Hạ Triều Ca tiến lên bắt hai tay Vọng Thư, loạng choạng dùng sức.

Vẻ mặt vừa oán hận vừa rối rắm, cuối cùng cũng đợi được ánh sáng rồi!

“Ngừng ngừng ngừng, làm ta hoảng là quên hết mệnh cách đó!”

Vọng Thư vừa nói ra, Hạ Triều Ca sợ hãi vội vàng ngừng tay, vuốt vuốt lưng cho nàng.

Vọng Thư vẻ mặt đắc ý, nàng than thở: “Mười lăm năm cái gì, chính là việc mười lăm ngày nửa tháng thôi mà.”

Hạ Triều Ca nhớ ra, thiên giới một ngày, nhân gian một năm.

Đúng là tiên giới chỉ mới qua mười lăm ngày!

“Ngươi cho rằng đột nhập thư phòng Hoả Tinh không cần thời gian à? Ngươi cho rằng tìm quyển mệnh cách không cần thời gian á? Ngươi cho rằng rời khỏi tiên giới lén hạ phàm không cần thời gian hả?”

Vọng Thư oanh tạc liên tiếp xong, Hạ Triều Ca triệt để sa mạc lời.

Hình như, đều cần thời gian.

Hạ Triều Ca vẻ mặt chân chó đấm bóp bả vai Vọng Thư: “Ngài vất vả quá đi “

“Tất nhiên” Vọng Thư đắc ý.

Nàng duỗi tay một cái, từng đạo ánh trăng trong lòng bàn tay sáng lên, trong khoảnh khắc một cuộn giấy xuất hiện.

Hạ Triều Ca vội chộp lấy cuộn giấy mở ra.

“Hả? Ngươi chép lên giấy hết rồi, ngươi quên hay không quên có ảnh hưởng gì sao?”

Hạ Triều Ca chợt nhớ tới Vọng Thư vừa hố mình một cái.

“Hiện tại trọng điểm là chuyện này sao? Là mệnh cách! Nhanh xem đi! Có thể hù chết ngươi đó!”

Bị Vọng Thư đe dọa như thế, tay Hạ Triều Ca lúc mở cuộn giấy có chút run rẩy.

Sau khi Hạ Triều Ca xem xong toàn bộ mệnh cách, hít sâu một hơi, lạnh cả sống lưng.

Ngược! Quá ngược!

Ác! Quá ác!

Nàng ngồi trở lại trên ghế, uống một ngụm trà, bình phục trái tim đang kinh hoàng nhảy bộp bộp.

Phẫn nộ, bất cam, đau xót lập tức lan tràn trong lòng.

Thì ra Hạ Uyển Tình thực sự là nữ chính trong mệnh cách của Thương Lăng.

Hạ Triều Ca đầu thai tại hoàng thất, bởi vì Hạ Hạo Miểu yêu hoàng hậu Bạch Tâm Lăng, đứa con gái là nàng cũng có được vinh sủng vô hạn.

Thực ra ngày Hạ Triều Ca sinh ra, Hạ Uyển Tình lên tiếng trước nàng một canh giờ, nàng ta mới là trưởng công chúa danh chính ngôn thuận.

Nhưng là bởi vì Hạ Hạo Miểu vẫn luôn ở cạnh Bạch Tâm Lăng lúc sinh, nhìn thấy đầu tiên là Hạ Triều Ca, cho nên mới định danh tiếng trưởng công chúa cho nàng.

Còn Liễu Phi bên kia lúc nào sinh hạ Hạ Uyển Tình, Hạ Hạo Miểu thậm chí không biết.

Sự sai lầm này một mực kéo dài, thẳng đến mười lăm năm sau.

Hề Minh Húc từ sa trường trở về, thay đổi hết thảy.

Lúc Hề Minh Húc bảy tuổi chịu nỗi đau mất mẫu thân, bị Hề Hoằng Tân mang đi Bắc Cương rèn luyện.

Mẫu thân hắn qua đời, là do một tiểu thiếp của Hề Hoằng Tân gây nên.

Mà tiểu thiếp kia, chính là Hạ Hạo Miểu ban cho Hề Hoằng Tân.

Cho nên cha con Hề gia đem việc Hề phu nhân qua đời này tính lên đầu Hạ Hạo Miểu.

Bọn họ rời khỏi kinh thành tới Bắc Cương đóng giữ, cũng là phát triển thế lực trong bóng tối, ngóng trông có một ngày báo thù cho Hề phu nhân.

Cho tới lúc cha con Hề gia từ Bắc Cương trở về, chuẩn bị mười năm báo thù, lặng lẽ triển khai.

Mẫu thân Hạ Uyển Tình là Liễu Phi cũng chính là biểu muội bà con xa của Hề phu nhân.

Khi Hề Minh Húc hồi kinh ngày thứ ba, Hạ Uyển Tình gặpHề Minh Húc ở Liễu gia, hai người vừa gặp đã yêu.

Hạ Uyển Tình tính cách dịu dàng, tri thư đạt lý, cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú đều tinh thông.

Nàng ta lúc ở học viện hoàng thất học tập vô cùng cố gắng, vốn để Hạ Hạo Miểu có thể vui vẻ.

Mà trong mắt Hạ Hạo Miểu mãi mãi chỉ có Hạ Triều Ca.

Cho dù nàng trốn học, văn dốt vũ nát, liên tục gây họa, cũng chỉ thích một cô công chúa là nàng.

Chuyện này quá không công bằng, khiến Hạ Uyển Tình trong lòng sinh oán hận.