy đến, đúng lúc trông thấy đôi mắt nàng ửng đỏ, bộ dạng tóc tai xốc xếch.

''Chuyện này là sao?''

Triệu Nguyên Cấp được cung nữ hầu hạ lau tay, ngồi đối diện Diệp Tư Nhàn.

''Hoàng thượng chẳng lẽ không có nghe nói sao? Trong cung đã truyền đi xôn xao khắp nơi, nói thiếp và Thuần Tiểu Vương gia cấu kết, cái gì cũng nói''

''Là vì chuyện này à?''

Xảo Yên dâng lên một chén trà thơm, Triệu Nguyên Cấp bưng lên nhấp một miếng.

''Trẫm biết nàng chịu ủy khuất, nhưng nàng cũng nên biết trẫm sẽ không tin, sao phải tự tra tấn mình, nhìn xem tóc nàng đều vò loạn hết rồi''

''Lần sau bị ủy khuất thì cứ phái người tới nói với trẫm, có trẫm ở đây, không ai được bắt nạt nàng''

Hắn đưa tay vụng về mà lại dịu dàng giúp nàng vén tóc lòa xòa trên trán, Diệp Tư Nhàn nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

''Hoàng thượng, chuyện này người đừng quản, tự thiếp sẽ xử lý''

''Ồ?'' Triệu Nguyên Cấp nhìn chằm chằm nàng với vẻ ngạc nhiên ''Thế nào đây?''

''Không phải lần trước thiếp nói rồi sao? Người quá mệt mỏi, sau này chuyện hậu cung thiếp đều không cần người quản, trừ phi phải chết, nếu không thì người đừng nhúng tay vào, để tự thiếp''

Tiểu cô nương đầy vẻ kiên định, ánh mắt sáng rực, Triệu Nguyên Cấp thậm chí cảm nhận được nếu bản thân không đồng ý, nàng sẽ lập tức nhào tới cắn mình một cái.

''Được, trẫm đồng ý'' hắn nhịn cười, nói một cách nghiêm túc.

Mèo con nhu thuận lúc trước đã trưởng thành, học được cách nhe răng trợn mắt rồi.

''Đa tạ Hoàng thượng''

Diệp tư nhàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó không đề cập tới chuyện này nữa.

Màn đêm buông xuống, thị tẩm.

Tâm trạng Diệp Tư Nhàn không tốt, Triệu Nguyên Cấp cũng không muốn khiến nàng giả bộ vui vẻ trăn trở hầu hạ, cho nên chỉ đơn thuần cùng nàng nghỉ ngơi một đêm.

Sáng sớm hôm sau mặc long bào, sớm đi vào triều.

Khác với lúc trước, Diệp Tư Nhàn không ngủ say bất tỉnh, cũng không uể oải suy sụp, mà là tinh thần phấn chấn bò dậy, lần đầu tiên giống thê tử đức hạnh chỉnh lại hành trang cho trượng phu của mình.

''Muốn làm gì thì cứ làm, nhưng đừng làm bản thân bị thương'' Triệu Nguyên Cấp căn dặn.

''không cần căn dặn, Hoàng thượng cứ vào triều đi''

Diệp Tư Nhàn kiên nhẫn cẩn thận đeo mũ rồng lên cho Triệu Nguyên Cấp, sau đó quan sát từ trên xuống dưới sau đó điều chỉnh chi tiết một chút.

''Được rồi, Hoàng thượng có thể lên tải triều''

Triệu Nguyên Cấp còn muốn nói nữa, Diệp Tư Nhàn lại quỳ xuống.

''Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng''

''...'' Nha đầu này, nàng thật sự là thích ăn đòn.

Triệu Nguyên Cấp hung hăng chọc chọc vào trán nàng, nhấc chân sải bước rời đi.

Đưa tiễn Hoàng thượng, Diệp Tư Nhàn chậm rãi dùng bữa sáng, ngồi trước gương để Viên Nguyệt giúp nàng trang điểm.

''Trang điểm tinh xảo một chút, y phục thì chọn cái quý báu nhất, hôm nay đến thỉnh an ta phải cáo trạng với Hoàng hậu nương nương''

''Cáo trạng?''

Viên Nguyện bên cạnh kéo tóc buồn bực: ''Người cáo trạng thì liên quan gì đến y phục của người?''

''Ngươi không hiểu, đương nhiên là có liên quan'' Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng nhếch môi.

...

Hôm nay, Diệp Tư Nhàn mặc váy xòe bách điệp màu đỏ anh đào, bên trên thêu cây hoa lựu hết sức tinh xảo, trên mặt cánh hoa dùng thủy tinh nghiền nát thành bột điểm tô lên, bước chân chuyển động, váy dài phát sáng lập lòe khiến người ta không thể rời mắt.

Trên búi tóc cao cài một bộ trang sức vàng hồng ngọc, trên trán còn đặc biệt chọn một con Thanh Loan ngậm châu, Thanh Loan vung lên đường cung duyên dáng, trong miệng ngậm đông châu cực lớn vừa vặn tô điểm trên trán.

Bộ trang phục này cũng không khác người nhưng lại tuyệt đối xa hoa diễm lệ, khiến người ta không tìm được khuyết điểm nào.

Cung Tê Phượng.

Các Quý nhân và Mỹ nhân đã đến từ sớm, Hoa phương nghi cũng ngồi một bên uống trà, Tố phi dẫn theo công chúa cũng vừa vào cửa, chỉ có Hứa phi và Hoàng hậu là chưa tới.

Hứa phi cáo nghỉ dài hạn rất lâu rồi không ra khỏi cửa, Hoàng hậu....nàng ta có lẽ còn một hồi lâu nữa mới tới.

Từ lúc lấy lại ấn phượng lần nữa cũng bắt đầu tỉnh táo, Hoàng hậu cũng cố ý, mỗi lần thỉnh an đều bỏ các nàng ở ngoài đợi một lúc lâu.

Mọi người chào hỏi nhau, ngồi vào vị trí đợi đã lâu, Hoàng hậu mới khoan thai tới trễ.

''Các muội đến sớm vậy, mau ngồi đi''

Hoàng hậu cười, các phi tần cảm tạ ngồi xuống.

Mới vừa ngồi lên ghế còn chưa kịp nóng, có người liền bắt đầu gây sự, chĩa mũi dùi thẳng đến chỗ mình.

''Diệp tiệp dư mặc đồ này đúng là xinh đẹp, nhất là đông châu trên trán, có thể nói là điểm thêm mắt cho rồng, cũng không biết là...'' Dương quý nhân cầm cây quạt che miệng cười trộm.

''Cũng không biết cái gì?'' ánh mắt Diệp Tư Nhàn lạnh lạnh đảo qua.

''Không có gì, không có gì'' Dương quý nhân vội xua tay: ''Chuyện Diệp tiệp dư làm thì chính mình phải biết rõ mới đúng, sao lại hỏi ta? Ta không biết gì hết nha''

''Ta đã làm chuyện gì? Dương quý nhân tại sao nói nửa câu chừa nửa câu, sao không nói cho rõ ràng?'' mắt Diệp Tư Nhàn sáng như đuốc.

Ánh mắt đó chiếu vào mặt nóng rát, Dương quý nhân không khỏi hoảng sợ trong lòng, cứng đầu cười lạnh.

''Diệp tiệp dư muốn biết thì sao không đi hỏi thử, những chuyện mà ngươi làm, chính ngươi còn không rõ sao?''

''Ngươi...''

Diệp Tư Nhàn cười lạnh, chậm rãi đứng dậy duỗi váy quý xuống đất.

''Hôm qua trong cung có lời đồn nhảm, thần thiếp không cần nghe ngóng cũng biết, những lời đàm luận vô căn cứ này liên quan đến danh dự của thần thiếp, thỉnh Hoàng hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp''

Nói đến mức này rồi, Hoàng hậu không thể không tiếp.

''Rốt cuộc là có chuyện gì? Diệp tiệp dư sao bỗng dưng lại cuốn vào lời đồn nhảm như vậy'' Hoàng hậu ngồi nghiêm chỉnh, đầy vẻ thương xót nhìn chằm chằm nàng.

''Hôm qua thần thiếp dời cung, trên đường gặp được Thuần Tiểu Vương gia, liền mời Thuần Tiểu Vương gia đến Trữ Tú Cung của thần thiếp ngồi một lát, dùng bữa trưa''

Diệp Tư Nhàn kể lại chuyện hôm qua, còn giải thích tại sao bản thân và Thuần Tiểu Vương gia có giao tình.

Các phi tần như nghe bát quái, hai mắt tỏa sáng.