Diệp Tư Nhàn hôn mê ròng rã một ngày, đến khi trời tối lên đèn mới tỉnh.

Hoàng hậu ngồi bên gian ngoài Cẩm Tú Hiên, phi tần hậu cung đều ở đây, ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, sắc mặt của ai cũng khó coi.

''Trong cung xảy ra chuyện như vậy ai cũng không tránh khỏi trách nhiệm, có phải bổn cung đã đối tốt với các ngươi quá rồi không?'' sắc mặt Hoàng hậu tái xanh.

Dù là thấy ngứa mắt từng người ở đây, nhưng ai bảo nàng là chủ lục cung, mỗi chuyện như thế này càng nhiều, Hoàng thượng sẽ càng bất mãn với nàng.

''Hoàng hậu nương nương bớt giận'' chúng phi tần sợ hãi quỳ xuống.

Lúc này không ai để ý tới cái gì có hợp hay không, chỉ muốn nhanh chóng tìm ra hung thủ chứng minh trong sạch cho mình.

''Bớt giận?'' Hoàng hậu lạnh giọng cười: ''Các ngươi làm ra chuyện thế này, còn muốn nói bổn cung bớt giận''

Nàng đứng lên duỗi thẳng phượng bào trên người, uy nghiêm liếc nhìn tất cả mọi người bên dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Ngọc phi.

''Rốt cuộc là ai làm, bổn cung cho các ngươi thời gian một đêm cân nhắc, sáng sớm ngày mai lúc thỉnh an tự mình thừa nhận, bổn cung có thể cố gắng bảo toàn tính mạng cho ngươi, nếu không...''

Mặc dù là mặt hướng về phía mọi người, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngọc phi.

Ngọc phi trong lòng bồn chồn.

Nhưng lại nghĩ chuyện này rõ ràng không phải mình làm, nàng chột dạ cái gì, liền thẳng lưng đối diện Hoàng hậu.

''Hoàng hậu nói đúng lắm, tự mình thừa nhận thì tốt hơn, nếu như điều tra ra nương nương nhất định phải giáo huấn nàng ta''

Hoàng hậu hừ lạnh, xoay người vào nội điện.

còn chưa vào cửa, đã thấy Triệu Nguyên Cấp thần sắc bình tĩnh đi tới, không nổi trận lôi đình tức giận trách cứ như trong tưởng tượng, chỉ giao phó Hoàng hậu phải tra rõ hung thủ, sau đó nhanh chân rời đi.

Hoàng hậu kinh ngạc nhìn bóng lưng hắn rời đi, bước chân hơi yếu ớt, Ngọc Đường nhanh chóng đỡ lấy.

''Nương nương?''

''Hồi cung''

''Dạ''

Không khí ngột ngạt tiêu tán theo Hoàng hậu, chúng phi tần cũng dần tản đi.

Hơn nửa đêm rồi, mọi người đều có oán khi, vừa đi về vừa tụ năm tụ bảy nhỏ giọng thì thầm.

''Rốt cuộc là ai vậy, ra tay thật độc ác''

''Không ngờ trong cung lại có người ác như vậy, ta cảm thấy ngủ cũng không dám ngủ''

''Lúc tưởng một Thải nữ nhỏ bé leo lên được vị trí Mỹ nhân, cũng coi như chiếm hết tiên cơ, không ngờ lại rơi vào kết cục như vậy, lúc nãy Hoàng thượng không thèm nhìn một chút, cũng không thấy tức giận...''

''Đúng vậy đúng vậy''

''Đây coi như báo ứng sao?''

Tâm tình chúng cung phi phức tạp, bất quá cũng chỉ là vì chính các nàng thổn thức, về phần Diệp Tư Nhàn trên giường bệnh, các nàng hận không thể leo lên giẫm chết nàng, làm gì có đồng cảm.

Trong cung này, đồng cảm cho ai cũng không bằng thương lấy chính mình.

Viên Nguyệt bị thương khá nặng, sau nửa đêm mới tỉnh lại, nàng vịn Xảo Yến quỳ trước giường Diệp Tư Nhàn, môi tái nhợt.

''Tiểu chủ thông minh, là ta đáng chết, nếu không phải ta một mực thúc giục, tiểu chủ nhất định phát hiện tiểu thái giám kia có gì không đúng''

''Viên Nguyệt tỷ tỷ đừng tự trách, ai mà ngờ trong cung lại xảy ra chuyện như vậy, thái y đã tới rồi, nói tiểu chủ sẽ không có chuyện gì''

Xảo Yến an ủi, Viên Nguyệt chỉ quỳ trên đất khóc.

Ánh đèn Cẩm Tú Hiên cả đêm không tắt, ai cũng không có tâm tư đi ngủ, chỉ đầy lòng phiền muộn canh giữ bên cạnh chủ tử.

...

Sáng sớm hôm sau, Tê Phượng Cung.

Tối hôm qua mọi người tất nhiên đều ngủ không ngon, lúc người đều tới đủ, Hoàng hậu ngồi trên cao lần lượt nhìn từng người, ai cũng một mặt tiều tụy.

''Hôm nay đã có ai chịu thừa nhận chưa?'' Hoàng hậu lười nhác nói, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Chúng phi tần ngồi tại chỗ trầm mặc, một khắc trôi qua, hai khắc trôi qua, không ai chịu đứng lên.

Hoàng hậu xoa xoa thái dương mất kiên nhẫn.

''Đã thế, tất cả các ngươi giải tán đi, vụ án này bổn cung nhất định sẽ tra ra manh mối, đến lúc đó tuyệt đối đừng nói bổn cung không cho các ngươi cơ hội''

Hoàng hậu đứng dậy rời đi, chúng cung phi hai mắt nhìn nhau rồi cũng lui xuống ,ra cửa, cũng không tụ lại kết giao như thường ngày, mà là lúng túng đường ai nấy đi.

Lúc này lòng người bàng hoàng, các nàng thấy ai cũng giống hung thủ, loại người lòng dạ ác độc này cũng quá dọa người rồi.

...

Mấy ngày sau, Hoàng hậu loay hoay sứt đầu mẻ trán.

Trong cung chủ tử ít nô tài nhiều, muốn tìm ra một tiểu thái giám vô danh thật rất khó, huống chi hoàng cung của Đại Cảnh triều không hạn chế tự do của cung nhân, bọn hắn mỗi tháng đều có một ngày có thể xuất cung.

Cho nên hung thủ thậm chí có thể là người ngoài cung trà trộn vào.

''Cứ thế này càng không tra ra được''

''Không tra được cũng phải tra, Hoàng hậu giao hậu cung cho bổn cung, ta tất nhiên không thể để cho Hoàng thượng thất vọng'' trong mắt Hoàng hậu đầy vẻ quật cường.

Cùng lúc đó, Triệu Nguyên Cấp chưa một giây rảnh rỗi.

Trong triều thiếu người, mùa xuân năm sau phải mở thêm khoa thi mùa xuân, nhất định phải hạ chỉ một năm trước.

Ngoài ra còn có chuyện của Lĩnh Nam, Tưởng Thế Vân không thể coi thường, hắn nhất định phái người theo dõi.

Chạng vạng tối, Triệu Nguyên Cấp tuyên thánh chỉ cuối cùng cho Lễ bộ, kết thúc một ngày bận rộn.

Phùng An Hoài sớm đã nghe được tin tức hậu cung, chỉ chờ Hoàng thượng hỏi một câu, nhưng đợi mãi không thấy mở miệng, đang do dự xem có nên bẩm báo hay không.

''Phùng An Hoài, tuyên Ngọc phi hầu giá'' Triệu Nguyên Cấp tựa trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Phân phó xong, hắn tựa hồ cảm thấy không ổn, lại đưa tay ngăn lại: ''Thôi, vẫn là trẫm tự qua đó''

Triệu Nguyên Cấp khí định thần nhàn đứng dậy, vươn hai tay để nhóm cung nữ thay quần áo, còn thỉnh thoảng giãn gân cốt, bộ dạng hết sức nhàn nhã.

Phùng An Hoài thấp thỏm xoắn xuýt, có một câu giấu trong miệng không biết có nên nói ra không.

''Sao vậy?'' Triệu Nguyên Cấp híp mắt.

''Hoàng thượng'' Phùng An Hoài vẫn không nín được.

''Nô tài nhiều lời, người thật sự không lo lắng cho Diệp tiểu chủ sao? Nô tài nghe nói, Diệp tiểu chủ...''

''Không phải thái y nói không có gì đáng lo sao?'' Triệu Nguyên Cấp ngắt lời hắn, chỉ phân phỏ ban thường đồ tốt, trấn an Cẩm Tú Hiên, cũng không định đi qua xem thử.

Phùng An Hoài không dám nói nữa, cúi đầu xác nhận.

...

Thay y phục xong, Triệu Nguyên Cấp đang định ra ngoài, chỉ thấy Triệu Nguyên Thuần đi tới đi lui bên ngoài Ngự thư phòng, cũng không cho người thông báo.

''Đệ tới đây làm gì?''

Triệu Nguyên Thuần nhanh chóng xông lên: ''Hoàng huynh, người định đi thăm Diệp tẩu tẩu sao? Đệ có thể đi cùng không?''

''Ồ?'' Triệu Nguyên Cấp nghiền ngẫm nhìn lên nhìn xuống dò xét y, cuối cùng hơi cong môi: ''Đệ muốn đi thì cứ đi, trẫm phải tới Yêu Nguyệt Cung, không đi với đệ được''

Nói xong liền muốn đi, Triệu Nguyên Cấp gấp đến độ nhảy lên chặn đường hắn.

''Hoàng huynh sao huynh có thể mặc kệ được, Diệp tẩu tẩu chịu bao nhiêu ủy khuất, sao huynh không nhìn tới tẩu ấy...''

Thiếu niên mười tuổi tức giận nổi gân xanh, cổ đỏ bừng lên, Triệu Nguyên Cấp lành lạnh liếc mắt nhìn y.

''Trẫm nói mặc kệ khi nào, Hoàng hậu là chủ lục cung, nàng ấy sẽ điều tra, đệ tránh ra''

''Hoàng huynh!''

Mặc cho y kêu gào thế nào, Triệu Nguyên Cấp cũng không có ý định dừng bước, ngược lại Phùng An Hoài bất đắc dĩ lắc đầu.

Triệu Nguyên Thuần thất hồn lạc phách đi theo về phía trước mấy bước, giật mình bản thân đi nhầm đường, lại quay lại hướng phía sau cung đi tới.

''Huynh không đi thì ta đi, Diệp tẩu tẩu là người tốt biết bao nhiêu''