Lúc đó cô biết được Trương Văn Thành ở bên ngoài làm ra chuyện như vậy, cả người đều vô cùng tức giận, thiếu chút nữa đã đi đến kinh thành tìm, trực tiếp đánh chết người đàn ông phụ lòng kia.

Nhưng cô không thể, bởi vì lúc đó chị sắp phải sinh, cô không thể làm ra việc ngốc nghếch như vậy, thậm chí còn không thể nói chuyện này với chị, lo sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể chị.

Nhưng không ngờ giấu một lần chính là hơn một năm, có lẽ là quá hài lòng với cuộc sống hiện tại, cô thậm chí còn nghĩ, có lẽ cả nhà các cô sẽ sống như vậy cả đời, điều kiện duy nhất là Trương Văn Thành cả đời đừng trở về, cho nên cô mới thả lỏng, nhưng hiện tại hắn đột nhiên xuất hiện làm cô trở tay không kịp, liền không kịp giải thích với chị lời nào.

Giờ phút này đối mặt với chất vấn của chị, cô vô cùng thuận theo, thành thật giải thích vì sao cô muốn giấu, nhưng cô không nghĩ tới khi cô đã nói xong thì chị vẫn không dao động, còn đem tầm mắt trực tiếp chuyển đến trên mặt cô.

" Ngươi khẩn trương làm cái gì? Ta có mở miệng mắng ngươi một câu sau?"

Chân cứng đờ của cô đột nhiên run lên, không khỏi thả lòng, cả người ỉu xìu, mặt mày ủ rũ nhìn chị, có chút xấu hổ:" Không, không mắng ta, là ta có tật giật mình"

Chị không rảnh mồm mép với cô, đôi mắt ửng đỏ hung hăng trừng cô, trong nháy mắt cô liền thức thời ngậm miệng lại. Ở bên ngoài cô có thể không kiêng nể ai, nhưng ở trước mặt tỷ cô thì cô chính là trứng. Đặt biệt là mắt chị đỏ ửng, cô càng không dám lỗ m ãng.

Hơi thu sắc mặt lại, chị thở nhẹ một hơi, thu hồi cảm xúc, đi đến trước mặt cô ngồi xuồng, tự rót cho mình một ly trà rồi uống cạn, lúc này mới chậm rãi mở miệng:" Ngươi có cảm thấy ta rất vô dụng không?"

Chưa cho cô có cơ hội mở miệng, chị giống như lẩm bẩm mà nói tiếp:" Năm đó ta nghe lời nương gả cho hắn, tất cả mọi người đều cảm thấy chúng ta rất tốt, nhưng ngươi biết không? Kỳ thật ta chưa từng có những cái tình ái rung động gì với hắn, như người xa lạ cùng hắn ở chung một mái nhà, như vậy ta cảm thấy cuộc sống rất khó khăn, nhưng ta cũng không dám oán trách gì, bởi vì phần lớn nữ nhân đều như vậy"

"Tỷ.." Cô nghe không nổi nữa, há mồm kêu chị một tiếng muốn đánh gãy lời nói của chị, giọng nói vô cùng khô khóc.

Nhưng chị vẫn chưa có ý muốn dừng lại, nhìn cô hốc mắt chị đã chứa đầy nước mắt, giọng nói run rẩy có chấp nói:" Ta không ngu, hắn đi ra ngoài lâu như vậy không có một chút tin tức, nếu không phải đã chết, thì là đã làm chuyện trái với lương tâm; đơn giản chỉ có hai kết cục này, quả thật ta đều có thể chấp nhận"

" Ta chỉ không nghĩ đến, nương cũng sẽ nhìn lầm; không nghĩ tới Trương Văn Thành là một kẻ vong ân phụ nghĩa như vậy"


Câu cuối cùng kia, ngữ khí của chị trở nên suy sụp, nước mắt theo gương mặt chảy xuống, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Cô nhìn chị không chút để ý lau nước mắt trên mặt, mặt mày lạnh băng nhiễm thêm mộ tầng tối tăm không rõ cảm xúc.

" Không có người nào có thể khi dễ ngươi, Trương Văn Thành cũng không thể"

Nói xong câu đó, cô xoay người muốn đi, chị ở phía sau gọi cô lại:" Ta đã nói rồi, ta cùng hắn đã không còn mối quan hệ nào, ngươi là muội muội ta, ta không hy vọng nhìn ngươi có chuyện gì không tốt. Huống hồ, ngươi còn Tứ Bảo, còn có ta cùng Giang Thượng"

Lời nói rõ ràng, cô không có khả năng nghe không hiểu, cô xoay người cười với chị, gật đầu nói:" Tỷ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho các ngươi"

Nói xong, cô lập tức ra khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng cao gầy thẳng tắp của cô, trong lòng chị không nhịn được thở dài, chị cũng không biết, người thấp bé nhỏ con, muội muội theo đuôi mình, thế mà đã trưởng thành có thể tự mình đảm đương quản lý một gia đình nha.

Đi đến trong sân cô liền hiểu rõ chị đã không còn hy vọng nào với hắn, cô nhìn vị trí mà buổi sáng hắn đứng châm chọc cong khóe môi, sau đó liền về phòng cùng ngủ trưa với nàng.

Bên kia Lý Sở trở về trấn, tuy rằng nhìn Trương Văn Thành trong lòng vẫn khó chịu, nhưng khi nhớ bộ dáng chị đã quyết tuyệt phân rõ giới hạn với hắn, trong lòng lại ngứa, thấy vẻ mặt thất thần của hắn vào nhà trọ, y cũng vội vàng về nhà dẫn muội muội Lý Niệm lên phố ăn đồ ngon.

Trở về nhà trọ mặt hắn xám như tro tàn, trong phòng khách đã sớm có một người đang đợi hắn, là người nữ nhân hoa lệ trẻ tuổi, ngồi ngay ngắn trong phòng, buồn cười nhìn vẻ mặt uất ức của hắn, nhịn không được lên tiếng hỏi:" Như thế nào? nông phụ ngươi vẫn luôn nhớ mong không muốn cùng ngươi trở về?"

Vốn đang tức giận lại bị lời nói chanh chua của cô ta đâm chọt, liền nổi một trận lôi đình, chỉ vào cái mũi cô ta chửi ầm lên:" Trần Tiêu Lâm, ta cảnh cáo ngươi tốt nhất nên nói chuyện chú ý một chút, nơi này cũng không phải là Trần gia các ngươi!"

"A!" Bị chỉ vào mặt, sắc mặt cô ta lạnh lùng nhìn hắn hừ lạnh một tiếng, gương mặt xinh đẹp liền trở nên lạnh lùng:" Ngươi nói chuyện với ta như vậy? Ta xem ngươi thật sự không biết sống chết"


Nói xong, cô ta đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt hắn, bóp chặt cổ hắn, thẳng tắp dán trên cửa phòng, lúc này hắn mới hoàn hồn bừng tĩnh, sắc mặt hoảng sợ đẩy cánh tay cô ta bắt đầu cầu xin tha.

" Ta sai rồi, thực xin lỗi, ta bị tức giận làm đầu óc mê muội, cầu, cầu ngươi tha cho ta lần này"

Cô ta nhìn hắn sắc mặt ghê tởm, chán ghét buông tay, hắn lập tức tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hắn nghĩ mà sợ che cổ ho khan, vừa ho vừa lui về sau.

Động tác nhỏ này dừng trong mắt Trần Tiêu Lâm, làm cô ta cảm thấy chơi vui, ung dung thong thả ngồi trở lại bên cửa sổ, lấy ra một khăn tay tinh tế lau, không hề nhìn hắn.

" Ta không hiểu, ngươi biết chuyện này cũng không nói với cha ngươi, còn muốn cùng ta đi tới đây" hắn ngồi yên trên mặt đất, nhìn Trần Tiêu Lâm bên cửa sổ, nhỏ giọng hỏi.

Cọ ta theo cửa sổ nhìn người tới lui trên đường, vẻ mặt một nhu tình không đúng, tốt tính nói:" Tuy rằng ngươi lừa ta cùng cha ta, nhưng ta không cảm thấy đây là chuyện xấu, bất quá ta còn phải tự mình xác nhận một chút việc này là thật hay giả"

Nghe được lời này, vẻ mặt biểu tình hắn vô cùng quái dị, khó hiểu nhìn cô ta, lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nhu nhược giải thích:" Ta tuyệt đối không lừa ngươi, nàng họ Giang, ở bên trong Liên Hoa thôn"

Lúc này cô ta mới quay đầu quan sát kỹ lưỡng hắn, hai mắt nhìn đến khó chịu, lại thập phần ghét bỏ đem mặt quay chỗ khác, không nói thêm, đứng dậy rời khỏi phòng hắn.

Chờ khi cô ta rời đi, lúc này hắn mới thả lỏng hoàn toàn, nhẹ nhàng thở ra.

Mấy ngày sau đó, Trương Văn Thành cũng không có đến Giang gia, lúc đầu cô còn sợ tâm tình chị sẽ bị ảnh hưởng, liền ngây người ở trong nhà vài ngày không ra cửa, cả ngày lắc lư ở nhà, không phải ôm Tứ Bảo chính là ôm chọc Giang Thượng, ngược lại là chị bị cô làm phiền đến chịu không được, nói thẳng muốn làm cô cút đi.


Ngày hôm đó, cô bị tỷ tỷ ghét bỏ cõng sọt mang theo lưới đánh cá đi tới bờ biển, vốn nàng muốn cùng đi nhưng thời tiết gần đây dần chuyển lạnh, hôm trước cơ thể mảnh mai của nàng bị nhiễm lạnh tới bây giờ còn chưa khỏi hẳn, đương nhiên cô sẽ không có đáp ứng nàng.

Một khoảng thời gian không đi bắt cá, cô nhìn thuyền đánh cá vô cùng dơ, lông mày nhăn lại nhướng lên cao, chỉ có thể đem thuyền đánh cá đều rửa sạch một lần, lúc này mới chống thuyền ra biển.

Mặt biển nổi lên trận gió không nhỏ, thuyền bị thổi dao động không ngừng trên mặt biển, mặt cô không đổi sắc vẫn tiếp tục giăng lưới, đứng ở đầu thuyền vung lên, lưới đánh cá tinh mịn bị cô vung ra từng chút chìm vào trong nước biển, đợi đến khi giăng hết lưới, thời gian cũng đã đến chạng vạng.

Về đến nhà còn chưa tới thời gian cơm chiều, nhưng vì nàng bị cảm, cái mũi hồng hồng, ồn ào nói đói bụng, chị thấy thế liền đi vào phòng bếp, nhưng đột nhiên cô nhớ tới một chuyện, hôm nay là sinh nhật Dư đại nương.

" Tỷ, buổi tối hôm nay ta cùng Tứ Bảo không ở nhà ăn cơm" Cô nói với chị đang ở trong phòng bếp, rồi liền lôi kéo nàng về phòng.

Chị trong phòng bếp ló đầu ra truy vấn:" Làm sao vậy?"

Cô thuận miệng giải thích vài câu, chị liền không hỏi nữa, nhưng thật ra là vào nhà lấy một vài thứ, đưa cho cô, dặn dò cô mang qua.

Nàng bị cô lôi kéo không rõ nguyên do thay quần áo, nàng đứng ngây ngốc bên cạnh cô, nhìn chị lấy ra hai hộp đồ, có chút tò mò.

Nhưng nàng cũng chỉ là nhìn nhiều chút, liền bị cô nắm tay dẫn đi ra khỏi nhà mà đi.

" Đi đâu nha?" Tuy rằng nàng đi theo cô nhưng vẫn khó hiểu nhìn cô.

Một tay cô nắm tay nàng, một tay cầm theo đồ, nghiêng đầu nhỏ giọng bên tai nàng nói:" Hôm nay là sinh nhật nương, ngươi đã quên?"

Cô vừa nói như vậy, nàng liền nhớ tới, năm rồi lúc sinh nhật nương đều sẽ vui vẻ làm một bàn đồ ăn lớn, còn sẽ cho nàng ăn cháo ngon; cha thường ngày hung dữ cũng không nói chuyện lớn tiếng đâu.

Lại nói tiếp, cô có thể biết được sinh nhật của bà đều do Lý Sở nói, mấy ngày trước, ở trên trấn Lý Sở vô tình gặp được Dư Đại mua đồ, liền thuận miệng hỏi vài câu, Đại Bảo là người thành thật, ngượng ngùng thành thật nói mấy ngày nữa là sinh nhật của bà, liền muốn lên trấn mua chút thịt cá làm trong nhà vui vẻ một chút.


Cô là bạn tốt, đương nhiên Lý Sở sẽ đem việc này nói cho cô biết, đáng tiếc mấy ngày trước vì chuyện của Trương Văn Thành mà quên mất, đến hôm nay mới nhớ tới.

Lúc đến Dư gia, mọi người đang chuẩn bị cơm chiều, vẫn là Dư Đại Bảo giúp hai người mở cửa, nhìn thấy hai người đã đến, trên mặt Đại Bảo mang theo chút ý cười, tiếp nhận đồ vật trong tay cô dẫn hai người vào phòng. Hai người Tú Liên và Dư đại nương bận rộn trong bếp, Ngũ Nha ở phía trước dẫn theo Dư Tiểu Khánh nho nhỏ ở trong sân chơi đùa.

Thấy cô và nàng cùng đi vào cửa, mặt Ngũ Nha lập tức đỏ ửng, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, ngược lại thì Dư Tiểu Khách béo ú rất vui vẻ chạy tới hướng nàng:" Tiểu cô cô!"

Tuy rằng ngày thường nàng chơi với Giang Thượng tương đối nhiều, nhưng Giang Thượng cũng chỉ là một đứa con nít chưa đầy hai tuổi, còn Dư Tiểu Khánh là một tiểu tử ba tuổi cũng sắp gần bốn tuổi, cứ như vậy thẳng tắp đâm tới đây, không làm nàng chao đảo mới lạ.

Cô nhanh tay lẹ mắt lấy một tay xách Dư Tiểu Khánh đang lỗ m ãng ở nửa đường lên, tiểu tử béo ú kia sợ tới mức oai oái kêu to:" Cứu mạng a, cô cô cứu mạng a!"

" Tự mình đi" cô đem Tiểu Khánh trong tay thả xuống mặt đất, còn cố ý đặt xa nàng ra.

Nàng cảm thấy có chút buồn cười, nắm cánh tay cô nhìn Tiểu Khánh nhỏ giọng cười:" Ôm bất động nga"

Tiểu Khánh được buông ra khuôn mặt hồng hồng, nhìn cô vô cùng thẹn thùng rũ đầu xuống, cũng không ồn ào muốn nàng ôm, mà xoay người nhào vào lòng ngực Dư Đại Bảo.

Đại Bảo ôm con trai, ngượng ngùng cười cười với cô.

Ở trong bếp bận rộn, bà nghe bên ngoài có âm thanh, thấy là cô và nàng, lập tức nở nụ cười:" Nha, hai ngươi làm sao tới thế?"

" Hôm nay không phải sinh nhật của ngài sao, liền muốn dẫn Tứ Bảo về thăm một chút" Ngữ khí cô nhẹ nhàng chậm rãi nói.

Nếu là tính tình lúc trước thì cô sẽ không tới, nhưng nàng đã có một khoảng thời gian không qua đây, sợ nàng nhớ mẫu thân liền đi qua.

Bà biết tính tình của cô, thấy người trước mắt không cao hứng lắm, bà có chút câu nệ đi đến trước mặt cô, chỉ dám kéo tay Tứ Bảo qua, dẫn hai người vào nhà chuẩn bị ăn cơm.