"Sao không nằm xuống đi?" Lý Chiêu ngáp một cái hỏi: "Đạo sĩ các người đều không cần ngủ hả?" Nàng chưa từng thấy Nhạc Chức ăn, cũng chưa từng thấy Nhạc Chức ngủ cho đàng hoàng, cùng lắm đôi khi sẽ uống nước hay nâng má nghỉ ngơi một lát. Nàng biết Nhạc Chức luôn thích xem bản thân mình như đã nửa bước thành tiên, nhưng dù sao Nhạc Chức cũng không thực sự là thần tiên, cứ như vậy thì thân thể nào chịu nổi?

"Ngươi cứ lo ngủ đi, đừng để ý đến ta." Nhạc Chức nhìn chằm chằm vào trang sách không hề chớp mắt.

"Không được. Ta sợ, muốn ôm ngươi ngủ." Lý Chiêu nhìn thấy mặt Nhạc Chức chuyên chú, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.

Nhạc Chức một lòng vùi đầu học hỏi, hơi thiếu kiên nhẫn nói: "Ta đã nghe lời ngươi ngồi xuống rồi, có gì mà phải sợ nữa?"

Lý Chiêu bèn chuyển đến bên cạnh Nhạc Chức, đưa tay đoạt lấy sách trong tay nàng ném ra xa dưới đất ủy khuất nói: "Hoặc là tiên sư tìm cho ra con quỷ kia rồi trấn nó lại dưới đáy lò, hoặc là đi ngủ cùng ta. Bằng không ta thật không dám nhắm mắt..."

Nhạc Chức không khỏi liếc nhìn theo sách bị ném, than thở: "Ngươi tin ta đi có được không? Dưới lò kia tuyệt đối không có trấn con lệ quỷ nào hết, nếu có thì lúc ta xách lò lên không thể nào không nhìn thấy." Nàng nói xong nhìn tiểu hoàng đế bất vi sở động, chỉ biết đáng thương dùng hai con hai mắt đỏ bừng trừng nàng... Nàng không ngủ cũng không sao, nhưng tiểu hoàng đế không ngủ thì không được a!

"Được rồi được rồi! Ta ngủ cùng ngươi, chuyện quỷ ma ngày mai nhất định giúp ngươi giải quyết." Đạo sĩ điên thật đúng là báo hại vạn năm, người đã chết mà còn để lại cái lò rỗng chết tiệt này hù dọa tiểu hoàng đế. Đến mai thử hỏi tiểu đạo cô xem là chuyện gì xảy ra, phải giải trừ khúc mắc cho tiểu hoàng đế mới được, ai bảo nàng động tay vào cái lò nát đó làm gì!

"Ừm hì!" Lý Chiêu cười.

Nhạc Chức nằm xuống, Lý Chiêu vén chăn lên thành một lối nhỏ nói: "Không vào trùm chung sao? Về đêm sẽ lạnh."

"Không sao, ta không lạnh." Nhạc Chức đưa tay che mắt tiểu hoàng đế, có chút đau lòng nói: "Đừng càm ràm nữa, mau ngủ đi!"

"Ngươi không vào đây thì làm sao ta ôm ngươi ngủ a?" Lý Chiêu thăm dò từng bước một, muốn xem Nhạc Chức sẽ làm theo hay là cự tuyệt.

Bây giờ Nhạc Chức chỉ muốn nhanh chóng dỗ tiểu hoàng đế ngủ. Nàng vừa tự nhủ "rắc rối phiền chết", vừa ngoan ngoãn chui vào trong chăn. Nàng sợ tiểu hoàng đế không tiện động đậy, lại tri kỷ xê dịch để tiểu hoàng đế đưa tay là có thể ôm được nàng, nằm xong mới lạnh lùng thốt: "Muốn ôm thì ôm đi! Thế này đã chịu ngủ chưa?" Chuyện tiểu hoàng đế có nhiều tật xấu sao vẫn y nguyên không thấy khá hơn vậy ta! Bất quá nằm trên giường rồng quả thật rất thoải mái, mềm cứ như ngủ trong mây vậy.

Lý Chiêu chậm rãi đưa tay qua, vừa chạm tới liền cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh của Nhạc Chức khiến nàng nổi cả da gà, nàng không ôm, chỉ dè dặt nắm tay Nhạc Chức. Thái độ của Nhạc Chức cho đến bây giờ vẫn là không chủ động cũng không cự tuyệt, đúng như dự đoán của nàng. Vậy nếu tiến thêm một bước thì...

"Còn ở đó trừng to hai mắt ra nghĩ gì thế? Nhanh nhanh nhắm mắt ngủ đi!" Nhạc Chức cảm thấy phiền chết đi được. Nàng sách đã không xem, người đã nằm, tay cũng cho nắm, muốn nàng làm gì đều đã làm, nếu tiểu hoàng đế vẫn không nguyện ý ngủ thì cũng chỉ có thể xuất cung cầm mê hương phấn về. Từ lúc nàng vào cung cho tới nay không biết đã phải hao tâm gấp bao nhiêu lần lúc trước.

Lý Chiêu dùng tay trái nắm thật chặt tay phải Nhạc Chức, tay phải thần không biết quỷ không hay chuyển qua trước ngực Nhạc Chức, ngón tay khẽ động, cởi dây buộc áo Nhạc Chức. Áo lỏng lẻo rơi, hai bầu tuyết trắng trước ngực Nhạc Chức lộ ra hơn phân nửa. Mặt Lý Chiêu đỏ đến độ sắp bốc cháy, vẫn lấy dũng khí nói: "Ta xem thử vết cắn trên ngực ngươi đã đỡ chưa..." Nhạc Chức quá bị động, nàng chỉ có thể mặt dạn mày dày không ngừng kiếm cớ tiếp cận từng bước.

"Không phải đã xem rồi sao?" Nhạc Chức dùng tay trái nhấc áo lên che trước ngực, cảnh giác nhìn tiểu hoàng đế. Sao tiểu hoàng đế cứ nhìn nàng chằm chằm vậy nhỉ? Nàng luôn cảm thấy bầu không khí nó là lạ thế nào, nhưng lại nói không nên lời là lạ ở chỗ nào. "Ngươi nhắm mắt lại ngoan ngoãn ngủ đi có được không?"

"Lại khó chịu. Muốn chân khí trấn Phục Linh đan xuống mới ngủ được." Lý Chiêu vừa nói vừa cọ vào người Nhạc Chức.

Nhạc Chức trợn nhìn tiểu hoàng đế một cái nói: "Đừng có gạt ta. Trước lúc ta xuất cung đã cho ngươi đủ dùng mấy ngày lận đó!"

"Mặc kệ, liền muốn!" Tổn thương xương của Lý Chiêu đã chuyển biến tốt, tay khẽ chống xoay người ôm Nhạc Chức, nhắm mắt hôn xuống.

Sau đó Nhạc Chức hoặc là đẩy nàng ra hoặc là hôn trả lại nàng, mặc kệ là kết quả gì đều hơn là mập mờ không rõ. Nếu Nhạc Chức đẩy nàng ra thì bất quá là nàng đoạt chân khí vì chưa thoả mãn, dù sao nàng có cớ, không sợ bị cự tuyệt.

Nhạc Chức không phải là không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng lúc đưa tay tính đẩy tiểu hoàng đế mới nhớ vết thương nàng mới tốt lên, trong nháy mắt do dự miệng đã bị hôn lên.

Ái chà, không lừa được tiên khí nên đổi thành cướp đúng không? Bộ tưởng làm như vậy là cướp được à. Hoàng đế ngốc.

1

Nàng nghiêng đầu né tránh miệng Lý Chiêu nói: "Ngươi tránh ra, đừng ép ta đẩy ngươi nha! Lại không cẩn thận làm bị thương eo thì không biết có trị được không đó nha." Hạt giống hoa nối xương chỉ còn lại một hạt, nàng còn muốn giữ lại dự phòng đây này! "Với cả nhé! Chân khí ta không cho thì ngươi không cướp được đâu, đừng uổng hao sức lực nữa. Ngoan ngoãn đi ngủ đi có được không? Đêm hôm khuya khoắt cứ rầy rà mãi thôi!"

"Vậy ngươi cứ đẩy đi!" Lý Chiêu nói xong nâng mặt Nhạc Chức lại hôn xuống. Nàng chỉ cắn nhẹ vào bờ môi Nhạc Chức, tính thăm dò xem Nhạc Chức có cự tuyệt nàng hay không, nếu không thì sẽ tiếp tục tiến một bước công thành đoạt đất.

Nhạc Chức sợ lại làm bị thương tiểu hoàng đế, nằm yên không dám cử động mạnh, tay cản bên người cẩn thận che chở, sợ tiểu hoàng đế từ trên người nàng ngã xuống nguy hiểm tính mạng. Kỳ thật nàng cũng có chút hưởng thụ, tiểu hoàng đế đè ép lên bộ ngực nàng mềm mềm, đôi môi cắn nàng cũng mềm mềm, khiến người ta quá thoải mái, thậm chí nàng còn bất giác hôn trả lại hai lần.

1

Cả người Lý Chiêu nháy mắt cứng đờ. Hình như Nhạc Chức hôn trả lại nàng? Nàng được cổ vũ, duỗi đầu lưỡi ra định tiến thêm một bước. Nhạc Chức bỗng nhiên nghiêm mặt dùng một tay vịn chặt lưng của nàng, một tay ôm lấy eo của nàng cố định vết thương, sau đó chậm rãi lật người, nhẹ nhàng đặt nàng lại trên giường.

"Ngủ đi ~" Thần sắc Nhạc Chức có chút hoảng hốt. Vừa rồi xúc động muốn ôm tiểu hoàng đế càng ngày càng mạnh là chuyện gì xảy ra? Là động tâm sao? Không thể nào! Nàng nguyện làm một cục đá không có tình cảm chứ không muốn tìm đường chết mà yêu phàm nhân. Phạm thiên điều đâu phải trò đùa? Vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách lấy Bắc Sơn về tay rồi xuất cung đi thôi! Vì đã khiến tiểu hoàng đế chịu khổ suốt mấy ngày qua nên sau này cùng lắm chỉ thỉnh thoảng vào cung dùng cách của đạo sĩ điên giúp tiểu hoàng đế kéo dài tính mạng là được rồi.

"Ừm được." Lý Chiêu ngoan ngoãn đáp, nhưng còn có chút không hiểu. Càng ngày nàng càng tin rằng Nhạc Chức yêu nàng, chỉ là cố kỵ cái gì đó, cho nên nụ hôn kia mới có thể lướt qua rồi thôi, còn ngày thường thì cứ giả vờ đối đãi nàng thờ ơ như không có việc gì.

Chẳng lẽ bởi vì thân phận của đạo sĩ a? Rõ ràng về mặt tình cảm đã động tâm với nàng, nhưng lý trí vẫn không bỏ được suy nghĩ tu hành thành tiên? Thực ra, đời đời kiếp kiếp đạo sĩ muốn tu luyện thành tiên có nhiều lắm, nhưng cuối cùng thành tiên có được mấy ai.

Kỳ thật sau khi Nhạc Chức do dự xong, cuối cùng lựa chọn tu hành thay vì chọn nàng cũng không sao, nàng hiểu tâm ý Nhạc Chức là đủ rồi. Nhạc Chức muốn phân vân giữa nàng và tu hành bao lâu cũng được, dù sao sau này nàng sẽ dốc hết toàn lực đối đãi Nhạc Chức thật tốt. Nhạc Chức không cha không mẹ, về sau nàng sẽ là chỗ dựa của Nhạc Chức.

Lý Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Nhạc Chức lại nửa buồn ngủ nửa không, nội tâm nàng rất loạn, cứ như mặt hồ tĩnh lặng đột nhiên bị một con rắn chui vào. Quay đầu nhìn lại, tiểu hoàng đế đã ngủ say. Người không tim không phổi quả nhiên ngủ ngon ha! Tiểu hoàng đế hôn nàng chỉ đơn thuần là muốn cướp đoạt tiên khí, nhưng khi nàng hôn trả lại thì không phải như thế, ngẫm lại thật là xấu hổ a!

Bỗng nhiên, thậm chí ngay cả nhìn thẳng vào thân thể tiểu hoàng đế nàng cũng không có dũng khí, giống như một khi tâm không sạch thì tay cũng ô uế, đụng vào sẽ làm vấy bẩn con gái người ta.

Nàng rất muốn xuống giường, nhưng cánh tay lại bị tiểu hoàng đế giữ chặt, khẽ động sẽ làm người ta giật mình tỉnh giấc.

*

Trời chưa sáng Nhạc Chức đã tỉnh, tỉnh lại mơ hồ nghe thấy ngoài điện có tiếng cung nhân vẩy nước quét nhà, tiểu hoàng đế trong mộng bất tri bất giác buông lỏng cánh tay nàng ra.

Nàng lại từ tốn nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn, đứng bên giường cấp tốc chỉnh lý tốt y phục. Ngày hôm nay có rất nhiều chuyện bận rộn, phải đến đưa vòng tay cho Thương Kính, phải giúp tiểu hoàng đế bắt quỷ, trọng yếu nhất là -- lấy lại Bắc Sơn, rời khỏi hoàng cung! Nàng luôn cảm thấy còn ở lại nơi này thì sẽ còn xảy ra chuyện.

Hai chuyện trước đều không khó, mấu chốt là Bắc Sơn. Thuyết phục Hoàng đế chủ động từ bỏ thì thôi không cần nghĩ tới, tiểu hoàng đế ngoan cố cứng đầu, vì phong thuỷ tốt mà dám vào ở cả cung bị quỷ ám.

Đã không thể xảo thủ, vậy chỉ có thể hào đoạt.

Tiểu hoàng đế bị liệt mấy ngày nay, rất nhiều việc vặt đều cần nàng phụ một tay. Như là lấy ngọc tỉ...

Nàng chỉ cần bắt chước chữ viết của tiểu hoàng đế, vụng trộm ban ra thánh chỉ giữ lại Bắc Sơn đưa đi nha môn Liêm Thủy trấn. Chuyện dời cung đến Liêm Thủy trấn vẫn không thay đổi, sự tồn vong của một ngọn núi nhỏ cũng không gây ra động tĩnh lớn gì. Dù có tin tức truyền vào cung bị tiểu hoàng đế biết thì nàng cũng không sợ, dù gì tiểu hoàng đế cũng không đến mức vì một ngọn núi mà đưa ân nhân cứu mạng là nàng vào chỗ chết đó chứ?

Giả tạo thánh chỉ theo luật Đại Đường nhất định là tử tội không thể dung tha, đến hoàng đế cũng không thể xử theo ý mình, vậy chỉ có thể hoặc là hỏi tội hoặc là ngậm bồ hòn cho qua.

Nếu tiểu hoàng đế thật sự hung ác quyết tâm so đo việc này thì cũng không sao, nàng lại đi một chuyến Hình bộ nhận tội nằm chờ chết, dù sao cũng không chết được. Nhưng sẽ có chút thương tâm đó nha! Thế mà ở trong lòng tiểu hoàng đế nàng lại kém xa một ngọn núi phong thủy tốt.

Nhạc Chức đưa mắt nhìn người đang ngủ ngon lành trên giường, trong lòng bỗng nhiên ê ẩm. Rõ ràng trước mắt nàng có thể ban ngụy chiếu lại đoạn tiên khí, chờ tiểu hoàng đế không còn ở đây, Bắc Sơn tự nhiên sẽ là của nàng. Nhưng nàng lại không nỡ, vừa nghĩ đến đó, tính mạng của tiểu hoàng đế ở trong lòng nàng rõ ràng là quan trọng hơn Bắc Sơn. Là áy náy sao? Hay bởi vì cái gì khác?

Nàng xoay người cầm lấy hai cái hộp đã rót kim thủy đêm qua, bóc vỡ mô hình sáp lấy ra một chiếc vòng tay vàng, đi đến trước giường mang vào cho Lý Chiêu, sau đó cất một cái khác vào trong lòng, nhặt cuốn sách bị vứt bỏ đêm qua lên, thu dọn xong đồ chế vòng tay rồi ra khỏi tẩm điện đi Tam Thanh điện tìm Mạc Điệp.

Mạc Điệp đang ở trong điện luyện kiếm, thấy Nhạc Chức liền thu hồi kiếm đạo: "Sơn Thần bà bà. Ngài tới tìm ta vì chuyện hôm qua ạ?" Hôm qua Sơn Thần bà bà bảo nàng sáng nay đi qua tẩm điện, nói có việc muốn nhờ nàng hỗ trợ, nàng rửa mặt xong chạy tới thì nghe nói bệ hạ còn chưa dậy nên mới trở về, tính luyện kiếm một chút rồi lại đi qua.

"Còn việc khác nữa." Nhạc Chức dùng mũi ngửi ngửi: "Nơi này của ngươi yêu khí nặng ghê nha!"

"Vâng. Bên trong lò có Phục Linh đan mà sư phụ chưa luyện xong." Mạc Điệp trải chiếu nói: "Mời bà bà ngồi."

"Đúng rồi, ta đến chính là vì chuyện sư phụ ngươi. Chuyện bên trong tẩm điện có trấn một con lệ quỷ là thế nào ngươi có biết không?" Nhạc Chức ngồi trên chiếu, liếc mắt lò luyện đan ở góc phòng.

Mạc Điệp do dự một lát, bất an gật gật đầu."Sao đột nhiên ngài lại hỏi đến chuyện này?"

"Ta vô tình động tới cái lò, thế là Hoàng đế nhà ngươi cứ nghĩ lệ quỷ đã trốn ra, sợ đến mức không dám nhắm mắt đi ngủ. Nhưng thật sự ta có thấy lệ quỷ nào đâu! Nửa bóng quỷ còn không thấy." Nhạc Chức thở dài nói: "Cho nên mới hỏi ngươi xem sao, nếu thật có quỷ thì ta phải nghĩ cách trấn lại cho người ta!"

"Ý ngài là muốn giúp bệ hạ an tâm ấy ạ, chi bằng tạo chút huyễn tượng để nàng nghĩ là đã trừ được lệ quỷ thì sao?" Mạc Điệp nhìn chằm chằm mũi chân, không dám nhìn Nhạc Chức.

Nhạc Chức hiểu ra: "Ý của ngươi là thật sự không có quỷ?"

Mạc Điệp im lặng không nói.

"Nói mau! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Ngữ khí Nhạc Chức nặng hơn một chút.

"Vậy ngài có thể hứa với ta là đừng nói cho bệ hạ nghe được không?" Mạc Điệp cắn môi nói.

Nhạc Chức khẽ gật đầu.