Lễ tam tẩy* của tiểu Công chúa long trọng náo nhiệt.

*Lễ tắm rửa lần đầu tiên cho trẻ sơ sinh thời xưa ở Trung Quốc vào ngày thứ ba sau khi sinh ra.

Đế Hậu ngồi ở vị trí đầu, phi tần và các mệnh phụ tôn thất chia ra ngồi hai bên.

Nhũ mẫu ôm tiểu Công chúa trong tã lót cung kính đi xuống một vòng, trong tã lót được chất đầy các loại kim ngọc bảo thạch.

Sau đó, cô cô đã sống trong cung nhiều năm nâng chén vàng sạch lên, Vương phi phúc thọ song toàn nhất trong các tôn thất tự tay chấm nước sạch, điểm lên trán của tiểu Công chúa.

Bà mỉm cười nói một tràng dài các lời chúc phúc, sự yêu thích vô cùng đối với hài tử trong mắt không thể che giấu được.

''Tiểu Công chúa có được đôi mắt thật là đẹp, đen lúng liếng như hai quả nho đen, tương lai Công chúa nhất định có thể mắt sáng tâm thấu, rộng lượng sáng sủa''

''Đa tạ Hoàng bá mẫu tán dương'' Triệu Nguyên Cấp long nhan cực kỳ vui mừng.

Nghi lễ chúc phúc qua đi.

Hoàng hậu đón lấy tiểu Công chúa từ trong tay nhũ mẫu, ôm bé con mềm mại đáng yêu lòng lòng, nhìn nàng như viên phấn đang mút lấy cái tay nhỏ của mình, ước ao đến vành mắt cũng đỏ lên.

''Hoàng thượng, người xem Công chúa đáng yêu không?''

''Nếu như thần thiếp cũng có một đứa thì tốt biết bao nhiêu, bất luận là Hoàng tử hay là Công chúa, thần thiếp đều sẽ yêu thương nó bằng cả tấm lòng''

''Vậy chi bằng...'' Triệu Nguyên Cấp duỗi cánh tay to lớn vuốt ve gương mặt tròn trịa đáng yêu của nữ nhi.

''Nàng cứ xem Cảnh Châu như nữ nhi của mình mà yêu thương đi''

''Hoàng thượng nói đùa rồi'' Hoàng hậu ngượng ngùng cười ''Thần thiếp và Hoàng thượng là phu thê, hài tử của người chính là hài tử của thần thiếp, thần thiếp tất nhiên sẽ hoàn thành trách nhiệm của mẫu hậu''

''Vậy cũng tốt''

Triệu Nguyên Cấp nhàn nhạt gật đầu, lệnh cho nhũ mẫu bế hài tử đi.

Bốn phía đều là nữ quyến, hắn không tiện ở lại lâu, căn dặn các Cáo mệnh phu nhân đừng câu nệ, cứ thoải mái, liền sải bước rời đi.

Diệp Tư Nhàn ôm lấy nữ nhi lần nữa, hôn hai gò má nữ nhi một chút, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.

''Viên Nguyệt, thật quá thần kỳ, ta vậy mà sinh ra một người''

''Ngươi nhìn xem nó thật xinh đẹp, mới ba ngày mà làn da đã trắng trẻo như vậy rồi, trước đó còn nhăn nheo đỏ au''

Diệp Tư Nhàn ôm nữ nhi nhìn bao nhiêu cũng không đủ, chỉ hận không thể trút hết tình yêu lên người nữ nhi.

Còn vẻ mặt của Viên Nguyệt lại do dự, bộ dáng muốn nói lại thôi.

''Sao vậy?''

''Nương nương'' Viên Nguyệt đã là một Chưởng sự cung nữ, tin tức nhanh nhẹn hơn trước kia nhiều.

''Người không biết đó thôi, từ lúc Công chúa của chúng ta ra đời, trong cung đều thầm vui mừng, chê cười người không sinh ra Hoàng tử''

Diệp Tư Nhàn còn tưởng là chuyện lớn gì, hóa là là chuyện này.

''Cười thì cứ cười thôi, cũng không mất miếng thịt nào, ta cũng âm thầm vui mừng mà, khuê nữ tốt viết bao nhiêu, nó là báo bông nhỏ của ta''

''Với lại...'' nàng vô thức ôm chặt nữ nhi vào lòng.

''Là nữ nhi, sẽ không có người để ý, không có người hãm hại, nó có thể bình an lớn lên''

Viên Nguyệt biết, nương nương không quan tâm nam hay nữ, nàng chỉ để ý con của mình có bình an hay không.

''Người nói đúng, là lòng dạ nô tỳ nhỏ mọn'' mặt mũi Viên Nguyệt tràn đầy áy náy.

''Được rồi không nói nữa, ta hơi đói, làm cho ta bát mì hoành thánh đi''

Sắc mặt nàng đã dần khôi phục lại, không còn tái nhợt nữa, chỉ là dễ đổ mồ hôi, thái y nói nàng cố gắng điều dưỡng.

Ngoại trừ một ngày ba bữa, nàng còn phải uống hai bát thuốc giúp thoát nước.

Thức ăn trưa mau chóng được đưa tới, có mì hoành thánh nàng thích ăn, cũng có gan heo, mì nước, cá hấp, tiếc là đồ ăn đều không bỏ chút muối nào, cho nên ăn không có hương vị.

Ổn định dùng xong bữa trưa, Diệp Tư Nhàn ôm nhi nữ ngủ trưa.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, nàng vỗ nhè nhẹ lên lưng nữ nhi, tự lẩm bẩm.

''Cảnh Châu, phụ hoàng con cho con cái tên này, nghĩa là hòn ngọc quý trên tay Đại Cảnh triều sao?''

Nàng thở dài, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc, cảm thấy mình vậy mà đi tới bước này.

Bé gái thôn quê xuống sông mò cá lên cây đào tổ chim lúc trước, thế mà có thể trở thành Hoàng phi, sinh con dưỡng cái cho chủ nhân của giang sơn này, còn được hắn sủng ái.

Nàng có tài đức gì chứ.

...

Chuyện Diệp Tư Nhàn sinh nữ nhi làm cả hậu cung từ trên xuống dưới đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là Hứa phi.

Con của nàng vẫn là Hoàng trưởng tử duy nhất, việc này khiến nàng càng thêm vênh vang đắc ý.

Còn chưa qua hết tháng ba, nàng đã xuất cung trọn vẹn hai chuyến.

Chuyến thứ nhất là đưa chút chi phí ăn mặc cho nhi tử, thuận tiện nhìn xem nhi tử ở ngoài cung có bị người ta bắt nạt hay không.

Chuyến thứ hai thì là mau mau đến xem tử học có tốt hay không, mấy vị sư phó dạy có tốt hay không.

Mỗi lần nàng xuất cung, Triệu Nguyên Cấp đều vui vẻ đồng ý, cái này càng khiến nàng sinh ra một loại ảo giác, ảo giác tên là Hoàng thượng coi trọng Diên nhi.

Vào cuối tháng ba, là lần xuất cung thứ ba của Hứa phi.

Lần này nàng muốn bắt nhi tử làm vài bài thơ, đưa đến Hoàng thượng, để Hoàng thượng điểm một chút bài tập của nhi tử.

Trên xe ngựa xuất cung, Hứa phi xuân phong đắc ý.

''Hoàng thượng không để ý, kẻ làm mẹ như ta vẫn phải để ý, không thì dần dần Hoàng thượng cũng quên mất nhi tử của ta''

''Nương nương nói đùa rồi, Hoàng thượng chỉ có một nhi tử như vậy, sao mà quên được?'' Thược Dược mỉm cười xu nịnh.

Hứa phi vui vẻ nắm tay Thược Dược.

''May mà có Bạch Lộ, lúc trước ta phái nàng ra, cho nàng hầu hạ sinh hoạt của Hoàng nhi, nàng ta quả nhiên không phụ lòng ta, nhìn mà xem, con ta còn chưa tới mười tuổi, vóc người lại cao lớn, tương lai nhất định là văn võ song toàn''

''Ngươi cũng tốt, Bạch Lộ vừa đi bên cạnh ta liền thừa lại một người, may mà ngươi cũng ổn, lúc trước dẫn theo ngươi vào cung là đúng''

Hứa phi cách một tấm rèm xe chập chờn nhìn đám người trên đường cái rộn ràng của Kinh thành.

Trước kia nàng cảm thấy những người dân này như sâu như bọ vừa thấp hèn vừa phiền, hiện tại thế mà nhìn cũng thuận mắt.

''Đa tạ nương nương khích lệ'' Thược Dược cúi đầu.

Kỳ thật nàng có thể nói lúc trước cũng không tình nguyện tiến cung không? Nàng không phải nha hoàn của Hứa gia, là bị bán vào phủ, nàng vẫn luôn muốn tích đủ bạc để chuộc bản thân, cũng luôn muốn gả cho một người có thể sống tốt qua ngày.

Nàng thật ra không quá nguyện ý làm nô tỳ cả đời, càng không nguyện ý cứ đi hầu hạ người ta.

Nữ nhân đến tuổi đều nên có nam nhân cho mình, nàng cũng muốn có nam nhân.

Hứa phi cũng không biết ý nghĩ của người bên cạnh, vẫn luôn đắm chìm trong ảo tưởng liên quan tới nhi tử.

...

Từ khi vào cuối tháng ba, trên ngự án của Triệu Nguyên Cấp thường xuyên xuất hiện chữ viết như bò như chó, đó là mấy bài thơ của nhi tử mà Hứa phi xuất cung đích thân chỉnh lý, để cho kẻ làm phụ hoàng là hắn chỉ bảo.

Mỗi lần Triệu Nguyên Cấp phê tấu chương đều phê duyệt đến tâm phiền ý loạn, mỗi lần nhìn thấy chữ viết của nhi tử là luôn có thể phì cười.

Mỗi lần cười xong, sẽ để Phùng An Hoài đem ra đốt hết.

''Bên Hứa phi nói thế nào?''

''Nói là rất tốt, có tiến bộ, Diên nhi học không tệ, cái khác ngươi tự nhìn xem đi''

Phùng An Hoài: ''...''

Hắn kéo khóe miệng, thu dọn một chồng mấy thứ chữ như gà bới trên ngự án, quay người rời đi, trước tiên tìm một chậu than đốt sạch, sau đó tới Tây Hà Cung.

Phùng An Hoài dẫn theo tiểu thái giám chạy tới, lúc này Hứa phi đang cùng các tiểu cung nữ hóng mát dưới hiên.

''Phùng công công, sao ngài lại tới đây?'' Hứa phi vội vàng đứng lên đón.

Phùng An Hoài quy củ thi lễ, mỉm cười nói với Hứa phi.

''Hoàng thượng sai nô tài đến truyền lời, nói là Đại hoàng tử càng ngày càng tiến bộ, chữ bây giờ viết tốt hơn trước''