Nghĩ đến bộ dạng vui vẻ khi ăn đồ ăn vặt đêm đó của nàng, Dư đại nương biết Giang Nhị đã đối xử rất tốt với Tứ Bảo.

Vì thế Dư đại nương đem tiền công còn chưa cầm nóng tay kia đến tay Giang Nhị:" Nếu đêm đó ngươi giúp Tứ Bảo,hôm nay ta sẽ không lấy tiền công, cũng coi như ta cảm tạ ngươi"

Giang Nhị không có nhận, chỉ là không quá đồng ý liếc nhìn tiền trong tay Dư đại nương đưa tới, lui về sau một bước:" Không sao, cái này là tiền công ngươi nên có, về phần lòng biết ơn của ngươi thì ta xin nhận"

" Kia thật là xấu hổ, ta chính là nghĩ..."

" Trở về sớm chút đi, ta còn có việc đi vội, đi trước một bước"

Dư đại nương hé miệng muốn nói gì đó, đã bị lời nói Giang Nhị trực tiếp đánh gãy.

Nói xong Giang Nhị cũng không để ý tới phản ứng Dư đại nương, mang theo một đám đại hán kéo xe bò liền đi trước.

Để lại một mình Dư đại nương có chút bứt rứt nhéo nhéo lòng bàn nắm chặt tiền đồng bên vệ đường, không một chút đắng đo.

Trước mắt xem ra, Giang Nhị này quả thực là một người không dễ nói chuyện, nhưng không nghĩ tới lại đối xử tốt với Tứ Bảo như vậy.

Về đến nhà, Lưu Tú Liên đang chuẩn bị cơm tối, trong sân một lớn một nhỏ Tứ Bảo cùng Tiểu Khánh vui đùa ầm ĩ, mấy nam nhân chưa trở về, ngược lại là nha đầu Ngũ Nha từ trước tới nay không về nhà sớm thì đã trở về.

Sau khi mặt trời xuống núi không còn ánh sáng, trời tối đen, Dư Ngũ Nha trốn ở góc bàn yên lặng không một tiếng động, làm Dư đại nương vô nhà lấy quần áo bị dọa sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, trốn ở chỗ này làm gì, muốn hù chết nương ngươi?"

Dư đại nương vỗ ngực chăm chú nhìn Dư Ngũ Nha, thấy Ngũ Nha vùi đầu ngồi dưới đất, thân mình gầy yếu run run lên từng cái.

Vừa thấy chính là đang khóc.

Dư đại nương không rõ nguyên nhân, đưa tay lay mặt nàng, muốn nhìn xem nàng cuối cùng là làm sao vậy, vừa mới ngước lên, liền thấy mặt Ngũ Nha toàn bùn, cả khuôn mặt vô cùng bẩn.

"Ngươi đây là sao, nói với nương một chút, trốn ở đây khóc cái gì?"

Dư Ngũ Nha bổng nhiên ngẩng đầu, nhìn Dư đại nương khóc càng lớn tiếng hơn, vừa khóc vừa nói:" Hài tử nhà người khác đều có kẹo hồ lô ăn, ta không có ăn thì thôi, bọn chúng còn ăn ở trước mặt ta làm cho ta thèm"

Nghe Dư Ngũ Nha khóc lóc kể lể, Dư đại nương có chút đau lòng vỗ vỗ lưng nàng, mặc dù tiểu nữ nhi này không quá nghe lời hiểu chuyện nhưng nói đến cùng thì Dư Ngũ Nha cũng mới có mười tuổi, thèm ăn là chuyện hết sức bình thường.

Trong thôn không có bán hồ lô đường, ở trên trấn mới có bán, Dư gia nửa tháng mới đi lên trấn một lần để mua vài thứ mang về. Lại phải nói trong nhà quanh năm suốt tháng kiếm cũng không được mấy đồng, tiền đều bị Dư lão hán giữ, căn bản là không có tiền thừa cho hài tử trong nhà mua đồ ăn vặt.

Đường hồ lô là loại thức ăn mà nửa đời Dư đại nương tiết kiệm mới mua được nên xem nó có chút quý, cũng vì thế nhà nào có tiền mới có thể thường mua cho hài tử ăn.


" Đồ vật kia có gì đâu ăn ngon, chẳng bằng ngươi ăn nhiều thêm mấy chén cơm cho thân thể ngươi cao lên"

" Ta liền biết ngươi sẽ không cho ta mua, không mua thì thôi, ta không cần ngươi mua" Dư Ngũ Nha hút nước mũi, tức giận hướng Dư đại nương nói.

Dư đại nương bị nó chọc tức giận, giơ tay vỗ vai nó một cái, phẫn nộ nói:" Xâu đường kia ăn có bao nhiêu ngon? không phải cũng là đường phèn làm ra hay sao, ngươi muốn lấy số tiền này đi mua thì mới thoải mái phải không?"

Dư ngũ Nha mắt điếc tai ngơ, vẫn còn đang tức giận cúi đầu.

Thấy nó như vậy, Dư đại nương cũng lười nhiều lời với nó, cũng không lấy quần áo liền đi ra ngoài.

Tứ Bảo thấy bà từ trong nhà đi ra, chân bước rất nhanh, đi về hướng phòng bếp, cái này làm Tứ Bảo có chút khó hiểu nhìn vào phòng nhưng chỉ thấy được bóng lưng của bà.

Làm sao đều hung dữ như thế, còn muốn cãi nhau, thật phiền toái.

Tứ Bảo mắt nhìn Dư Ngũ Nha trong phòng, trong lòng thầm nghĩ vừa rồi hai người nói kẹo Hồ Lô, nàng cũng chưa có ăn qua không biết nó trông như thế nào, có ăn ngon hay không.

Có chút muốn ăn.

Không lâu sau, Dư Đại Bảo cùng cha hắn làm xong việc cũng từ trong ruộng trở về, vừa vào cửa Dư lão hán liền đem Dư Tiểu Khánh mập mạp ôm một chút, cười tủm tỉm đùa với hắn.

Ánh mắt Dư Đại Bảo có chút kỳ quái nhìn thoát qua cha hắn, cũng không mở miệng.

Ngược lại Dư Tiểu Khánh bị ôm ghét bỏ dùng tay nhỏ đẩy Dư lão hán ra, dùng giọng ngây thơ nói ra:" Đều là mồ hôi không muốn gia gia ôm"

Bị ghét bỏ sắc mặt Dư lão hán liền không vui, không cao hứng đem Tiểu Khánh đặt mạnh xuống đất, làm Tiểu Khánh không đứng vững ngã mông ngồi trên mặt đất.

Dư Đại Bảo bên cạnh vội vươn tay đỡ nó.

Đem người đỡ dậy, ngữ khí Dư Đại Bảo có chút nghiêm túc cùng cha hắn nói chuyện':" Cha, Tiểu Khánh mới có mấy tuổi, lời nói không kiêng kỵ, ngài sao lại đối xử với nó như vậy "

" Ta đối với nó làm sao, ta có lòng tốt ôm nó, đứa nhỏ như nó còn dám ghét bỏ ta sao?"

Gương mặt Dư lão hán tức giận đến đỏ bừng, nghiêm khắc nhìn chằm chằm hai cha con Dư Đại Bảo.

Dọa cho nhỏ tuổi Dư Tiểu Khánh oa oa khóc lớn.

Dư Đại Bảo cũng không lo tranh chấp với cha hắn nữa mà vội vàng ôm lấy Dư Tiểu Bảo bị dọa sợ, nhẹ giọng dỗ dành nó.


Trong phòng bếp Tú Liên đang làm, nghe thấy tiếng con trai khóc liền vội vàng chạy ra, thấy chồng mình cùng cha chồng sắc mặt hai người không đúng lắm, cũng không nói gì, chỉ đưa tay tiếp nhận Tiểu Khánh đang nháo khóc trong ngực Đại Bảo.

Tầm mắt Dư đại nương nhìn Dư lão hán cùng Đại Bảo quét một vòng, cuối cùng đặt trên người cháu trai đang tuôn trào khóc, yên lặng thở dài.

Sự việc làm cho Dư lão hán bất mãn, lại không thể làm gì, một mình tiến vào nhà chính.

Dư Đại Bảo cũng đi hậu viện cho dê ăn.

Dư Tiểu Khánh được nương dỗ trong chốc lát cũng nín khóc, khuôn mặt nhỏ đầy thịt còn treo nước mắt trên đó bị nương mình đặt ngồi kế bên Tứ Bảo.

Tứ Bảo nghiên đầu dò xét nhìn nhà chính, vội thu tầm mắt nhìn cháu nhỏ khóc đến đỏ mắt mũi hồng, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nó.

Thật là đáng thương, bé con béo đáng yêu cứ như vậy bị lão nhân dọa sợ.

Dư Tiểu Khánh dùng bàn tay mình lau nước mắt, lau lau xong lại hướng Tứ Bảo cười:" Tiểu cô nhìn xem, ta không sao, gia gia hung dữ, xấu"

Dư Tiểu Khánh bên cạnh cười, biểu tình trên mặt còn rất ghét bỏ, Tứ Bảo cười theo nó, trên mặt cũng làm ra vẻ mặt ghét bỏ, hướng nó gật gật đầu. Tỏ vẻ đồng ý.

Buổi chiều, Dư gia ăn cơm tối trong bầu không khí vô cùng lúng túng, trên bàn cơm không một ai nói chuyện.

Sau khi Dư Nhị Bảo trở về không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì, nhìn bầu không khí này hắn cũng không dám nói lời nào yên tĩnh ăn cơm.

Sau khi ăn xong một bàn người nhanh chóng giải tán.

Dư Ngũ Nha còn băn khoăn việc kẹo hồ lô, nhưng cũng không dám ở trước mặt Dư lão hán đang nổi nóng đề cập đến việc này, chỉ đành đem lời nói nghẹn ở trong miệng, chạy về phòng.

Trong phòng nến đã được Dư đại nương đốt lên, nhưng không thấy bóng dáng bà đâu, Dư Ngũ Nha quét mắt nhìn Tứ Bảo ở đầu giường, rồi lại nhìn về phía giường mình cùng Dư đại nương ngủ.

Thấy dưới gối đang đè thứ gì đó, tròng mắt Dư Ngũ Nha không an phận chuyển động.

Không bao lâu, Dư đại nương mang theo Tứ Bảo vào phòng, trong tay Tứ Bảo ôm chén gỗ, an tĩnh đi phía sau.

Sau khi vào phòng, Dư đại nương đem thau tắm ở gian kế bên chuẩn bị nước ấm, liền bắt Dư Ngũ Nha nằm ở trên giường xuống chuẩn bị tắm cho nó.

Dư Ngũ Nha có chút không tình nguyện đẩy tay Dư đại nương ra, tự mình từ trên giường chạy xuống.


Thấy nó như thế, bà cũng biết nó vẫn còn đang tức giận vì việc kẹo hồ lô kia, cũng liền không để ý tới nha đầu chết tiệt đó nữa.

Bên cạnh Tứ Bảo đang từng muỗng từng muỗng ăn cơm tối, bà đi đến bên cạnh nàng, ngồi xuống nhẹ giọng hỏi:" Tứ Bảo, lần trước người nướng khoai lang cho con ăn, có phải là Giang Nhị không?"

"Ân?"

Nghe được bà nói, nàng phản ứng rất lớn từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, ngơ ngác quay đầu nhìn bà.

Khoai lang ăn ngon, là bắt cá Giang Nhị lấy lửa nướng ra.

" Có phải Giang Nhị không?" Thấy nàng ngơ ngác nhìn mình, bà không khỏi hỏi lại.

Lần này nàng mới gật đầu, đúng vậy, là Giang Nhị, là người đẹp mắt kia.

Tuy rằng đã biết là Giang Nhị, nhưng bây giờ thấy nàng gật đầu, trong lòng bà vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.

Bà đã biết rõ, nhưng Tứ Bảo bị bà hỏi như vậy, lại nghĩ tới món ăn ngon khoai lang cùng Giang Nhị đối xử tốt với nàng.

Buổi tối ngày hôm đó, người kia rõ ràng nói sẽ dẫn mình cùng đi chơi, làm sao còn chưa tới?

Nàng có chút buồn rầu cúi đầu, liền cảm thấy thức ăn trong chén không còn thơm.

Sáng sớm hôm sau, thời tiết so với mấy ngày trước mát mẻ hơn nhiều, sau khi ăn xong bữa sáng bà dẫn nàng đi cùng tới hồ sen phía đông thôn.

Nàng rất hưng phấn, trên đường đi nhìn trái nhìn phải một chút, đi sắp đến cửa thôn, ánh mắt nàng bị cây táo lớn hấp dẫn qua.

Không giống mấy ngày trước, hôm nay trên cây táo trái chín thật nhiều, không giống ngày đó xanh đậm, hiện tại táo có màu xanh nhạt nhìn có chút màu vàng không rõ ràng.

Nàng nhìn đến không rời mắt, bước chân liền dừng lại, không chịu đi nữa.

Bà không biết nàng làm sao vậy, kéo tay nàng tiếp tục đi nhưng một chút cũng không động đậy.

Đành phải theo tầm mắt nàng nhìn về cây táo kia, liếc mắt một cái liền thấy táo chín, không khỏi hỏi nàng.

"Tứ Bảo muốn ăn táo kia?"

Nàng gật gật đầu, trong lòng nghĩ thì ra là như vậy, muốn táo.

Bà hiểu ý, thừa dịp hiện tại mặt trời chưa lên cao liền mang theo nàng đến phía dưới cây táo.

" Không có túi, chúng ta hái mấy trái nếm thử vị là tốt rồi"

Bà đưa tay kéo một nhánh cây rập rạp, phía trên lá cây xen lẫn táo, cực kỳ mê người.

Nàng giơ tay thật cao, đủ đến một trái táo lớn, cũng không biết có nghe lời bà nói không.


Một hồi hái xong, bà liền thu tay đem cành cây thả trở về, còn lại nàng ngửa đầu nhìn không ta.

Trong tay nàng nắm tổng cộng hai trái quả, tay trái tay phải mỗi tay nắm một quả.

Bà đem quả mình hái đưa hết cho nàng:" Nương hái cho con, đi thôi, đến cạnh hồ sen rửa rồi ăn"

Nói xong liền dẫn nàng đi đến hồ sen.

Trên đường đi, nàng cầm đầy táo trong tay, cũng không ầm ĩ đòi ăn, chỉ chăm chú nắm trong tay.

Đến hồ sen, bà đổi giày chuẩn bị xuống hồ bắt đầu đào ngó sen, lại nghĩ đến phải rửa táo cho nàng ăn.

Bà liền duỗi tay muốn cầm táo trong tay nàng, ai ngờ nàng không chịu, đem táo bảo vệ trong lòng ngực, hướng Dư đại nương lắc đầu.

Bà thấy như vậy cũng không thể cướp của nàng, chỉ có thể nói:" Cái này không rửa thì không thể ăn được"

Nàng nhìn mẹ mình nghe lời gật đầu, lại lắc đầu nhẹ.

Tốt, vậy không ăn.

Thấy nàng đáp ứng, bà liền yên tâm xuống hồ bắt đầu đào ngó sen.

Mấy đại nương khác cũng lục tục tới, đều là cùng một thôn, quê nhà nên mọi người đều nhận biết, lúc này thấy Tứ Bảo ngồi dưới chân cây liễu bên đường liền cảm thấy cực kỳ mới lạ.

Đại nương trộm lười biếng ngày hôm qua đi đến bên cạnh bà, nhỏ giọng hỏi:" Hôm nay sao ngươi mang lão tứ nhà ngươi tới đây vậy?"

Trong giọng nói còn có chút trêu ghẹo, bà cau mày liếc mắt nhìn một cái, lại rất nhanh quay đầu, không thoải mái mà nói:" Mang theo bên người ta mới yên tâm, nàng ở đây có gì đáng ngại không?"

Phụ nhân kia nào chịu được ngữ khí nói chuyện như vậy của bà, lập tức không vui, có chút cứng ngắt nói:" Này sao có thể vướng bận a" vừa ngốc vừa đần.

Nửa câu sau đại nương kia không dám mở miệng nói ra, cũng chỉ nói thầm trong lòng.

Dư đại nương lười nhiều lời cùng phụ nhân kia, nhìn nhìn mảng hồ sen lớn này, xem chừng còn phải đào khoảng hai ngày nữa mới có khả năng hoàn toàn đào hết.

Phải sớm đem chỗ này đào xong nhanh một chút, ruộng trong nhà cũng sắp đến mùa thu hoạch, cùng ở đây nói chuyện bỏ đi còn không bằng phí công đào ngó sen thì thực tế hơn.

Tứ Bảo ngồi chỗ râm mát dưới gốc cây, nàng thưởng thức quả táo đang cầm trong tay, ngón tay trắng nõn non mịn so với màu vàng của quả táo còn đẹp mắt hơn.

Đem những quả táo trong tay ngó trái ngó phải một lúc, Tứ Bảo lại đem chúng nhét vào túi áo nhỏ trên vạt áo, gật gù đắc ý đi xem lá sen xanh mướt trong hồ.

Lá sen thật lớn, bùn nhão sền sệt dính ở trên chân nhìn thật khó chịu, đồ vật móc ra từ trong bùn hẳn cũng rất khó ăn.

Tứ Bảo nghĩ như thế.