Ả ăn mày?

Hóa ra trong mắt Quận chúa, y phục hơi cũ nát một chút là thành tên ăn mày.

''Ta thương tiếc hay không thương tiếc không quan trọng, quan trọng là Quận chúa ngươi, nếu Vương gia mà viết ngươi ở bên ngoài làm người khác bị thương, chỉ sợ sẽ nghiêm trị không tha!''

Bất kể là thật lòng hay giả dối, Huệ Vương cũng rất trân trọng vây cánh, sẽ không tùy ý để người khác chà đạp thanh danh của công ta.

''Ngươi...!''

Thật đúng là bị Triệu Nguyên Triệt nói trúng tim đen, nếu phụ vương mà biết, nhất định sẽ dùng roi và gậy to trách phạt mình.

Tử Dương quận chúa tức giận đến sắc mặt căng tím: ''Ngươi tên là gì? Bổn quận chúa nhớ kỹ ngươi...''

''Ngươi không cần biết, có bản lĩnh như vậy, Quận chúa vẫn nên học cách tôn trọng người khác nhiều một chút''

Triệu Nguyên Triệt chậm rãi ung dung nói xong dìu nữ tử rời đi, y còn phải cứu người, không có nhiều thời gian ở đây nói nhảm.

''Ngươi to gan!''

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người ngông cuồng như vậy trong thành Cam Châu, mà đối phương còn biết rõ thân phận của mình.

''Người đâu, nghe ngóng cho bổn Quận chúa, người này rốt cuộc lai lịch thế nào!''

Tử Dương quận chúa tức giận sắc mặt lúc xanh lúc trắng, phân phó cho hạ nhân xong, giơ roi giục ngựa chạy ra ngoài thành.

Sáng sớm không có việc gì thuận lợi hết.

Phụ vương lải nhải phát cáu, mẫu thân kìm nén một hồi, ca ca uất uất ức ức, mấy tên huynh đệ con thứ trong nhà lại đắc ý, thật đúng là không có cái gì thuận lợi.

Phía bên này, Triệu Nguyên Triệt đưa nữ tử hôn mê kia tới một nhà y quán, để lại mấy thỏi bạc liền muốn rời đi.

''Ấy ấy ấy, công tử, cô nương này nhìn không giống người địa phương, ngươi không thể cứ vậy mà bỏ đi được'' lão đại phu râu tóc bạc phơ ngăn y lại.

''Hửm?''

Triệu Nguyên Triệt hơi buồn cười, một nữ tử bình thường, trên mặt cũng không viết ba chữ người bên ngoài, vậy cũng có thể nhìn ra sao?

''Công tử ngài nhìn đi, xiêm y của nàng ấy là da dê, giày dưới chân là da hươu, nữ tử bản địa bất kể là phủ quý hay nghèo hèn đều không có thói quen mặc da dê da hươu, cho nên...''

Triệu Nguyên Triệt nhìn về phía nữ tử kia, lúc này mới để ý y phục dơ dáy cũ nát trên người nàng quả nhiên không phải vải bông.

''Ý của ông là...'' y hơi híp mắt lại.

Lão đại phu râu tóc bạc phơ vuốt chòm râu: ''Cũng có chút giống nữ tử của tộc Trát Lê, chỉ là nàng lẻ loi một mình sao lại đến Đại Cảnh triều?''

Thành Cam Châu là vị trí cứ điểm, thương gia vào nam ra bắc rất nhiều, người và khách đi qua đau cả đầu, trong y quán của ông ta đã gặp qua rất nhiều loại người.

''Có một lần lão phu từng gặp một nhóm thương gia người Trát Lê, bọn họ có thói quen mặc da dê da hươu, chỗ đó ăn mặc giống nữ tử này, hẳn là vậy'' lão đại phu lại xác nhận.

''Tộc Trát Lê?''

Triệu Nguyên Triệt có chút lạ lẫm, nơi này quá nhỏ, quá không đáng chú ý, bộ tộc xung quanh dựa vào Đại Cảnh triều lại nhiều như lông trâu, đương nhiên y không nhớ rõ.

''Công tử, người đã là do ngài cứu, chi bằng ngài ở lại đi, dù sao cũng không phải người của bổn quốc, lỡ đâu xảy ra chuyện gì lão phu không gánh nổi'' đại phu mỉm cười hơi áy náy.

''Nếu ngài thật sự muốn đi, cũng chỉ có thể xin ngài đưa nàng ấy cùng đi đi''

''Thôi, ông chẩn trị giúp nàng ấy trước, ta không đi là được'' Triệu Nguyên Triệt nhíu mày.

Y có chuyện bận, có thể tạm thời cũng không biết ra tay từ đâu, dù sao cũng đang rảnh rỗi.

Sau khi chẩn trị xong, lão đại phu vuốt chòm râu, lông mày nhăn thật sâu.

''Đáng thương...thật đáng thương...''

''Không phải chịu chút kinh hãi sao, còn có vấn đề gì khác nữa?''

Lão đại phu thương hại nhìn nữ tử đang hôn mê, một lúc lâu mới nói nữ tử này trúng kịch độc, nếu đến chậm thêm một bước thì Đại La thần tiên cũng không cứu được.

Triệu Nguyên Triệt: ''..''

Có một loại phiền phức gọi là tự mình đưa tay ra tìm tới.

Cái mạng sống sờ sờ lại không thể cứu, cho nên sau đó mấy ngày, y buộc lòng phải đi qua đi lại giữa khách điếm và y quán.

Đừng nói là ra ngoài nghe ngóng tin tức, rời đi một chút cũng không được.

Trong hàng trăm khoảnh khắc, Triệu Nguyên Triệt muốn tự tay bóp chết lão đại phu ngoan cố.

Bên Trong Huệ Vương phủ.

Tử Dương quận chúa chạy ra cửa trong cơn tức giận, trở về liền bị phạt quỳ ở từ đường suốt đêm, nàng ta không dám nhúc nhích, lúc đứng dậy hai đầu gối đã bầm tím.

Ở trong nhà dưỡng vài ngày, tổn thương trên đùi mới dần chuyển biến tốt lên.

Chạng vạng tối hôm nay, mới từ chính viện thỉnh an mẫu thân đi ra, thấy nha đầu của mình chạy đến bẩm báo.

''Quận chúa, có tin tức của kẻ đó, hắn ở khách điếm Phúc Thuận phòng số một, mấy ngày nay đi sớm về trễ, đều tới y quán chăm sóc tiểu ăn mày kia.

''Tên là gì?''

''Chỉ có một mình hắn, cụ thể thì không biết, chỉ nghe lão bản của khách điếm xưng hô hắn là Viên công tử''

''Họ Viên?''

Nhìn hắn hình người dáng chó, trong thành Cam Châu không có nhà nào có mặt mũi mà họ Viên, là người xứ khác tới sao?

Đôi mắt Tử Dương quận chúa hơi híp, lộ ra sự tà ác.

...

Tháng tư Kinh thành cỏ mọc én bay.

Bận rộn quốc sự rốt cuộc cũng kết thúc, ngoại trừ giao án mạng không giải quyết được cho Triệu Nguyên Triệt, chuyện còn lại cũng coi như thuận lợi.

Hoàng đế quan tâm bách tính đang ngồi không yên trong hoàng thành, tính toán dẫn văn võ bá quan đi thị sát làm nông, tế bái thiên địa, cầu phúc cho muôn dân bách tính.

Thái hậu nghe cầu phúc cũng hào hứng, nói mình lâu rồi không tới chùa Hoàng Giác dâng hương.

''Mùa xuân tươi đẹp, tiểu thanh niên tiểu cô nương dân gian đều đi dạo chơi ngắm hoa ngoài thành, lão già ta cũng muốn ra ngoài thành xem náo nhiệt'' Thái hậu vui tươi hớn hở.

''Mẫu hậu tràn đầy phấn khởi, chúng thần thiếp cũng muốn đi theo'' Hoàng hậu khẽ cười nói, sẽ cùng ở bên cạnh Hoàng thượng sao?

''Nó có quốc gia đại sự, trong lòng chứa bách tính, chúng ta không cùng ngự giá, an nhàn đến chùa Hoàng Giác đi dạo một hôm không tốt hơn sao?''

''Mẫu hậu nghĩ chu đáo'' Hoàng hậu yếu ớt cười tán dương.

Các cung phi nghe cần xuất cung, người khác thì không nói, Hứa phi kích động trước, không biết có cơ hội gặp Diên nhi hay không.

Còn Tố phi nghĩ là có nên cáo bệnh không đi hay không, nàng không thích náo nhiệt cũng không thích xuất cung, lỡ làm Di An sợ thì không tốt.

Còn những phi tần khác, nghe không được đi cùng Hoàng thượng cũng từng người đều không hứng thú lắm, lại không dám biểu lộ, sợ phá hỏng tâm trạng của Thái hậu.

Tóm lại đều có nhiều loại tâm trạng khác nhau.

Nhưng Diệp Tư Nhàn rất vui, nàng không thích ở một chỗ không bước ra cửa, cũng không thích gò bó.

Dù là bây giờ Hoàng thượng nói muốn nàng đi giúp dân chúng trồng trọt, nàng đều có thể vui vẻ.

...

Triệu Nguyên Cấp định mùng sáu xuất phát.

Đêm mùng năm, đã sớm phê duyệt xong tấu chương của hôm nay, hắn đứng dậy đi tới Trữ Tú Cung.

Lúc đó Diệp Tư Nhàn đang cho cá ăn bên cạnh ao nước, từ lúc tới Trữ Tú Cung, cái ao cá chép đỏ rực này thành thứ yêu thích trong lòng nàng.

''Ở đây có quen không?''

Triệu Nguyên Cấp bất thình lình đứng sau lưng nàng, mỉm cười nhìn đứa nhỏ trước mặt.

''Hoàng thượng?!''

Diệp Tư Nhàn giật mình, sợ suýt chút ngã chúi vào trong ao nước, vẫn là Triệu Nguyên Cấp nhanh tay lẹ mắt, đưa tay kéo nàng vào lòng.

''A...''

''Sao lại ngốc như vậy?''

''Người đi đứng không phát ra tiếng, lại không cho người tới báo, không thể trách thần thiếp'' Diệp Tư Nhàn mạnh miệng.

''Được được được, nàng nói có lý, là trẫm không đúng, nhận tội với nàng được không?''

''Vậy thì không cần, cho Ngự thiện phòng hầu hạ dâng nhiều đồ ngon tới là được!'' Diệp Tư Nhàn cười hì hì.