''Nó sẽ đồng ý, nó nhất định phải đồng ý!'' dã tâm trong mắt Thái hậu lại tăng thêm.

''Tại sao?!'' hai mắt Huệ Vương mê ly nhìn chằm chằm Thái hậu.

''Nàng biết Hoàng thất dơ bẩn cỡ nào, là nàng nói với ta, nàng không muốn để nhi tử của nàng đi sâu vào vết xe đổ của Tiên Đế, nàng muốn để nó làm Vương gia vô ưu vô lo, sống tốt cả đời này, tại sao nàng đột nhiên lại thay đổi?!''

Huệ Vương thực sự không hiểu.

Thái hậu đột nhiên cười haha: ''Bởi vì ta không muốn để nó sống giống như huynh, không phải lúc đó huynh cũng nói muốn tự do tự tại sống hết đời này sao? Nhưng Tiên Đế sai huynh đi canh giữ Cam Châu huynh cũng chỉ có thể đi, huynh chỉ có thể ôm một bụng tức giận đi bán mạng cho Tiên Đế! Không phải sao?''

Thái hậu nhìn thấu tất cả.

''Hoàng đế, hắn xem con của ta như công cụ, sai đến sai đi, chính hắn thì yên ổn ngồi trong Kim Loan điện, hưởng thụ sự sùng bái của tất cả mọi người, nhưng con của ta thì sao? Con của ta ở đâu?''

''Huynh biết không? Triệt nhi suýt mấy lần mất mạng, đứa nhỏ ngốc đó thế mà còn nói bọn hắn quân thần khác nhau, nó nên phò tá Hoàng huynh của nó, hahaha....quá buồn cười!''

''Ai gia muốn nó được Hoàng huynh che chở, sống thư thái tự tại một chút, chứ không phải sai nó đi mất mạng!''

Cái gọi là huynh hữu đệ cung, hóa ra là xây dựng trên cơ sở bán mạng vì Hoàng đế.

Nếu như Triệu Nguyên Cấp đủ 'nghe lời', bán mạng thay hai mẹ con này, thay bà thu xếp cục diện rối rắm mà Tiên Đế bỏ lại, cũng trung thành tuyệt đối, che chở đệ đệ hiếu thuận mẫu hậu.

Vậy dĩ nhiên là bình an vô sự.

Nhưng nếu như hắn không 'nghe lời', vậy Hoàng vị này không tới phiên hắn ngồi lên.

Hắn chỉ là tên Hoàng tử có mẹ đẻ thấp hèn, căn bản không xứng với sự ủng hộ của mình, không xứng đứng trên vị trí Đế vương, lưu danh bách thế thiên cổ.

Thì ra, đây mới là tính toán của Thái hậu.

Cái gọi là đối xử như nhau, coi như con đẻ, chỉ là lời nói dối trắng trợn, là âm mưu nực cười.

''Cho nên nàng kỳ thật luôn lợi dụng Hoàng đế?'' Huệ Vương tỉnh rượu hơn.

Cái gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà, ông ta bắt đầu hiểu một chút.

''Không phải vậy thì huynh cho rằng thế nào?'' Thái hậu cười nhạt, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm dữ tợn.

''Lúc trước ở trung cung suýt chút ta bị Liên quý phi ép chết, nhưng vẫn kiên trì nhận nuôi hắn, huynh cảm thấy chỉ là ta có lòng tốt sao? Đừng quên, đây chính là đại nội Hoàng cung, nơi này không có hảo tâm''

Huệ Vương lạnh cả sống lưng, không khỏi sợ run cả người, đột nhiên ông ta cảm giác được người trước mắt có chút lạ lẫm, lạ lẫm đến mức khiến người ta lạnh cả người.

''Vậy...ta thì sao?''

Thái hậu lảo đảo đến trước mặt ông ta, bàn tay hơi nhăn nheo chậm rãi đặt lên lồng ngực Huệ Vương.

''Trinh Thuyên, huynh đừng sợ, ta không lợi dụng huynh, ta vẫn luôn thích huynh!''

''Bất kể là Huệ Vương gia lúc trước ôn tồn lễ độ phong lưu phóng khoáng, hay hiện tại dã tâm bừng bừng, vẻ mặt tang thương, lòng ta đối với huynh vẫn không thay đổi''

Thái hậu nhẹ nhàng mơn trớn mặt Huệ Vương, trong mắt lại không một chút nhiệt độ.

Huệ Vương không hiểu sao lại bị mê hoặc, đưa tay bắt lấy tay Thái hậu, sắc dục trong mắt dần bừng lên: ''Vãn Cầm...''

Đèn Ninh Thọ Cung lục tục tối xuống.

Nhạn Thu tự mình đuổi hết cung nữ thái giám gác đêm đi, đích thân canh giữ ngoài cửa.

Kỳ thật trong lòng bà cũng bất an thấp thỏm, chuyện này nếu để người khác phát hiện, trong trắng của Thái hậu, thanh danh của Lục Vương gia, còn cả Huệ Vương gia tất cả coi như tiêu tùng.

Người khác cũng thôi đi, cả đời này của Huệ Vương gia ông ta đã thiệt thòi bao nhiêu rồi.

Nội thất không ngừng truyền ra động tỉnh, Thái hậu như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, Huệ Vương cũng gần như trở lại lúc tuổi còn trẻ.

Bọn họ một đôi hữu tình như vậy, ở trong khuê các quyết định chung thân, đến cái tuổi này, còn phải thông qua phương thức như vậy để giải nỗi khổ tương tư.

Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, một đêm ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, Huệ Vương cũng không nên qua đêm trong cung thất.

Sau cuộc mây mưa ông ta tỉnh rượu hơn phân nửa, thừa lúc Thái hậu còn chưa tỉnh lại, lập tức đứng dậy mặc y phục rời đi.

Nhạn Thu tự mình thay y phục thái giám, đưa lệnh bài cho ông ta.

Huệ Vương đi dọc theo đường cung vắng vẻ, nhanh chân đi ra ngoài cung.

Có câu nói rất hay, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, chính là trùng hợp như vậy, ông ta bị Tổng quản thái giám Nội vụ phủ xuất cung đi mua hàng đụng trúng.

Bình thường Tổng quản kia cũng không coi ai ra gì.

Chợt thấy trên đường cung có lão thái giám cũng xuất cung, bước chân gắng gượng, gặp mặt cũng không cúi đầu khom lưng hành lễ với mình, hắn lập tức nổi giận.

Sai tiểu thái giám thủ hạ đến giáo huấn ông ta, lấy một cái danh đẹp đẽ là 'Trường quy củ'

Huệ Vương sống an nhàn suиɠ sướиɠ mấy chục năm, bị một tên thái giám bắt nạt đương nhiên không thể nhịn, ông ta ra tay đánh nhau đánh hai tiểu thái giám xung quanh ngã xuống đất.

Sau đó...liền bại lộ thân phận.

Mặt Huệ Vương cũng không khó nhận ra, trước kia hàng năm ông ta đều về tham gia cung yến, các cung nhân ít nhiều đều gặp.

''Huệ....Huệ Vương gia?''

Tổng quản không coi ai ra gì ngã ngồi trên đất, thấy Huệ Vương dần tiến tới gần, trong tay còn cầm con dao sáng loáng, sợ suýt tè ra quần.

''Mau...mau chạy đi!''

''Phập!''

Con dao đâm rách yết hầu, cột máu thuận theo cổ áo lan ra khắp nơi, Huệ Vương gọn gàng linh hoạt rút dao ra, mặt không biểu cảm lau sạch vết máu.

Tiếu thái giám còn lại chạy như ong vỡ tổ.

Huệ Vương lạnh lẽo âm u nhìn chằm chằm tiểu thái giám tứ tán, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo như ác ma.

Không vội, chờ ông ta đoạt được Kinh thành, đánh vào Hoàng cung, những kẻ này đều không chạy được.

Ông ta không chỉ muốn Đế vị muốn thanh danh, ông ta còn muốn người khắp thiên hạ đều kính ngưỡng ông ta như thiên thần.

...

Cung Tê Phượng.

Hoàng hậu như ngày thường, rửa mặt, dùng đồ ăn sáng.

Ngọc Đường vội vã hấp tấp chạy vào: ''Hoàng hậu nương nương, có mấy tiểu thái giám muốn gặp người!''

Hoàng hậu triệu kiến mấy tên thái giám bò ra từ Quỷ Môn quan, bọn hắn như mất hồn quỳ trên đất run lẩy bẩy, nói cũng không lưu loát.

''Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?'' Hoàng hậu bực mình định đứng dậy.

''Hoàng hậu nương nương, chúng nô tài phát hiện, Huệ Vương mặc y phục thái giám đi ra ngoài cung, ông ta còn gϊếŧ Trương tổng quản của Nội vụ phủ...''

Lời còn chưa dứt, quả nhiên bên ngoài một loạt tiếng bước chân hốt hoảng, Ngọc Đường nói là Thị vệ tuần tra có việc gấp cần bẩm báo.

Hoàng hậu tự mình triệu kiến Ngự lâm quân tuần ra kia.

Hỏi chút mới biết được, bọn hắn trên đường xuất cung phát hiện Trương tổng quản đã chết, lời giải thích giống hệt các tiểu thái giám trước mặt.

Trong cung có người chết, là Huệ Vương gϊếŧ!

Hoàng hậu từ từ đứng lên từ chỗ ngồi, nhanh chóng quyết định: ''Đi đem thi thể xử lý trước, mấy người các ngươi nếu muốn giữ mạng thì bịt kín cái miệng lại!''

''Rõ!''

Đám tiểu thái gián run lẩy bẩy lui ra.

Hoàng hậu nghiêm mặt ngồi phịch xuống: ''Ngọc Đường, e là....trong cung xảy ra đại sự!''

Từ lúc Hoàng thượng xuất cung, nàng an phận thủ thường làm Hoàng hậu, mỗi ngày tiếp kiến phi tần, quản lý cung vụ, được xem như cấm cung trong nhà.

Mấy ngày nay trong cung Thị vệ tuần tra càng ngày càng nhiều, Thái hậu thậm chí còn tiếp kiến người ngoài cung không rõ thân phận.

Nàng mơ hồ biết xảy ra chuyện, nhưng nàng đã quyết phải phân rõ ranh giới với Thái hậu cho nên mặc kệ không hỏi, đều xem như không biết.

Bây giờ mở mắt nhìn, nàng mới phát hiện mình cứ như ếch ngồi đáy giếng, đều đã trễ rồi.