Nhìn cằm nàng bị cô bóp đỏ, trong lòng cô hiểu rõ, nàng ban đầu tưởng rằng nàng quá mức yếu ớt nhưng thật ra chỉ đơn giản là sợ đau mà thôi.

Không nghĩ tới làn da nàng quá mức mềm mại, mặc dù chỉ chạm nhẹ một chút cũng có thể lập tức nổi lên vệt đỏ

Ngón tay cô dính thuốc mỡ bên môi nàng có chút câu nệ không dám sờ lên, như vậy làm nàng không vui, nàng còn vội vã ăn bánh ngọt nha.

"Bôi."

Nàng bĩu môi vội vàng mở miệng, nhưng chưa từng nghĩ cánh môi ấm áp cứ như vậy cọ vào mu bàn tay lạnh lẽo của cô, nóng đến mức tay cô run lên một cái.

Thẳng tắp đem thuốc mỡ chọc vào khóe môi bị thương của nàng.

Đau đến sững sốt, nàng trề môi muốn khóc lên.

" Trước đừng khóc" cô có chút bối rối nhanh chóng thay nàng bôi đều thuốc mỡ, sau đó lại mở miệng nói tiếp:" Ngươi xem, đều bôi xong, không cho phép khóc, ta đi lấy bánh ngọt cho ngươi"

Nàng quả thực không khóc, chỉ không vui chỉ chỉ khóe môi, ý bảo cô vừa mới đem nơi này của mình bôi đau.

Cô thấy nàng nghe lời, vội vàng đứng dậy đi phòng trong lấy ra mấy cái bao giấy dầu, sau đó lại lấy ra một cái đ ĩa.

Đem toàn bộ bánh ngọt trong bao giấy dầu lấy ra bày trên đ ĩa, bưng đến trước mặt nàng cho nàng ăn,

Nàng ngoan ngoãn ngồi ở bàn, nhìn đ ĩa bánh ngọt chằm chằm không chớp mắt, biểu tình kia có thể nói là thèm ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Nhưng tay trái nàng bị băng gạc bọc lấy, nên tay phải vươn ra chuẩn bị cầm bánh ngọt, còn chưa đụng tới bánh ngọt kia thì lập tức thu tay trở về.

Chọc cho cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.

Nàng đem bàn tay giơ tới trước mặt cô, mở bàn tay non mịn ra, hướng về phía cô nói: "Dơ"

Mắt cô nhìn tay nàng, trong lòng bàn tay là một khối tro bụi, trên ngón tay còn dính bùn, giữa kẻ tay cũng vô cùng bẩn.

Bất quá, nhìn bộ dáng này làm sao cô có thể nuông chiều được?

" Đúng vậy, dơ muốn chết, sau đó thì sao?"

" Lau". Nàng dùng tay chỉ khăn ẩm ướt trong chậu gỗ, một đôi mắt ướt sũng nhìn chằm chằm cô.


Cô cũng nhìn nàng, một đôi mắt lạnh nhàn nhạt, khoanh tay ngồi trên ghế không hề dao động.

Thấy cô như vậy, nàng rũ mắt nghĩ nghĩ, sau đó nghiêng đầu cầm khăn trong chậu gỗ lên, cũng mặc kệ khăn chưa có vắt nước khô, cầm lấy đưa đến trước mặt cô.

Cô không nghĩ nàng sẽ làm như vậy, chỉ kịp duỗi tay nắm tay nàng lại, ngăn nàng cầm khăn ướt đưa tay tới trước mình, nhưng vẫn bị nước bắn tung tóe trên người.

Nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, quần áo trước người ướt một mảng lớn, bên trên ống tay áo thì bị nước xối ướt đẫm, nhưng nàng lại không tự biết, bị cô nắm tay lại còn cố chấp nhìn cô chằm chằm.

Không còn cách nào khác, cô đành tiếp nhận khăn vắt khô nước, thay nàng lau tay sạch sẽ.

Toàn bộ quá trình cô không nói một lời, thay nàng lau tay sạch sẽ sau đó trở về phòng, để lại nàng một mình ngồi trong phòng ăn bánh ngọt.

Bánh ngọt cũng không quá cứng, nhưng nàng ăn rất chậm, cắn một ngụm bánh ngọt ngậm trong miệng một hồi lâu cho nó mềm rồi mới nuốt xuống.

Chờ đến khi nàng ăn xong một cái bánh, cô mới cầm một bộ quần áo ngoài xanh trắng sạch sẽ từ trong phòng bước ra.

"Thay quần áo rồi ăn tiếp"

Cô đem quần áo để lên trên chỗ dựa của ghế nàng đang ngồi, gương mặt lạnh lùng nói.

Nàng ngẩng đầu nhìn cô, trên tay còn cầm bánh ngọt, gương mặt phồng lên thật cao, biên độ nhỏ lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt.

Cô lúc này lại không có kiên nhẫn như trước, thấy nàng không chịu, cũng không nói thêm gì, trực tiếp đem bánh bánh ngọt trong tay nàng lấy đi, tiện thể đem luôn đ ĩa bánh trên bàn bưng đi.

Hất hất cằm hướng về phía áo ngoài, thấp giọng nói:" Tự mình thay y phục tốt, nếu không sẽ không cho ngươi ăn"

Bị cướp mất bánh ngọt, mặt mũi nàng tràn đầy không vui nhìn cô, một cái miệng nhỏ còn chậm rãi nhai nuốt, cũng không có một chút tình nguyện nào.

Nhưng cứ không tình nguyện, nàng vẫn vì bánh ngọt mà thỏa hiệp, ngoan ngoãn cầm áo ngoài kia hướng trên người mặc vào lung tung.

Hiển nhiên không nghĩ lời cô nói thay y phục tốt có ý gì.

Cái này làm cô vô cùng đau đầu, nhưng không tiện nhúng tay vào. Đành phải bưng đ ĩa bánh ngọt đứng bên cạnh chỉ huy nàng.

" Trước tiên cần đem áo dơ trên người cởi ra"

Nàng nghe vậy liền buông áo ngoài xuống, đưa tay cởi áo ngoài ẩm ướt trên người ra, nhưng trên vạt áo nàng không thể nào cởi được, tay phải không bị thương phải móc nút áo ra, đầu ngón tay móc đến phiếm đỏ vẫn không thể nào cởi ra được.


Nàng gấp đến nỗi có chút khẩn trương nhìn Giang Nhị, ánh mắt luống cuống vừa lo lắng làm cô có chút ngây ngẩn cả người, nguyên bản còn không vui, lúc này lập tức không còn, tâm tư nàng đơn thuần, lòng tràn đầy ỷ lại cô, cô lại cùng một cô nương ngốc như nàng phân cao thấp làm gì.

Buông đ ĩa bánh ngọt xuống, tay phải cô đưa tới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển nút áo của nàng, nút áo liền mở ra.

Nàng ngạc nhiên nhìn nút áo bị mở, lại nhìn ngón tay cô.

"Nhìn cái gì đấy, tranh thủ thời gian thay quần áo" Cô thấy nàng nhìn chằm chằm tay mình, không hiểu mở miệng, dùng tay đem đầu nhỏ của nàng chuyển qua bên kia.

Nàng quay đầu lại, ngốc ngốc giơ ngón tay cái lên với cô, cười nhẹ nhàng mở miệng:" Giỏi!"

Cô nhịn không được bị bộ dạng của nàng làm cho tức cười, tay phải dứt khoát xoa xoa đầu rối bời của nàng.

" Thay xong quần áo lấy bánh ngọt ăn"

Nói xong, cô liền bận rộn đi làm việc của mình.

Nàng vội vàng đem quần áo thay xong, ăn xong bánh ngọt.

Chờ đến khi nàng ăn xong bánh ngọt, một nửa mặt trời đã xuống núi, sắc trời bắt đầu tối dần.

Trong phòng không thể so với bên ngoài, tối đen nhanh hơn, cô đem ngọn nến trên bàn đốt lên, giương mắt nhìn nàng ôm một túi vải an tĩnh ngồi.

" Nếu đã ăn xong rồi, ta đưa ngươi đi trở về"

Cô đem mặt bàn bừa bộn dọn dẹp xong, nhẹ giọng nói với nàng.

Nàng lại hướng về cô lắc đầu.

"Như thế nào?" Cô liếc nhìn nàng một cái, hỏi.

Nàng nhỏ giọng mở miệng: "Không"

Cô biết nàng không muốn trở về nhà, nhưng cũng không phải không muốn về thì liền không trở về, cũng không phải không trở về nhà thì có thể giải quyết vấn đề.


Một hai câu cũng không nói rõ ràng, cô dứt khoát không nói thêm, mà lướt qua nàng mở cửa nhà, tự mình đi ra ngoài trước, đứng ngoài cửa nhìn nàng.

Nàng có chút bối rối, ôm túi vải nhỏ của mình đứng lên đi đến trước mặt cô, nhưng vì đùi phải bị thương nên không có lực mà lảo đảo ngã ngồi dưới đất.

Cô thấy vậy mi tâm liền nhảy một cái, ba bước thành hai bước đi đến ngồi xổm trước mặt nàng, muốn dìu nàng lên.

Lại bị nàng đẩy tay ra.

Tiếp đó, nàng giống như không nhịn được nữa khóc thành tiếng, ngón tay cứng rắn nắm ống tay áo cô, ngồi dưới đất khóc đến không kiềm chế được.

Vừa khóc vừa nói:" Không, không trở về nhà!"

"Khóc cái gì?" Cô nhìn tiểu cô nương khóc đến nước mắt đầm đìa bộ dáng vô cùng đáng thương, nhịn không được sờ sờ gương mặt sưng đỏ của nàng, tiếp tục nói:" Bị ngã đau rồi?"

Lại hoàn toàn không phát hiện thái độ vừa rồi của cô có bao nhiêu cứng rắn.

Nàng giống như không nghe thấy, chỉ lo khóc, nói với cô:" Không, không muốn về nhà, muốn gả, gả cho ngươi, không, không không gả, lão đầu"

Một câu vừa thút thít vừa cà lăm, nói đứt quãng, nhưng khi được lòng cô liền xiết chặt.

Cô không hiểu cảm thấy cổ họng khô khốc, muốn nói cái gì đó nhưng toàn bộ đều ngăn ở cổ họng không nói được nữa chữ.

Nàng còn đang khóc, nước mắt thuận theo đuôi mắt chảy xuống, nhỏ xuống áo trên áo ngoài trắng xanh, thuốc bôi trên hai gò má cũng vì nước mắt mà kết thành một cục.

Khóe môi nứt ra bị nàng mím chặt lại, môi hồng nhuận bây giờ đã trắng bệch, toàn bộ là một dáng đáng thương.

" Bây giờ không trở về nhà" Cô rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói có chút câm ghét cùng chua chát, ngón tay lau lau khóe mắt nàng, lại hỏi:" Trong mắt Tứ Bảo, ta là ai?"

Tay nàng còn nắm trên ống tay áo cô, cô giúp nàng lau nước mắt, tay nàng ở dưới cũng lắc lư theo, vừa khóc vừa chớp mắt nhìn tay mình kéo tay cô lắc lư theo.

Nghe xong cô nói 'không trở về nhà', nàng cũng đã ngừng khóc, chỉ có điều nước mắt cũng không chịu ngừng rơi, lại nghe được cô hỏi, nàng hoàn toàn từ cảm xúc kia hòa hoãn lại.

" Giang Nhị" Đối với câu cô vừa mới hỏi, nàng không chút do dự liền cho đáp án, chỉ là vừa mới khóc xong bên trong tiếng nói còn mang theo một ít khàn khàn.

" Tất cả mọi người đều biết ta là Giang Nhị, nếu như biết ta là Giang Nhị liền phải gả cho ta, đây chẳng phải là tất cả mọi người đều phải gả cho ta?" Cô vẫn ngồi xổm như cũ, giọng nói đã khôi phục lạnh lùng. Ánh mắt cô bình tĩnh, nhìn con ngươi đơn thuần óng ánh nước của nàng:" Còn có, Tứ Bảo có biết lấy chồng là thế nào là không?"

Cô liên tiếp hỏi mấy vấn đề, nàng căn bản không đáp được, chẳng qua cô cũng không có trông cậy vào nàng có thể trả lời cô.

Nàng ngây ngốc ngồi dưới đất, trong đầu loạn giống như bột nhão, đối với những lời cô nói nàng đều nghe, nhưng lại không biết lý giải như thế nào.

Cô đã đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn cầm ấm trà rót một ly nước lạnh, đưa cho người ngồi xổm ngẩn người dưới đất:" Uống nước, uống xong rồi mau đứng lên".

Nàng nghe lời nhận uống hết ly nước, rồi đem ly đưa cho cô, nhưng vẫn ngồi bất động dưới đất, cứ như vậy nhìn thẳng cô, cũng không nói chuyện.


Đem ly nước đặt trên bàn, cô cũng không nói thêm gì, đi đến trước mặt nàng cúi người, ôm eo nàng bế lên, vì sợ đụng tới bắp chân bị thương của nàng, cô đem chân trái để lên khuỷu tay, đùi phải đơn độc được nàng cầm trên tay.

Nàng vô cùng cao hứng, ngay cả túi vải nhỏ cũng không đoái hoài tới, đem đôi tay mềm mại ôm trên cổ cô, cười đến mi mắt cong cong:" Ôm!"

" Đừng lộn xộn" Cô không biết cái này có cái gì đáng giá để cao hứng, đem người thả trên ghế liền muốn rút cánh tay lại:" Ngồi xuống rồi liền buông tay"

Nhưng nàng càng không buông, một đôi tay vẫn ôm chặt cổ cô không chịu buông, làm cô không thể không cong người khom lưng đứng trước người nàng.

"Ta có, táo lớn" Nàng đam miệng ghé vào bên tai cô, thật cẩn thận mở miệng, tất cả tiếng hít thở mềm mại đều đánh vào bên tai cô.

Thân thể cô cứng đờ, không dấu vết nhẹ nhàng đẩy nàng ra, chính mình lui về sau nửa bước.

"Thật dễ nói chuyện"

Nàng chưa phát giác ra bất thường, như cũ vô cùng cao hứng, móc túi vải nhỏ vô cùng bẩn trong ngực mình ra, từ bên trong túi vải móc ra mấy trái táo xanh héo bẹp, đưa cho cô.

"Đều cho ngươi!"

Cô buồn cười nhìn nàng, lại không chút ghét bỏ đưa tay nhận táo héo dính đầy tro bụi trong tay nàng, thần sắc không hiểu hỏi nàng:" Đều cho ta?"

" Đúng a" Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lại từ trong túi nhỏ móc ra cái gì đó:" Còn có, kẹo hồ lô, cũng, cho ngươi!"

Nói xong, móc ra một chuỗi kẹo hồ lô rơi rớt tan tác, quả sơn trà trên đầu đã vỡ ra, cục đường cũng rơi ra phân nửa, chỉ còn viên sơn trà nhỏ nhất xem như còn hoàn chỉnh.

Cô như thường đưa tay tiếp nhận, đem những trái táo cùng kẹo hồ lô tan tác kia đặt từng thứ lên bàn.

" Vì cái gì đều muốn cho ta tất cả?"

Cô trầm giọng hỏi.

Nàng gãi đầu một cái, bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ một lát, mới thấp giọng từng chút mở miệng nói ra:" Giang Nhị, tốt, Tứ Bảo, thích"

" Thích ta?" Cô từ chối cho ý kiến hỏi lại một lần nữa.

Nàng cười đến ngây thơ, gật đầu đáp: "Thích lắm!"

Cô cũng cười theo, đầu ngón tay nắm cục thịt mềm không bị thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ nhàng nhéo.

" Cho nên Tứ Bảo nói muốn gả cho ta là thật sao?" Cô cười nói, giọng nói trong lúc lơ đãng mang theo một chút trêu chọc.

"Vâng, là thật!" Nàng ngoan ngoãn gật đầu.