Triệu Nguyên Cấp chậm rãi thả tấu chương trong tay xuống, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Hoàng hậu, âm au cười lạnh.

''Không biết Hoàng hậu đột nhiên nói ra những thứ này, là có dụng ý gì?''

''Thần thiếp...''

Hoàng hậu đột nhiên co quắp.

Hoàng thượng dường như không cảm thấy hứng thú với tin tức của nàng, ngay cả ánh mắt cũng mang vẻ khinh miệt, nàng quỳ trên đất như người trong suốt bị người ta nhìn thấu, lại giống tôm tép nhãi nhép.

''Thần thiếp muốn nói, sau này nhất định toàn tâm toàn ý thuần phục Hoàng thượng, xin Hoàng thượng yên tâm!''

''Ý là trước đây nàng phản bội trẫm?'' Triệu Nguyên Cấp cười mỉa mai.

''Không...không có, thần thiếp...'' Hoàng hậu lúng túng nghiêm mặt ấp úng.

Triệu Nguyên Cấp thì cười lạnh: ''Nàng và Thái hậu đều xuất thân Trần gia, trẫm cũng không định làm gì các người, Hoàng hậu, nàng sợ cái gì?''

Hắn nhẹ nhàng khoát tay.

''Theo trẫm thì nàng vẫn nên đi xem Thái hậu đi''

Hoàng hậu chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, có ý gì, chẳng lẽ Hoàng thượng ngay cả nàng quy hàng cũng không chấp nhận sao?

Chẳng lẽ phu thê tôn trọng nhau trước đây, hiện tại ngay cả làm đồng minh cũng không được?

Hoàng hậu quỳ đi về phía trước mấy bước, muốn nói gì đó, Triệu Nguyên Cấp lại phất phất tay.

''Trẫm còn có tấu chương phải duyệt, nàng cứ quỳ đi''

Hoàng hậu thất vọng, đành phải dập đầu lui ra ngoài, lúc sắp ra đến cửa, chỉ nghe người trên ngự án bỗng nhiên nói.

''Giữ vững bổn phận của nàng, trẫm sẽ không bạc đãi nàng, nếu không...''

Câu kế tiếp Hoàng thượng không nói, nhưng Hoàng hậu vẫn sợ hãi ngây người, nước mắt trong hốc mắt gần như muốn rơi ra, bị nàng dùng hết sức nén lại.

''Dạ, Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp nhất định ghi nhớ''

Vốn cho rằng đánh cược quy hàng Hoàng thượng thì sẽ được đối đãi khác đi, nhưng sự thật lại một trời một vực.

Nàng thậm chí ngay cả một câu khen thưởng cũng không có, có lẽ, Hoàng thượng đã sớm biết Thái hậu và Huệ Vương.

Đúng vậy, hắn là Hoàng đế mà.

Trên đường trở về, rõ ràng mặt trời hừng hực, Hoàng hậu lại cảm thấy sau lưng lạnh từng cơn.

''Nương nương, vậy chúng ta tới xem Thái hậu sao?'' Ngọc Đường thận trọng hỏi.

''Đi!'' nói tới Thái hậu, Hoàng hậu thẳng tắp lưng, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt.

Ninh Thọ Cung.

Thái hậu 'được nghỉ ngơi' vài ngày, nhanh chóng già yếu, gần như chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng.

Lúc Hoàng hậu tới, bà đang ngồi dưới hiên ngơ ngẩn nhìn cửa cung bị cấm.

''Hoàng hậu nương nương, người chậm một chút'' Ngọc Đường dìu Hoàng hậu mở cửa cung ra, tiền hô hậu ủng chậm rãi đi vào.

''Thần thiếp thỉnh an mẫu hậu!''

''Là ngươi?'' Thái hậu híp híp mắt.

''Không phải nói là không có lệnh của Hoàng đế, không cho phép ai tới thăm sao?''

''Thần thiếp đương nhiên là phụng lệnh Hoàng thượng tới đây thăm mẫu hậu, không biết mấy ngày gần đây mẫu hậu nghỉ ngơi, thân thể đã tốt hơn chưa?''

Hoàng hậu hành lễ, tự mình ngồi xuống ghế bên cạnh.

Ánh mắt Thái hậu lạnh lẽo nhìn nhất cử nhất động của nàng, trong mắt càng thêm trào phúng.

''Thì ra là vậy, chỉ là không biết từ khi nào Hoàng hậu có thể diện lớn tới vậy, có thể xin được ân điển của Hoàng thượng''

''Mẫu hậu người nói đùa rồi, thần thiếp làm gì có thể diện, chỉ là Hoàng thượng thấy thần thiếp không chỗ nương tựa cũng coi như đáng thương, thương hại thần thiếp thôi.''

Hoàng hậu chậm rãi ung dung nói mỗi câu mỗi chữ, dường như có ý riêng.

Thái hậu đương nhiên hiểu ý tứ của nàng: ''Ngươi cũng biết rồi?'' bà rất kinh ngạc, làm sao Hoàng hậu biết mình vẫn luôn lừa nàng ta, không chỗ nương tựa có phải ý là nghi ngờ bà luôn không giúp nàng.

''Biết hay không thì quan trọng gì, dù sao đều là sự thật, người nói có đúng không?''

Hoàng hậu nhàn nhạt lấy khăn ra, lau lau mồ hôi trên thái dương.

''Nhưng thần thiếp vẫn phải tạ ơn mẫu hậu, không có người ra những chủ ý ngu ngốc đó, thần thiếp chưa chắc sẽ được như bây giờ''

Nàng cười khổ, miễn là thông minh một chút, cũng có thể suy nghĩ ra phải thuận theo ý Hoàng thượng chứ không phải Thái hậu.

''Dù sao người còn có con của mình mà phải không?''

''Cũng may hiện tại vẫn chưa muộn, mẫu hậu, cuộc sống sau này người bảo trọng đi''

''Lục Vương gia có thể tỉnh lại thì thôi, nếu như vẫn không tỉnh lại, cũng xin người nén bi thương''

Hoàng hậu lung lay đứng dậy, duỗi ống tay áo định rời đi, Thái hậu lại tiến lên kéo lấy tay áo nàng.

''Ngươi có ý gì? Con ta bây giờ ra sao? Thái y nói thế nào?''

''Hừ! Thần thiếp không nhắc tới thì người cũng không nhớ tới hỏi con của người'' Hoàng hậu bỗng hất tay áo ra, bước nhanh ra cửa rời đi.

Thái hậu lại chưa từ bỏ ý định, đi theo ngăn lại, níu chặt dây chuyền châu ngọc trên cổ Hoàng hậu, hung hăm ghìm chặt cổ Hoàng hậu.

''Ngươi có nói không? Trần Bội Nghi, ngươi cho rằng nương nhờ vào Hoàng thượng là đủ rồi sao?''

''Nếu ngươi không nói, ai gia khiến ngươi cả đời này cũng không gặp được Hoàng thượng, không tin ngươi cứ thử đi!''

''A!!''

Hoàng hậu cố gắng bắt lấy dây chuyển cổ, liên tục muốn kéo đứt, nhưng mặc cho nàng cố gắng thế nào, dây chuyền kia vẫn kẹt ở cổ họng của nàng, không có vẻ gì sẽ đứt ra.

Nàng nghẹn đỏ mặt, trong miệng chỉ có thể phát ra âm thanh 'ôi ôi' chói tai.

Ngọc Đường sợ đến mặt trắng bệch, muốn kéo ra nhưng không biết phải ra tay từ đâu, chỉ có thể liều mạng tiến đến tách ngón tay Thái hậu ra.

''Thái hậu nương nương người buông ra trước đi, nô tỳ biết tình trạng của Lục Vương gia, người buông ra nghe nô tỳ nói!''

''Ngươi nói trước đi, nhi tử của ta thế nào? Nói xong ai gia sẽ suy nghĩ thêm có thả hay không thả người ra!''

Thái hậu như phát điên, tròng mắt đỏ lên, gân xanh trên cổ nhổ lên, Ngọc Đường chưa bao giờ thấy Thái hậu ác ma như vậy.

''Dạ, nô tỳ...nô tỳ nói''

''Lục Vương gia hiện tại ở trắc điện Chiêu Dương Cung, có một nữ tử đang chăm sóc sát bên cạnh ngài ấy, nghe thái y nói đã qua cơn nguy hiểm, dưỡng mấy ngày nữa có thể khỏi hẳn''

''Chắc chắn? Ngươi không lừa ai gia chứ?'' Thái hậu nghiến răng nghiến lợi.

Ngọc Đường gật đầu như giã tỏi: ''Là thật, chắc chắn trăm phần trăm!''

Thái hậu nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng tay vẫn không thả lỏng, bà muốn biết nữ tử kia là ai?''

''Cái này nô tỳ cũng không biết, nhìn cách ăn mặc không giống người Trung Nguyên chúng ta, giống như một người ngoại tộc, trên tóc nàng ta caid hồng mã não, còn có lông chim, nô tỳ chỉ biết như vậy, xin Thái hậu thả Hoàng hậu nương nương nhà nô tỳ ra''

Ngọc Đường sắp khóc, nàng thật sự tận lực vì chủ tử.

Quả nhiên, Thái hậu buông dây chuyền chuỗi ngọc ra, hung hăng đạp một cái sau lưng Hoàng hậu, vì dùng sức quá mức cũng ngã trên đất.

''Cút!''

''Cút hết cho ai gia! Sau này cũng đừng tới đây nữa!''

Hoàng hậu ôm cổ kịch liệt ho khan, Ngọc Đường khóc run lên đỡ Hoàng hậu ra ngoài.

Thái hậu thì ngã nhào trên đất, thật lâu không đứng dậy nổi, vẫn là Nhạn Thu run rẩy vịn tường, miễn cưỡng tới bên cạnh Thái hậu.

''Nương nương, người đứng lên đi, trên đất rất lạnh!''

''Ngươi coi coi, đây chính là cháu gái tốt nhất do chính ai gia chọn lựa, đây chính là người mà ta trăm cay nghìn đắng bồi dưỡng ra'' Thái hậu lệ rơi đầy mặt.

Nhạn Thu lại khuyên.

''Nương nương người cũng đừng thương tâm, mặc dù đều xuất thân từ Trần gia, nhưng chúng ta và Hoàng hậu không đồng lòng, cái này cũng không thể trách một mình Hoàng hậu, người dù sao cũng nên nghĩ thoáng chút''

Một câu nói làm Thái hậu ngậm miệng.

Đúng vậy, lúc trước một tay bà gả Hoàng hậu tới, phía sau lại hết lần này tới lần khác lợi dụng nàng, làm gì có đối tốt với Hoàng hậu, nàng rốt cuộc cũng không ngốc.

Còn lúc bà quyết định hợp tác với Huệ Vương, đúng là vừa lừa gạt Hoàng hậu, vừa ủng hộ Hứa phi đoạt quyền với Hoàng hậu.

''Quả nhiên, đều là báo ứng!'' Thái hậu nước mắt tuôn đầy mặt, hai mắt nhắm nghiền.