''Thần thiếp chỉ có một mình Hoàng nhi thôi, đời này cũng chỉ có mình nó thôi Hoàng thượng!!''

Hứa phi như bị điên, người đã từng tươi đẹp kiều diễm như thế đột nhiên biến thành như vậy, sau khi Triệu Nguyên Cấp phẫn nộ trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

''Nàng không cần giãy giụa, trẫm chỉ có thể nói với nàng, sẽ không bạc đãi nó, còn lại nàng tự giải quyết cho tốt đi''

Triệu Nguyên Cấp xưa nay không phải người mềm lòng, mặt lạnh dùng từng câu từng chữ dập tắt hết hy vọng của Hứa phi.

Nhưng mà...

Nhìn bộ dạng này của Hứa phi, cũng chính xác là không có khả năng ngay thời điểm này còn tâm trạng để hại người.

Ra khỏi Tây Hà Cung, Triệu Nguyên Cấp do dự một chút, đi thẳng tới cung Tê Phượng.

Lúc đó Hoàng hậu đang tựa trên ghế mềm uống thuốc bổ, lụa trắng trên cổ đã sớm vứt đi, kỳ thật cũng không nghiêm trọng lắm.

''Hoàng thượng giá lâm!''

Thái giám cao giọng thông báo, Triệu Nguyên Cấp sải bước vào cửa.

''Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, chưa kịp nghênh giá, mong Hoàng thượng thứ lỗi'' Hoàng hậu vội vàng buông chén thuốc xuống, luống cuống tay chân đứng dậy quỳ xuống đất.

Triệu Nguyên Cấp đứng trong nội điện, nhìn vẻ mặt Hoàng hậu hốt hoảng, lại nhìn chén thuốc trên bàn.

''Hoàng hậu...thân thể bị làm sao?''

''Không có...không có'' đôi tay Hoàng hậu gắt gao bám vào thảm nhung trên đất,tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

''Thân thể thần thiếp hư hàn, thái y nói phải...bồi bổ, đây là thuốc bổ'' nàng càng nói càng khẩn trương, càng tô càng đen.

Thực tế Triệu Nguyên Cấp lười quan tâm xem rốt cuộc nàng đang uống thuốc gì, đi thẳng vào vấn đề.

''Lời đồn đại trong cung trẫm điều tra rõ, việc này không liên quan đến Hứa phi, Hoàng hậu, nàng quản lý hậu cung cho trẫm như thế đó sao?''

Triệu Nguyên Cấp híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

''Nếu bây giờ nàng không có năng lực ngồi lên hậu vị này, trẫm cũng không ngại đổi người khác''

Chỉ một câu đã đánh vào tử huyệt của Hoàng hậu, nàng vào cung hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, ngoại trừ hậu vị thì không có cái gì, nhưng bây giờ Hoàng thượng nói muốn phế bỏ phân vị Hoàng hậu của nàng.

''Không!''

Hoàng hậu đột nhiên run rẩy.

''Hoàng thượng, thần thiếp có thể ngồi, thần thiếp biết sai''

Phế hậu chẳng khác nào từ thê, nàng sẽ không có cơ hội tái giá như nữ tử bị từ thê ở dân gian, nàng sẽ sống thảm hại hơn.

Thái hậu sẽ không tha cho nàng, liệt tổ liệt tông của Trần gia sẽ không tha cho nàng, nàng có chết cũng phải chết trong cung Tê Phượng, chết trên Phượng vị.

''Hoàng hậu''

Triệu Nguyên Cấp giận dữ, cực kỳ chán ghét, không có tâm trạng mắng hay nói gì với nữ nhân dưới lòng bàn chân nữa.

Chỉ xoay người nhàn nhạt ngồi trên giường gần cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh.

''Ngươi vào cung nhiều năm như vậy, mặc dù chưa nói tới phu thê hòa hợp, trẫm tự nhận cũng chưa từng bạc đãi ngươi''

''Ngươi muốn thể diện, trẫm cho Nội vụ phủ tìm khắp lãnh thổ để tìm châu ngọc bảo thạch, chỉ vì một cái mũ phượng của ngươi, ngươi muốn hoa lệ, trẫm dựa theo ý của ngươi, vì ngươi mà trang trí cung Tê Phương xa hoa lãng phí nhất, không tiếc dùng toàn bộ đồ cống phẩm của Ba Tư''

''Ngươi muốn tôn quý, tất cả nữ nhân hậu cung đều khúm núm với ngươi, cáo mệnh ngoài cung tam tiết lục lễ đến bái kiến ngươi''

''Ngươi muốn vinh sủng, chi phí ăn mặc của ngươi cộng lại còn muốn đuổi kịp Thái hậu''

''Trần Bội Nghi, trẫm có nói sai gì không??''

Nói nhiều như vậy, Triệu Nguyên Cấp nhận ra mình lại không hề tức giận.

Trước kia sẽ tức giận với Hoàng hậu, sẽ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sẽ ném đập đánh, bây giờ...

Thì ra thất vọng chán ghét đến cực điểm với một người, ngay cả vui buồn hờn giận cũng thành dư thừa.

Hoàng hậu bấu chặt lấy thảm Ba Tư trong tay, mũ phượng vàng bảo thạch trên đầu đè nặng khiến cổ nàng đau xót.

''Không có''

''Hứa phi không được sủng ái, nhưng nàng ấy dù sao cũng là người cũ của Đông Cung, ngươi cứ như vậy mà chà đạp nàng ấy?'' Triệu Nguyên Cấp híp híp mắt.

''Một lần cuối cùng, Hoàng hậu, đây là lần cuối cùng trẫm dễ dàng tha thứ cho ngươi''

''Hậu cung này chỉ có chuyện mà trẫm không muốn biết, không có chuyện trẫm không thể biết, ngươi tự lo liệu đi''

Triệu Nguyên Cấp đứng dậy sải bước rời đi không quay đầu.

Lúc Hoàng hậu kịp phản ứng, người trước mắt đã sớm rời khỏi, ngay cả không khí trước mặt cũng lạnh thấu.

Toàn thân nàng mềm nhũn tê liệt ngã xuống trên nệm nhung, sức lực toàn thân đều bị rút hết, chỉ có đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nóng nhà rèm châu rủ xuống, đen trắng trống rỗng khóc không ra nước mắt.

Ngọc Đường từ bên ngoài tiến đến, thấy Hoàng hậu ngã trên đất, sợ hãi vội vàng đỡ chủ tử lên.

''Nương nương người sao vậy?''

''Hoàng thượng biết tất cả mọi chuyện''

Hoàng hậu học lại lời Hoàng đế, sắc mặt trắng bệch.

''Chúng ta tiêu rồi, đời ta, ước chừng cũng sẽ không có kết cục tốt gì''

''Nương nương trước hết người đừng hoảng hốt, trong tay chúng ta còn có người, chúng ta không cần động thủ...''

Hai ngày sau Hoàng hậu ôm bệnh trên giường, mãi đến ba ngày sau mới tiếp kiến phi tần, giả bộ đoan trang.

''Bổn cung tra xét lại lời đồn, phát hiện Hứa phi vô tội, là tiểu cung nữ trong cung của nàng ấy bị vu oan giá họa lung tung liên quan vu cáo''

''Hứa phi muội muội giải khai cấm túc, trả bổng lộc, tiểu cung nữ Lục Nhi bị đánh chết, Thận hình ti lạm dụng cực hình, toàn thể bị phạt bổng lộc ba tháng, lấy đó trừng trị''

Hoàng hậu dừng lại một chút lại tiếp tục.

''Bổn cung tra án không nghiêm, oan uổng Hứa phi muội muội, bổn cung tự phạt nửa năm bổng lộc đền bù cho Hứa phi muội muội, thế nào?''

Chúng phi tần đưa mắt nhìn nhau, không biết Hoàng hậu đây là đang hát tuồng gì, chỉ có Hứa phi mặt không cảm xúc ngồi tại chỗ, khóe môi nhếch lên cười nhạt.

''Nếu Hoàng hậu nương nương đã thật sự muốn đền bù, chi bằng tự cấm túc ba tháng đi? Chỉ phạt bổng lộc thì tính là gì?''

''Ngươi...'' Hoàng hậu giận tái mặt.

...

Tháng ba mùa xuân, trong cung trăm hoa đua nở rơ liễu tung bay.

Hai gốc lựu tiền đình trước chính điện Trữ Tú Cung đã đâm chồi non, trong ao nhỏ hai bên cá bơi lội càng khoan khoái.

Diệp Tư Nhàn bước xuống bậc thang cẩm thạch, nhìn hồ nước ở đình viện phía đông, lại nhìn cá chép ở đình viện phía tây, cầm một nắm thức ăn cá vung vào, cá chép tung người lên giành ăn.

Dưới ánh mặt trời gợn sóng lăn tăn dưới ao giống như sôi trào.

Diệp Tư Nhàn ngồi xổm bên cạnh ao chọc chọc đầu cá, lại gõ gõ lên thân thể trơn mượt của con cá khác, đang tràn đầy phấn khởi quên cả trời đất.

Lúc này Xảo Yến mang theo hộp cơm từ bên ngoài tiến đến.

''Tiểu chủ nô tỳ nghe được một tin tức lớn;

''Ồ?'' Diệp Tư Nhàn phủi phủi tay đứng dậy chuẩn bị về phòng dùng bữa sáng.

''Mới sáng sớm ngươi đã nhai lưỡi rồi? Nghe được từ đâu?''

Xảo Yến líu ríu vào cửa bày thức ăn, Viên Nguyên ôm chăn nệm đi ra ngoài phơi đúng lúc đi ngang qua.

''Còn ngại trong cung ít chuyện à? Muốn bàn lộng thị phi''

''Ui! Tin tức này là chính xác trăm phần trăm đó''

Diệp Tư Nhàn lau tay không kịp đợi cầm lấy một miếng sủi cảo cỡ quả nhãn, vừa ăn vừa ậm ờ bảo nàng nói tiếp.

''Tiểu chủ, nô tỳ cũng là mới nghe người của Ngự thiện phòng nói, nói Hoàng thượng đem Đại hoàng tử tới binh doanh ở ngoài thành, vừa mời tiên sinh dạy đọc sách, vừa để Đại hoàng tử đi theo các đại tướng quân luyện võ, chậc chậc chậc...''

Binh doanh??? Không ngờ, cũng hợp tình hợp lý.

Diệp Tư Nhàn cắn bánh bao, chọc chọc đầu Xảo Yến.

''Cái này liên quan gì tới chúng ta, ác nhân tự có ác nhân trị, bớt lo chuyện người ta đi''

Viên Nguyệt thở hồng hộc vào cửa, nghe nửa đoạn lại hỏi.

''Sao người của Ngự thiện phòng biết được?''

''Người ta có thể xuất cung, tất nhiên là dễ dàng nghe ngóng tin tức''