Sinh nhật Diệp mỹ nhân, Hoàng thượng vừa tấn vị lại ban thưởng, cuối cùng người nhận được thánh sủng lại là Hoa quý nhân.

Chúng phi tần bùng nổ, lời đàm tiếu bay đầy trời.

''Ta thấy Hoàng thượng là nhất thời hứng thú mà thôi, dù so gia thế hay trình độ, cuối cùng vẫn là Hoa quý nhân thắng''

''Cũng không phải, nghe nói Hoàng thượng đi tuần lần này không dẫn theo hậu cung, còn tưởng rằng Diệp quý nhân được sủng ái chứ, xem ra chỉ được có thế''

''Đúng là hoa nở thì phải tàn, cũng không biết tiếp theo sẽ đến phiên ai?''

Trong Ngọc Chiếu Cung, Tống tần ngồi thì thào trước bàn trang điểm.

''Rốt cuộc là Hoàng thượng đang nghĩ gì vậy chứ?''

''Theo nô tỳ thấy, có khả năng là Hoàng thượng không để ai trong lòng hết'' Lãm Nguyệt cẩn thận giúp Tống tần chải tóc.

''Phải, sao ta lại không nghĩ ra'' Tống tần đột nhiên cười nhạt.

Vị thanh mai trúc mã năm đó vẫn luôn ở trong tâm khảm của Hoàng thượng, cho dù có qua nhiều năm như vậy chỉ sợ không ai so sánh được, các nàng là ai chứ.

''Hừ!''

Tống tần cười mỉa mai, không còn rầu rĩ.

''Rốt cuộc vẫn là phải có Hoàng tử, ngươi nhìn tiện nhân Hứa thị kia mà xem''

''Đều là thị thiếp Đông Cung, đều là gia thế hiển hách, cùng sinh hoàng tự, chỉ có ta sinh ra Công chúa''

Tống gia suy vong, nàng thất sủng, ngay cả phi vị cũng mất, mang theo nữ nhi sống trong nơm nớp lo sợ.

Tôn quý cũng không phải tôn quý, hèn mọn cũng chưa phải hẹn mọn.

Hoàng thượng bố thí cho nàng không nhiều không ít chỉ vừa đủ, cũng không khiển trách gì, không cho nàng có được bất kỳ món hời nào.

''Gia tộc của ta là tội ác, chẳng lẽ Hứa gia trong sạch sao? Vẫn là xem trọng Đại hoàng tử''

''Công chúa cũng không cần kiêng dè như vậy, Hoàng thượng ra tay vừa dứt khoát vừa nhan'' Tống tần cười mặt xám như tro.

''Nương nương người nghĩ thoáng một chút, Hoàng thượng vẫn rất coi trọng Đại công chúa, thường xuyên phái người đến thăm, hoặc là trực tiếp ôm tới Chiêu Dương Cung mà''

Nghĩ quẩn thì phải làm sao, Công chúa còn nhỏ như vậy, còn phải tiếp tục sinh sống mà.

''Công chúa?'' Nói tới nữ nhi, Tống tần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bình thường trong cung khúm núm thì thôi, trường hợp như hôm qua nó ngay cả một chút dáng vẻ của Công chúa cũng không có, nghĩ lại là bực mình.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng cười hihi haha của nữ nhi, tức giận của Tống tần lại càng nhiều hơn.

''Bây giờ thì lanh lợi, sao hôm qua không được như vậy? Lãm Nguyệt đưa An nhi tới đây''

''Nương nương''

''Mau lên!'' đôi mắt Tống tần bắt đầu bốc hỏa.

Lãm Nguyệt đành phải đi, một lát sau liền mang Công chúa tới.

Tống tần ngồi trên giường gần cửa sổ, Di An đứng bên dưới thân thể nhỏ bé run rẩy.

''Mẫu phi hỏi con, tại sao hôm qua phụ hoàng gọi con không chịu tới?''

Di An: ''...'' cúi đầu không nói một lời.

''Mẫu phi đang hỏi con đó!'' Tống tần tức giận vỗ bàn.

Di An run rẩy bắt đầu rơi lệ: ''Không, không dám đi''

''Ngu xuẩn, có cái gì mà không dám, ai ăn thịt được ngươi chứ?''

Tống tần giận không chỗ phát tiết, nhào tới nắm vai con gái, hung dữ rống lên với nó.

''Ta dạy dỗ ngươi cực khổ như vậy, sao ngươi lại đần như vậy, dạy thế nào cũng không vào, ta nói ngươi lấy lòng phụ hoàng, nói ngươi nhắc tới Ngọc Chiếu Cung với phụ hoàng nhiều một chút, ngươi đều không học được, ngươi làm được cái gì!''

Di An khóc còn to hơn, thút tha thút thít: ''Con...nói, nhưng phụ hoàng không cho con ngọc những thứ đó, không cho con nói nữa''

Kéo nữ nhi vào tranh đấu hậu cung, Tống tần cũng không đành lòng, nhưng nàng ta không còn cách nào khác.

''Ngươi khai mẫu phi ra? Phụ hoàng của ngươi biết là ta nói?'' Tống tần dùng sức bóp lấy bả vai non nớt của nữ nhi, hai mắt long sòng sọc.

''Á!''

''Không có...A!!''

Tiếng thét chói tai của Di An vang lên liều mạng giãy dụa, gương mặt thịt mịn màng tròn tròn vặn vẹo, tay chân không ngừng đấm đá.

''A!''

''Mẫu phi, con không dám nữa, con không dám nữa!''

Hành động của Tống tần điên loạn, ngơ ngẩn một lát lại ôm Di An vào lòng.

''An nhi thật xin lỗi, mẫu phi sai, mẫu phi sai rồi!''

Tống tần ngồi liệt trên đất khóc thê thảm: ''Làm đau con rồi phải không, mẫu phi sai, sau này sẽ không như vậy nữa''

Di An sợ hãi khuôn mặt nhỏ trắng bệch, liều mạng tránh thoát cánh tay của nàng ta xông ra ngoài, chui ra sau lưng nhũ mẫu đang chờ bên ngoài.

''Công chúa?''

''Công chúa!''

Di An ngất xỉu trong lòng nhũ mẫu, Lãm Nguyệt quay đầu đi không đành lòng nhìn: ''Mau, ôm xuống đi''

''Dạ!''

Nhũ mẫu mang Công chúa xuống dưới, Lãm Nguyệt vào trấn an Tống tần.

''Nương nương, Công chúa còn nhỏ, thời gian của chúng ta cũng còn rất dài, cứ từ từ đừng vội''

''Hoàng thượng muốn đi tuần, lúc này không nên xảy ra sự cố''

''Phải!'' Tống tần nằm trên giường kéo tay Lãm Nguyệt, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.

''Có đôi khi ra nghĩ, nếu không có Di An, thì ta chết đi còn hơn, cuộc sống không chút hy vọng thế này ta chịu đủ rồi''

Giọng Tống tần còn chưa dứt, đã có một tiểu thái giám đến truyền lời.

''Tống tần nương nương an, Hoàng thượng khẩu dụ, muốn dùng bữa trưa ở Ngọc Chiếu cung, mời người chuẩn bị sớm''

''Ngươi nói sao? Hoàng thượng...khụ khụ, Hoàng thượng muốn tới? Là ai sai ngươi truyền?'' Tống tần đột nhiên bật dậy từ trên giường nắm chặt cổ áo tiểu thái giám kia.

''Là Phùng công công, Tống tần nương nương không có chuyện gì thì nô tài xin cáo lui trước''

Tiểu thái giám thận trọng tránh thoát, quay người lui xuống.

Tống tần duy trì tư thế nắm cổ áo: ''Haha, Lãm Nguyệt, ngươi nghe thấy không? Hoàng thượng nói ngài ấy muốn tới dùng cơm trưa''

''Hoàng thượng nói muốn tới dùng cơm trưa!''

''Nhanh! Mau đi chuẩn bị, mang bạc tới Ngự thiện phòng, hai trăm lượng, à không, năm trăm lượng!''

''Phải rồi y phục của ta, lấy bộ gấm đoàn hoa thêu khổng tước màu xanh tới đây, Hoàng thượng thích ta mặc hoa văn khổng tước''

Tống tần vội vã cuống cuồng phân phó, Lãm Nguyệt dở khóc dở cười: ''Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa''

...

Tới giờ dùng bữa trưa, Triệu Nguyên Cấp quả nhiên là tới.

Tống tần đã thay xong y phục ngồi chờ từ lâu, nàng mặc y phục gấm đoàn hoa thêu khổng tước, chải búi tóc lần nữa, bên trái là trâm cài men điểm thúy nạm vàng, bên phải là tua rua bích tỉ.

Cả người quý phí thanh thoát, y hệt dáng vẻ năm đó khi nàng vừa vào Đông Cung.

''Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng''

''Bình thần đi, không cần đa lễ'' Triệu Nguyên Cấp ngồi xuống giường dài trong nội điện, Tống tần tự thân tiến tới hầu hạ cởi long ủng.

Đôi ủng đế ngọc màu vàng tía thêu mây rồng vừa quen vừa lạ, Tống tần vuốt ve đôi ủng mà lệ rơi đầy mặt.

''Sao vậy?''

''Hoàng thượng đã lâu không đến, thần thiếp rất vui mừng''

Để long ủng sang một bên, Tống tần ngồi đối diện giường dài, cung nữ dâng trà lên, Tống tần tự mình tiếp nhận đưa đến trước mặt Triệu Nguyên Cấp.

''Hoàng thượng mời dùng, là trà Minh Tiền mà người thích nhất''

''Ừm'' Triệu Nguyên Cấp nhàn nhạt tiếp nhận, tùy ý nhấp một miếng: ''Truyền lệnh đi''

''Rõ!''

Tống tần vui vẻ đứng dậy, phân phó các cung nữ mang thức ăn đã chuẩn bị lên.

''Đều là món mà Hoàng thượng thích ăn, măng phú quý, gà minh ngọc lô, sủi cảo,...'' bàn ăn lớn nhanh chóng được lấp đầy.

Triệu Nguyên Cấp nhìn một vòng: ''Đều là món mà trước đây trẫm thích ăn, phiền ái khi còn nhớ'' chỉ là hắn có thể nói rằng khẩu vị bây giờ đã thay đổi rồi không?

Tống tần cố hết sức kiềm chế, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi.

''Hoàng thượng người...sao lại muốn tới chỗ của thần thiếp?''