Nhạc Chức thất thần một lát.

Cấp trên đối với chuyện của nàng và tiểu hoàng đế có vẻ như quá tha thứ... Chẳng lẽ là vì nam tử và nữ tử sẽ tạo ra một đám tiểu thần tiên không cần tu hành, còn nàng và tiểu hoàng đế thì không? Vậy sau này lại có thần tiên động lòng phàm thì coi như có chỗ để lách luật rồi, nam tìm nam nữ tìm nữ, cứ đồng tính mà yêu nhau.

Nghĩ xong lấy lại tinh thần, y phục đã bị tiểu hoàng đế lột sạch.

Nụ cười trên mặt Lý Chiêu chưa từng gián đoạn, thấy Thương Kính không thật sự tới, cũng tự cởi đồ mình, nắm Nhạc Chức bước vào trong hồ.

Nhạc Chức có chút ngại ngùng quay mặt đi. Lạ thật, rõ ràng đã xem qua vô số lần, lại trải qua tối hôm qua điên cuồng, nhưng vào ban ngày vẫn có chút không dám nhìn thẳng thân thể tiểu hoàng đế. Nàng muốn nhìn, nhưng không thể nhìn tự nhiên, ánh mắt liền có chút lén lút.

Lý Chiêu cười nắm cằm Nhạc Chức kéo lại nói: "Tránh cái gì? Ngoan ngoãn nhìn ta!"

"Không nhìn." Nhạc Chức đùa giỡn xoay đầu sang chỗ khác.

"Nhìn!" Lý Chiêu lại kéo nàng qua.

Trò chơi nhàm chán, thế mà hai người chơi đến quên cả trời đất, tới lui cũng chỉ có nhiêu đó chữ.

Thương Kính vừa đến đã thấy hai người nồng tình mật ý ngâm mình trong hồ chơi trò nhàm chán. Tiểu hoàng đế cười như đứa ngốc, A Chức thì vẻ mặt cưng chiều.

Mắc ói! Thương Kính đưa tay che mắt Lý Uẩn trong ngực, vẻ mặt băng sương xoay người, thật là ngứa mắt. Nàng âm thầm ghét bỏ trong lòng, vẫn chưa thỏa mãn quay đầu lại nhìn lén tiểu hoàng đế. Người kia ngâm mình trong nước, căn bản không nhìn thấy gì, nhưng A Chức thì khác, đầu vai xương quai xanh có không ít dấu hồng hồng đỏ đỏ.

1

Tim nhói đau một cái. Nàng cơ hồ có thể tưởng tượng tối hôm qua tiểu hoàng đế đã làm gì A Chức.

Lúc ăn sáng, Lý Chiêu và Nhạc Chức cũng ngọt ngào đút cho nhau ăn.

Thương Kính cắn răng ở một bên nhìn, bóc vỏ trứng gà cứ như lột da người cho Lý Uẩn. Nàng càng nghĩ càng uất ức, nhét trứng gà đã bóc vào tay Lý Uẩn, tri kỷ che lỗ tai hài tử lại mới nghiêm nghị nói: "Hai ngươi có ý gì?"

Tưởng là nàng bị mù sao? Hai người ném hài tử cho nàng trông rồi dính lấy nhau không coi ai ra gì.

1

"Hả?" Lý Chiêu mờ mịt ngẩng đầu.

Nhạc Chức dừng một chút, đợi hậu tri hậu giác hiểu được thì như hài tử phạm lỗi, cách xa tiểu hoàng đế ra một chút. Nàng thật quá phận, biết rõ A Kính là người yêu kiếp trước của tiểu hoàng đế, hiện tại vẫn chưa từ bỏ tiểu hoàng đế vậy mà mình lại không biết điều thu liễm.

Lý Chiêu cũng không phải cố ý làm cho A Kính xem hay là muốn trêu tức gì nàng, mà thật tâm muốn gần gũi với Nhạc Chức. Chẳng lẽ A Kính không đi thì nàng và Nhạc Chức không được ở gần nhau? A Kính không từ bỏ được người kia cũng không phải lỗi do nàng, nếu A Kính nguyện ý, nàng có thể tìm khắp thiên hạ cho A Kính một người hợp ý, không quan tâm lang quân hay là nương tử.

"Nào nào, có gì đâu mà giận?" Trên mặt Lý Chiêu hạnh phúc tràn trề, thái độ đối với Thương Kính cũng hoạt bát dịu dàng đến lạ, nàng tiện tay nhặt hoa quả lên đưa tới miệng A Kính nói: "Đừng nóng giận, cũng đút cho ngươi ăn có được không. A Chức ~ Mau giúp ta một tay dỗ dành A Kính nào!"

Thương Kính nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào của Lý Chiêu, đè ép lửa giận mênh mông nói: "Lão! Nương! Ăn! Người! Không! Ăn! Đồ! Cúng!"

"Ủa? Không phải ngươi nói A Trản ăn người chứ ngươi không ăn sao?" Lý Chiêu ngây thơ chớp mắt, không giận không sợ mà nói: "Bằng không gọi Hình bộ đưa hai tử tù hôm nay sẽ xử trảm tới nhé?"

"Tiên dược còn chưa đưa cho ngươi đâu! Muốn sống thì ngoan ngoãn một chút, đừng có dính lấy A Chức trước mặt ta." Thương Kính tức giận nhét Lý Uẩn vào tay Nhạc Chức.

Lý Chiêu ngoan ngoãn ngồi thẳng người, tội nghiệp nói: "Đừng nha, ngài đừng không cho thuốc nha!" Nàng phải sống sót, sống thật lâu thật thọ để còn ăn đời ở kiếp với Nhạc Chức. Tính tình Thương Kính không mấy nhân từ, nếu không dỗ dành một chút chỉ e sẽ thật sự không cứu nàng.

Nhạc Chức ở một bên cười khẽ nhìn tiểu hoàng đế. Bại gia Hoàng đế trở mặt thật nhanh, trước kia cũng lừa tiên khí của nàng như thế, bây giờ lại lừa bịp A Kính.

Thương Kính đâu có ngốc, đương nhiên biết tiểu hoàng đế yếu thế nên giả vờ, lấy được thuốc nhất định lập tức không nhận người. Trong lòng nàng chua xót khôn nguôi, lạnh lùng thốt: "Tại sao phải cho ngươi? Ta còn muốn cầm thuốc này cùng nữ nhân của ta tướng mạo tư thủ. Ngươi là nữ nhân của ta sao?"

Lý Chiêu dần dần không còn dáng vẻ đùa giỡn, tập trung nghĩ trong chốc lát bỗng nhiên lại cười: "Ngươi nói đúng, thuốc này nên giữ lại cho vị kia tương lai của ngươi. Thuốc này ta không thể nhận, ngươi sẽ còn yêu người khác, cũng không thể bắt ngươi phải thay ta gánh chịu nỗi khổ xa rời người yêu a?" Nàng thâm tình nhìn về phía Nhạc Chức nói: "Như bây giờ, ta đã toại nguyện rồi."

Nhạc Chức nghiêm mặt không nói tiếng nào. Tiểu hoàng đế nói không sai, các nàng không thể nhận thuốc của A Kính. Nhưng nếu A Kính có thể lấy được thì phải chăng nàng cũng lấy được?

"Định chọc tức ta à." Thương Kính vỗ nhẹ bàn một cái. Lúc đầu nàng muốn đập nát cái bàn, sợ hù đến Lý Uẩn nên mới ráng nhịn.

3

"Thôi đừng tức giận nữa mà." Lý Chiêu dỗ dành Thương Kính qua loa xong lại dính lấy Nhạc Chức, đỏ mặt thẹn thùng hỏi: "Tiên sư có ghét ta không hả?"

Nhạc Chức cũng ngọt ngào cười: "Ghét nha. Ghét cay ghét đắng, trên đời này người ta ghét nhất chính là nàng."

Lý Chiêu nghe xong lời này cười muốn sái quai hàm.

"???" Thương Kính khoanh tay lạnh lùng nhìn xem hết thảy, bao nhiêu ghét bỏ trong lòng đều viết hết lên mặt. Đầu óc tiểu hoàng đế bị hư rồi hả? A Chức nói chán ghét mà nàng vui cười cái gì vậy?

Chẳng mấy chốc nàng đã hiểu ra. A Chức là thần tiên, có những lời không thể nói, hai người này chắc là ra ám hiệu rồi! Chết tiệt. Tức chết nàng rồi.

Thương Kính giận đứng lên.

"Ngươi chịu đi rồi hả?" Lý Chiêu thật vui vẻ đứng lên tiễn khách.

"Ngóng trông ta đi phải không?" Thương Kính trừng Lý Chiêu một cái nói: "Đừng có nằm mơ, ta đi xem thúc của nàng một chút rồi quay lại ngay, hai ngươi đừng có làm gì sau lưng ta đó!" Nàng một khắc cũng không ở nổi nữa, sợ thật sự bị chọc tức sẽ trở mặt với A Chức.

Lý Chiêu thấy Thương Kính đi, hoan hỉ nhào vào trong lòng Nhạc Chức, ở cạnh muội muội nói: "Còn chưa ăn no. Tiên sư đút ta có được không?"

"Chuyện thuốc nàng đừng lo, ta sẽ nghĩ cách." Nhạc Chức vừa nói vừa bưng bát đút cho tiểu hoàng đế ăn.

"Ừ. Chúng ta đừng cưỡng cầu, sống chết có số, không cho nàng dùng tiên khí cứu ta, càng không cho phép nàng không bỏ xuống được ta." Ngữ khí Lý Chiêu bình tĩnh đến lạ. Nàng không sợ sống chết, chỉ sợ Nhạc Chức thương tâm.

*

Hôm qua Mạc Điệp đã cùng Hoa yêu nãi nãi ước định cẩn thận. Vừa tới trưa, Hoa yêu nãi nãi sẽ tháo vòng tay xuống, nàng nghe thấy mùi sẽ lập tức đem theo đạo sĩ Huyền Đô quán chạy tới. Đến lúc đó, Hoa yêu nãi nãi đánh lui chúng đạo sĩ, vào thời khắc mọi người lâm nguy nàng sẽ ra tay cứu bọn họ.

Hoa yêu nãi nãi đã dặn kỹ, bảo nàng nhất định phải dẫn sư thúc theo. Nhưng cho tới trưa, nàng vẫn không thấy sư thúc đâu.

Mạc Điệp thấp thỏm trong lòng khó thể an tâm. Liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không đây? Lỡ Hoa yêu nãi nãi rơi vào hiểm cảnh thì sao?

Buổi trưa, hướng Đông Nam quả nhiên xuất hiện yêu khí.

"Mạc tiên sư, đã phát hiện tung tích yêu vật." Có người vừa trở về cấp báo.

Mạc Điệp ngồi trước bàn làm việc giả vờ bận rộn nói: "Biết rồi. Các ngươi cứ đi trước đi, ta làm xong việc này sẽ đến ngay."

Có một đạo sĩ lớn tuổi cười nhạo nói: "Đã bao nhiêu ngày rồi mà Mạc tiên sư còn chưa bắt được con ác yêu kia, bây giờ nghe nói có tung tích yêu vật mà vẫn bình tĩnh như thế, chắc là bỏ cuộc rồi chứ gì? Ghế cao nên xứng người tài, nếu Mạc tiên sư đã không có bản sự thì sớm mời Thái Sử xuất quan hoặc là thoái vị nhường tài đi thì hơn!"

Mạc Điệp hơi lườm người nói: "Người tài nào? Đạo trưởng tự nói mình sao? Được thôi! Đừng nói là giết, chỉ cần ai bắt được con yêu này về thì ta nhất định xin bệ hạ nâng hiền từ quan!"

Lão đạo sĩ vuốt chòm râu bạc trắng cười cười, đeo trường kiếm trên lưng quay người đi, có mấy đạo sĩ khác bất mãn với Mạc Điệp cũng vội vàng đi theo.

A Trản tháo vòng tay xuống ngồi trên ngọn cây nhìn thành Trường An. Nàng cố ý chọn chỗ ngoại thành thưa người mà ngồi, miễn cho ngộ thương đến bách tính.

Chẳng mấy chốc, đã có bầy đạo sĩ bay về hướng của nàng. A Trản đi lòng vòng, giật giật cánh tay, chuẩn bị nghênh chiến. Tiểu Bảo đã giao cho Đồ Chu hỗ trợ chiếu cố, chờ giúp tiểu đạo cô xong cũng không vội đón về, cuộc sống không có hài tử thật quá thư thản, đã lâu rồi nàng chưa được đi Bình Khang nghe dân ca, ngẫm lại chua xót cả lòng.

Nàng cố ý thay đổi bộ dáng. Trước kia gặp phải đạo sĩ đều không để kẻ nào sống sót, dùng nguyên trạng gặp người cũng không sao, hôm nay phải để lại người sống, nếu như hiện chân thân thì sau này làm sao mở cửa Triêu Hi Lâu được nữa?

Ba mươi mấy đạo sĩ bay xông lại vây thành vòng quanh A Trản.

A Trản nhíu mày. Hơi nhiều người hơn dự đoán nha... Đạo sĩ thúi và tiểu đạo cô thì không thấy đâu.

Người tuy nhiều nhưng dốc toàn lực ra đánh vẫn đánh thắng được. Có điều đã hứa với tiểu đạo cô là chỉ đả thương người chứ không giết, nàng thủ hạ lưu tình nhưng những kẻ này lại không thủ hạ lưu tình với nàng. Thế chẳng phải nàng rơi xuống hạ phong? Giết hay là không giết đây? A Trản có hơi rầu rĩ.

Lão đạo sĩ chỉa kiếm vào A Trản nghiêm nghị nói: "Yêu quái, vài ngày trước trong thành Trường An chết rất nhiều đạo sĩ chính là ngươi giết phải không?"

"Chưa từng nghe thấy. Ta chỉ ngang qua Trường An, bình sinh chưa từng hại người, mong các vị đạo trưởng thuận tình cho qua." A Trản nói dối. Nàng nói như vậy là muốn xem thử đám đạo sĩ này có đành lòng động thủ với yêu vô tội hay không, nếu có liền thủ hạ lưu tình, không có liền giết thống khoái.

Chiếu theo kinh nghiệm trước đây, hẳn là không có...

Quả nhiên.

"Đi ngang qua thì được, mạng thì để lại." Lão đạo sĩ ngoài miệng la lối kịch liệt nhưng lại không tiến lên. Ngược lại có kẻ trẻ tuổi nóng tính không biết trời cao đất dày tức giận nói với lão đạo sĩ: "Sao sư phụ phải nhiều lời với ả? Bắt lại rồi hẵng nói!" Dứt lời liền xông tới.

A Trản dùng tay không bắt được kiếm tiểu đạo sĩ, một phát kéo người tới trước mặt, hút ở gáy hắn hơn phân nửa linh lực, sau đó ném tiểu đạo sĩ sắp chết khỏi ngọn cây như ném rác, cười nói: "Chư vị đạo trưởng, mạng ta để lại, một mạng đã đủ chưa? Không đủ ta có thể để lại thêm mấy mạng nữa." Nàng vẫn thủ hạ lưu tình, không lấy mạng tiểu đạo sĩ, nhanh chóng đưa về vẫn còn cứu sống được.

"Yêu súc! Tất cả xông lên! Báo thù cho Thiên Nhi!" Lão đạo sĩ thấy đồ đệ yêu quý trọng thương, rống giận. Nhưng hắn chỉ dám rống kích động những kẻ khác xông pha chiến đấu, còn bản thân mình thì nấp ở đằng sau.

A Trản vui vẻ ứng chiến. Nàng không hạ tử thủ, chỉ đánh người trọng thương, lúc đánh trong lòng thầm nói: Tiểu đạo cô sao còn chưa tới? Nàng sẽ không chống đỡ được lâu, đánh quá lâu cũng sẽ mệt.

Mạc Điệp tới trễ một bước. Tất cả lo lắng đều dư thừa, trên mặt đất đã nằm rất nhiều đạo sĩ bị thương, vẫn không ngừng có người ngã xuống.

"Yêu nghiệt to gan!" Mạc Điệp cầm kiếm đánh tới A Trản.

A Trản biết rõ tiểu đạo cô chỉ diễn kịch nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Cái đồ không biết lớn nhỏ!

"Có việc gì thì cứ tìm ta, đừng động vào người của ta." Mạc Điệp giang hai cánh tay ngăn giữa Hoa yêu nãi nãi và đạo sĩ, học theo dáng vẻ anh hùng trong kịch, thản nhiên nói: "Mau về chữa thương đi, nơi này giao lại cho ta."

1

Các đạo sĩ thoi thóp nằm dưới đất không khỏi lộ ra ánh mắt sùng bái cảm kích.

"Trở về? Đừng ai mong trở về." A Trản phối hợp hung tợn nói.

"Ngươi nói là được sao." Mạc Điệp múa may kiếm, chữ chữ âm vang mà nói: "Đều do ta quyết!"

Trên mặt A Trản hiện lên chút ghét bỏ: Tiểu đạo cô này diễn cũng lố dữ ha...

1

"Còn không mau đi?" Mạc Điệp trừng mắt nhìn đạo sĩ sau lưng: "Mau đưa người bị thương về, ta ở lại gánh vác cho các ngươi." Nói xong lại đánh tiếp với A Trản, vừa đánh vừa bay về phía khác.

Các đạo sĩ ngươi vịn ta ta dìu ngươi, bụi đất đầy người chạy trốn, trên đường chạy trốn cũng không ngừng nói.

"Mạc tiên sư đúng là có bản lĩnh, Lâm đ*o trưởng còn chưa tiếp nổi ba chiêu của yêu súc kia, vậy mà Mạc tiên sư có thể đấu với ả bất phân thắng bại."

"Nói thế nào cũng là cao đồ của Thái Sử Lệnh, chiêu thức nhìn như bình thường nhưng kì thực giấu giếm huyền cơ a!"

"Ngươi nói xem liệu Mạc tiên sư có còn trở về được không?"

"Về nha, mà về với đất! Yêu súc kia chí ít cũng mấy ngàn năm đạo hạnh, nếu Thái Sử Lệnh tự thân xuất mã có lẽ không thành vấn đề, còn Mạc tiên sư a, chắc không toàn mạng."

"Ây dà! Thật là đáng tiếc."

Đám người cảm khái Mạc Điệp tráng niên mất sớm.

Mạc Điệp bất đắc dĩ đứng ngoài Bình Khang: "Bà bà, ngoại trừ uống rượu nghe hát ra người không còn sở thích nào khác sao?" Nàng nói muốn cảm kích Hoa yêu nãi nãi, kết quả lão nhân gia liền dẫn nàng đến chỗ này.

"Có chứ! Giết đạo sĩ cũng rất vui." A Trản nói đến đặc biệt thực tình.

"Vậy người vẫn nên uống rượu đi!" Mạc Điệp vụng trộm khinh bỉ nhìn Hoa yêu nãi nãi.

Thương Kính xuất cung đánh hơi thấy mùi A Trản, lo lắng nàng gặp nguy hiểm nên vội vàng chạy tới, kết quả nhìn thấy A Trản ở ngoại thành đánh với Mạc Điệp, dưới đất đạo sĩ nằm la liệt. Hai người đang đánh nhau kia bỗng bay sang nơi khác, nàng nghi hoặc đi theo, thầm nghĩ nếu Mạc Điệp thật sự gây bất lợi cho A Trản thì cũng đừng trách nàng hạ độc thủ.

Nhân lúc ở trong cung bị tiểu hoàng đế rót đầy bụng tức giận đang muốn tìm chỗ phát tiết. Nếu nàng không phải đi theo A Trản thì đám đạo sĩ bị thương kia đừng tên nào mong sống sót!

Nửa đường A Trản cùng Mạc Điệp bỗng nhiên không đánh nữa, vòng tay cũng mang lên, hai người như chưa từng xảy ra chuyện gì, thân mật đi đến Bình Khang.

"Tiểu đạo trưởng muốn nghe khúc gì a?" Lại là những cô nương kia.

Mạc Điệp toàn thân không được tự nhiên né tránh các cô nương kia sáp tới nói với A Trản: "Người chọn đi!"

"Ai dà, Điện chưởng quỹ à, tiểu đạo trưởng của các ngài sao vẫn còn thẹn thùng như vậy a ~ Lần trước trở về còn chưa dạy lại sao a?" Các cô nương bật cười hô hố.

A Trản mỉm cười không đáp, ném cuốn sổ chọn bài cho Mạc Điệp nói: "Hôm nay cho ngươi làm chủ, ngươi chọn đi!"

Mạc Điệp cũng không chối từ nữa, tiện tay mở sổ ra, nhìn thấy cái tên quen thuộc: "Vậy chọn 《 Điệp Luyến Hoa 》 đi." Nàng nhìn thấy tên mình liền cảm thấy thân thiết, cũng không có ý gì khác.

Nhưng A Trản thì không nghĩ vậy.

Điệp yêu Hoa?

Mạc Điệp biết nàng là Hoa yêu, cố ý chọn khúc này là muốn mượn cơ hội bày tỏ tâm ý a?

Hôm qua lúc ở trong cung nàng đã hiểu, cho tới nay tiểu đạo cô đều hiểu lầm nàng và A Chức, chỉ dám che giấu tâm ý với nàng. Lần này rốt cục không cần giấu nữa rồi sao?

"Tiểu đạo cô ~" A Trản ngoắc ngón tay với Mạc Điệp.

Mạc Điệp ngoan ngoãn đưa lỗ tai qua, nghĩ là Hoa yêu nãi nãi thấy các cô nương ồn ào quá, sợ nàng nghe không rõ mới bảo nàng xích lại gần một chút.

A Trản nâng mặt Mạc Điệp, bất ngờ hôn lên.

Mạc Điệp sửng sốt. Đây là cái gì?

Thương Kính theo hai người một đường, thấy hai người vào quán rượu cũng đi theo vào, tính cùng A Trản uống rượu trò chuyện bày tỏ tâm sự.

Kết quả xa xa đã nhìn thấy một màn này... Lòng nàng triệt để nát.